Cơn gió lạnh thổi loãng mây trên trời, ánh mặt trời len lỏi chiếu xuống.
Thẩm Tô Khê bất chợt đón nắng, đôi mắt cô nhíu lại.
Bước chân cô chậm dần, tầm mắt bỗng nhòe đi, chỉ mơ màng nhìn thấy bà Tô xoay người nhìn cô mấy giây rồi mới đi tiếp.
Đầu phố, tài xế đã cung kính chờ ngoài xe.
Cửa sổ xe không lắp kính chống trộm, có thể nhìn rõ bên trong xe.
Thẩm Tô Khê lẳng lặng ngó vào trong mấy lần, xác định hôm nay chỉ có mình bà Tô tới.
Chần chừ vài giây, cô quyết định ngồi vào hàng ghế sau.
Xe chạy băng băng đến đường cao tốc, bên trong xe vẫn yên lặng đến đáng sợ.
Tài xế không nhịn được nhìn vào gương chiếu hậu xem hai người đằng sau, nhìn thoáng qua cũng thấy không hòa hợp.
Một người đang nhắm mắt dưỡng thần, một người chỉ chăm chăm nhìn ra cửa sổ, toàn thân toát ra bộ dáng "tuy tôi và bà ngồi cùng xe nhưng không thân thiết một chút nào".
Tài xế chợt nghĩ, lão phu nhân nhà mình cũng thật kỳ quái, ban nãy còn nói cười không ngừng.
Bây giờ đột nhiên trầm mặc thế này, có khi nào dọa cô gái nhỏ kia chạy mất không.
Thái độ lạnh nhạt vô tình như vậy, dường như có thể dọa sợ bất cứ ai nhìn thấy bà.
Thấy bà Tô không nói lời nào, Thẩm Tô Khê cũng lười mở miệng, đầu vẫn hướng ra ngoài cửa sổ.
Không biết qua bao lâu, cô mới nghe thấy thanh âm khàn khàn bên cạnh truyền đến.
"Năm nay 25?"
Thẩm Tô Khê ngẩn người, sau đó lặng lẽ "Ừm" một tiếng đáp lại.
Hai phút sau, bà Tô lại hỏi: "Học đại học A?"
"......"
"Nghe nói cháu mở một hiệu sách ở Việt thành."
"......"
Thẩm Tô Khê cảm thấy người nhà họ Tô cũng thật rảnh rỗi, rõ ràng đã điều tra triệt để về cô, bây giờ còn hư tình giả ý hỏi thăm cái gì.
Cô muốn bật cười, khóe miệng cong lên được một nửa chợt ngừng lại, cô lấy điện thoại ra xem người đang gọi đến.
Sau đó liền cúp máy.
Rồi cô mở wechat ra nhắn tin.
"Em đang trên đường đến Ngu thành."
Giang Cẩn Châu lập tức nghĩ tới một tình huống: "Gặp người Tô gia à?"
Thẩm Tô Khê không giấu anh: "Ừm."
"Anh tạm thời đừng nói cho mẹ em biết, đừng để bà ấy lo lắng."
Lúc cô cúi đầu bấm điện thoại, bà Tô bỗng mở to mắt, nghiêng đầu nhìn cô.
Nhìn một lúc lâu, ngũ quan của cô dần mờ đi, đường nét hóa thành một người đã biến mất hơn hai mươi năm trước.
Cảm giác quen thuộc khiến lồng ng.ực bà hơi nghẹn lại.
Qua một lúc lâu, bà Tô lại tìm đề tài nói chuyện: "Nghe Triệu Lăng nói, cháu đang ở bên cậu nhóc họ Giang kia?"
Thẩm Tô Khê bấm điện thoại một hồi rồi mới trả lời: "Đúng vậy."
"Phát triển đến bước nào rồi?"
Thẩm Tô Khê cất điện thoại lại vào túi, quay đầu sang nhìn thẳng vào mắt bà, sau đó cười một cái: "Tới bước bàn chuyện cưới hỏi rồi."
"......"
Vết nhơ của Giang Cẩn Châu hồi cấp III, bà Tô cũng có nghe qua.
Bà nhíu mày lộ ra dáng vẻ không vui: "Cháu cùng cậu ta không hợp."
Thẩm Tô Khê chỉ cười nhạt.
Cô nhẹ nhàng đáp, nhưng không nghe ra được chút kính trọng nào: "Bà lấy tư cách gì để nói với tôi những lời này nhỉ?"
Cô vừa dứt lời, bầu không khí có vẻ dịu lại lập tức trở nên đông cứng.
Hai người không ai mở miệng nữa.
