Trời còn chưa tối hẳn, mây tản dài thưa thớt, tạo ra lớp hoa văn độc đáo.
Thẩm Tô Khê đi thật chậm, đột nhiên cô bắt gặp một thân ảnh cao lớn ở cột đèn xa xa bên đường.
Thẩm Tô Khê sửng sốt, sau đó chạy như bay tới chỗ anh.
Nghe thấy động tĩnh, Giang Cẩn Châu đứng thẳng mình, nghiêng đầu nhìn qua, trước mắt bỗng như lóe lên, va chạm thật mạnh khiến anh bất giác lùi một bước.
Thẩm Tô Khê choàng tay ôm cổ anh, cả người bám vào như gấu koala, cô vùi mặt trong hõm vai anh, dụi qua dụi lại.
Qua một lúc lâu, cô đột ngột nói: "Có người đang nhìn chằm chằm chúng ta đúng không anh?"
"Mặc kệ đấy." Cô nũng nịu: "Em mệt rồi, anh ôm em đi."
"......"
Giang Cẩn Châu bị cô chọc cười, anh duỗi tay xoa đầu cô: "Cho em sạc pin."
Cảm thụ hơi ấm từ anh truyền đến, Thẩm Tô Khê thở ra một hơi nặng nề.
Cô không biết ban nãy mình "nhanh tay" như thế có đúng không.
Nhưng chuyện cũng đã xảy ra, có hối hận cũng chẳng thay đổi được gì.
Huống hồ, anh đã nói anh sẽ luôn ở bên cô.
Sợ người yêu bị ôm đến gãy eo lưng, Thẩm Tô Khê chỉ dám ôm vài phút, cô tự giác bỏ ra.
Giang Cẩn Châu liền dắt tay cô.
Đi được một đoạn, Thẩm Tô Khê nói: "Có phải anh liên hệ với bên ING không?"
Cô không nói rõ ra.
Giang Cẩn Châu vẫn hiểu được, anh cũng không định giấu cô: "Đúng vậy."
Tuy trong lòng đã sớm có đáp án, nghe sự thật từ chính