-
Đến Ngu thành, Thẩm Tô Khê lần đầu gặp mặt ông nội trên danh nghĩa của mình.
Ông ta chỉ liếc cô một cái, sau đó xoay sang nói với quản gia: "Chị Trương, mang người lên lầu đi."
Bà Tô muốn nói gì đó, ánh mắt bọn họ giao nhau giữa không trung, cuối cùng chỉ im lặng nuốt lời chưa nói xuống.
Thẩm Tô Khê mỉm cười, cũng không lưu luyến gì mà bước theo lên tầng trên.
Chị Trương dừng lại ở cuối hành lang, lấy chìa khóa mở cửa phòng ra rồi gật đầu ý bảo cô vào.
Thẩm Tô Khê đứng ngoài cửa nhìn gần nửa phút rồi mới nhấc chân tiến vào.
Phòng rất lớn, bày biện đơn giản. Bên cạnh giường có một tủ sách lớn đóng âm tường, trưng đủ loại sách, tăng vẻ tri thức cho căn phòng lạnh lẽo này.
Gần cửa sổ có một cây đàn piano lớn, bóng loáng dưới ánh mặt trời từ bên ngoài rọi vào, phản chiếu rõ nét người trong bức ảnh đặt phía trên đó.
- - Trong bức ảnh kia cất giấu một gương mặt thật quen thuộc.
Là cha cô.
Tô Tích.
-
Thời điểm Thẩm Tô Khê xuống lầu, ông Tô bà Tô đã ngồi trên sofa.
Tựa như đang đợi cô.
Cô cười bâng quơ một cái, rồi ngồi xuống phía đối diện bọn họ.
Ngay sau đó liền có người đem một xấp tài liệu ra.
Thẩm Tô Khê lật từng trang, nhanh chóng xem qua một lần.
Thông tin trong đó được truyền đạt rất ngắn gọn súc tích, là toàn bộ sản nghiệp của Tô gia.
Cho nên.
Đây là dùng tình cảm lung lay cô không nổi, nên định dùng vật chất dụ dỗ sao?
Lúc cô vừa khép tài liệu lại, giọng nói của ông Tô cũng vang lên: "Cháu là người thừa kế duy nhất của Tô gia, nên tất cả những thứ này đều sẽ là của cháu."
Lời ít ý nhiều, ông không định nói cùng cô lời vô nghĩa nào.
Thẩm Tô Khê theo bản năng ngước đầu lên nhìn người ở đối diện.
Ăn diện tươm tất khiến ông có vẻ phong độ hơn những người trạc tuổi, dấu chân chim nơi khóe mắt đã được gọng kính che chắn phân nửa, chỉ có sự lạnh lùng tự nhiên nơi đáy mắt là không thể nào che khuất được.
Tư thái nhìn từ trên cao xuống của ông khiến Thẩm Tô Khê không khỏi trầm ngâm một lúc.
Bây giờ ông ta đối xử với cô thế này, vậy còn Thẩm Thanh năm đó thì sao?
Bọn họ còn khinh thường bà tới mức nào nữa?
Một tiếng cười lạnh phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
Thẩm Tô Khê nghe ra được ý cười trào phúng của ông Tô, cô nhẹ nhàng lên tiếng: "Vừa rồi tôi không nói gì, cũng không phải vì động lòng trước điều kiện các người đưa ra."
"Tôi chỉ đang suy nghĩ." Cô đút hai tay vào túi, cười đến không xem ai ra gì.
"Không biết những lời mình sắp nói ra có vi phạm truyền thống yêu già kính trẻ hay không mà thôi."
Nghe vậy, ông Tô lần đầu tiên giương mắt nhìn thẳng cô.
"Từ đầu tới cuối, các người không nhắc tới mẹ tôi một tiếng." Thẩm Tô Khê nắm chặt bàn tay, ý cười lạnh dần: "Bà ấy khiến hai người khó mở miệng đến thế sao?"
Ánh mắt cô hướng lên trước một chút, đối diện ánh nhìn của ông bà Tô, sau đó cô mới nói tiếp: "Bà ấy sinh tôi ra, nuôi tôi lớn, thế nhưng trong mắt hai người, bà ấy thậm chí chẳng có tư cách được gọi tên ư?"
"Tô gia sẽ bồi thường cô ta." Ông Tô hơi ngừng lại, sau đó mới kiên định nói tiếp: "Thứ gì cô ta không thể cho cháu, chúng tôi nhất định sẽ cho cháu."
Ngay cả khi ông Tô không đáp, Thẩm Tô Khê cũng đoán được ông ta sẽ trả lời như vậy.
Dù sao thì ngoài tiền ra, Tô gia cũng chẳng có gì khác.
Cô chỉ vào mớ tài liệu trên bàn: "Đây chính là bồi thường các người nói tới?"
Ông Tô mấp máy môi không nói gì.
Bà Tô ở bên cạnh đã hơi nôn nao, bàn tay cứ đưa lên rồi lại hạ xuống.
Thẩm Tô Khê chợt cảm thấy trái tim trống rỗng: "Ngay thời điểm tôi cần ông bà nhất, hai người đã ở đâu. Bây giờ mới xuất hiện, còn ra vẻ muốn bù đắp những thứ tôi thiếu hụt."
Trên đời nào có đạo lý như vậy?
Hàng mi cô khẽ rũ xuống, nhưng miệng vẫn cười nói: "Tôi muốn có cha, các người có thể cho tôi không?"
Không thể.
"Tôi muốn mẹ mình hạnh phúc, các người có thể cho tôi không?"
Không thể.
"Tôi muốn xóa đi hơn hai mươi năm mẹ con chúng tôi sống dưới sự khinh rẻ của người đời, các người có thể không?"
Cũng không thể.
Cái gì cũng không, vậy còn muốn bù đắp gì nữa?
Giọng nói cô dần nâng lên, rồi lại dịu xuống: "Thứ các người có thể cho tôi chỉ là một thân phận công chúa của Tô gia, một cuộc sống giàu có khiến người ta hâm mộ. Nhưng đã bao giờ tôi yêu cầu các người ban phát cho mình thứ này chưa?"
Cô gằn từng chữ: "Các người xứng sao?"
Lúc này, có người giúp việc bưng đồ ăn tới phòng, nghe động tĩnh trong phòng, lập tức kiễng chân không dám phát ra tiếng.
Đợi người giúp việc rời đi, Thẩm Tô Khê nói tiếp: "Thân phận công chúa đã có người cho tôi. Còn cuộc sống giàu có, tôi đã sắp 26 tuổi, tay chân lành lặn, chẳng lẽ không tự cho chính mình được?"
Cảm thấy đã nói hết những lời cần nói, Thẩm Tô Kê đứng dậy, giống như lúc tới đây, chẳng chào hỏi gì, chỉ xoay người rời đi.
Mới xoay được phân nửa, cánh tay cô liền bị túm lại.
Lực đạo kia rất mạnh, kéo đến nỗi cô mất thăng bằng, phải đưa tay đỡ lấy cạnh bàn.
Bàn tay rách một vết dài, cơn đau ập tới khiến cô không nhịn được xuýt xoa một tiếng.
Cô quay đầu lại nhìn, trước mắt hiện lên khuôn mặt đã mất kiểm soát của bà Tô.
"Cô không được phép rời đi, trả Tô Tích lại cho tôi."
Thẩm Tô Khê lập tức cạn lời.
Còn chưa đủ nữa?
Cậy già lên mặt thế này thì cũng đừng trách cô không kính già yêu trẻ!
Thẩm Tô Khê lạnh lùng giật cánh tay ra, ánh mắt cô liếc qua bộ bát sứ ngọc sang trọng trên bàn, đột nhiên cảm thấy mỉa mai làm sao.
"Nhà các người có tiền, đâu cần phải ăn cơm thừa canh cặn."
Nhưng những người ở phố Linh Lan thì khác, bọn họ không có khả năng tiêu xài phung phí.
Thức ăn thừa luôn có thể cho vào tủ lạnh, hôm sau lấy ra hâm lại vẫn ăn tạm được.
Nhưng tủ lạnh có thần kỳ đến mấy cũng không thể ngăn được thực phẩm hỏng đi từng ngày.
Một miligam nitrit cũng là độc.
Nói gì đến thứ thân tình vốn đã không tốt lành ngay từ lúc bắt đầu.
Bà Tô sững người đứng bất động, rồi bà nghe thấy Thẩm Tô Khê nói tiếp: "Khi còn nhỏ, tuy không giàu có gì, nhưng mẹ tôi chưa từng để tôi phải ăn một bát cơm thừa nào."
"Tôi vốn lớn lên trong phú quý như thế, cho nên..."
Ngữ điệu cô chậm rãi nhưng sắc nhọn: "Thứ các người vứt đi, sao có thể bắt tôi nhặt về ăn lại?"
Bầu không khí lần nữa lâm vào cảnh tĩnh mịch
Qua một hồi lâu, thanh âm trầm khàn mới phá vỡ sự ngột ngạt.
"Để cô ta đi."
Lời tiếp theo ông Tô không ám chỉ rõ ai, nhưng Thẩm Tô Khê tự biết ông ta đang nói cô.
"Nó sẽ hối hận."
-
Chạng vạng, nhiệt độ lại giảm mạnh.
Thẩm Tô Khê lật cổ áo len lên che cằm, rụt cổ bước về phía trước.
Bóng cây ven đường ngả nghiêng trong gió, ánh đèn mờ mờ, con đường càng thêm lạnh lẽo.
Đằng sau đột nhiên có tiếng giày cao gót dồn dập vang lên.
Càng lúc càng gần.
Cô vô thức xoay người lại, bất thình lình va chạm, suýt chút nữa không giữ được thăng bằng, điện thoại đã rơi lạch cạch.
Còn chưa kịp nhặt, người nọ đã ôm chầm cô, chặt đến mức cô không thở nỗi.
Bên tai truyền đến tiếng khóc không chút nào kiềm nén của Thẩm Thanh.
Thẩm Tô Khê sửng sốt, ánh mắt nhìn lướt qua vai bà, hai người Triệu Lăng cùng Giang Cẩn Châu đang thong thả đi tới.
"Bà Thẩm, bình tĩnh một chút." Cô vỗ nhẹ lưng Thẩm Thanh: "Về nhà rồi hẵng khóc, đừng có quệt nước mắt nước mũi lên áo con."
"......"
Qua tầm hai phút, Thẩm Thanh lau nước mắt, rồi đánh mấy cái lên vai cô: "Con nhóc này, chạy loạn đi đâu? Bọn họ kêu con đi thì con phải đi sao, bình thường còn không thấy con nghe lời mẹ như vậy bao giờ!"
"......"
Thẩm Tô Khê bật cười: "Mẹ sợ gì chứ? Pháp luật quy định rõ ràng, Tô gia còn có thể trói con giữa ban ngày ban mặt sao?"
Thẩm Thanh giận sôi máu.
Giang Cẩn Châu vội cản bà lại: "Dì Thẩm, để cháu đưa Tô Khê đi xử lý vết thương đã."
Vừa dứt lời, ánh mắt Thẩm Thanh cùng Triệu Lăng liền hướng lên người cô.
"Bị thương chỗ nào?"
Thẩm Tô Khê mở lòng bàn tay ra cho bọn họ xem.
Miệng vết thương dài gần 5 cm, vết máu đã đông sậm màu lại.
Ánh mắt Thẩm Thanh lạnh xuống: "Bọn họ làm con bị thương?"
"Tự con làm."
"......"
Thẩm Thanh lại hỏi: "Bị thương ở nhà bọn họ?"
Thẩm Tô Khê gật đầu.
Bà lập tức cười lạnh: "Quả nhiên, ở Tô gia chẳng có gì tốt đẹp cả."
Thẩm Tô Khê: "......"
-
Giang Cẩn Châu đưa Thẩm Tô Khê về Giang gia, người giúp việc đem hộp thuốc lên phòng ngủ ở tầng hai.
Thẩm Tô Khê ngồi ngay thành giường, mí mắt khẽ rũ.
Tầm mắt của cô lúc này vừa vặn nhìn thấy đôi mắt đen láy của anh cùng sóng mũi thẳng tắp.
Động tác của anh cực kỳ dịu dàng, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy áp lực.
Có phải anh giận rồi không?
Có phải anh cũng trách cô tự ý làm càn?
Suy nghĩ này vừa lóe lên, Thẩm Tô Khê liền run rẩy.
Cô gục đầu lên vai anh, dụi dụi mấy cái: "Nếu hôm nay em không chịu đi cùng bọn họ, bọn họ nhất định sẽ tiếp tục tìm tới. Chi bằng nhân lúc mẹ em không có nhà mà đi một chuyến."
Giang Cẩn Châu ngừng lại vài giây, sau đó mới cẩn thận vòng tay ôm lấy cô: "Em đã quên chú Tô ra nước ngoài thế nào sao."
"Em không quên." Thẩm Tô Khê cười khanh khách: "Có anh ở đây, bọn họ có một trăm lá gan cũng không dám đụng đến em."
Giang Cẩn Châu buông cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô: "Không muốn thì đừng cười."
Hai người an tĩnh nhìn nhau một lúc.
Thẩm Tô Khê bông nhiên giơ tay che đôi mắt anh.
Tầm nhìn biến mất, các giác quan khác lập tức rõ ràng hơn bao giờ hết.
Có thứ gì đó rơi lên mu bàn tay anh.
Từng chút từng chút một.
Giống như nước sôi đổ lên tảng băng.
Vừa nóng vừa lạnh.
Khiến trái tim Giang Cẩn Châu như bị bóp nghẹn.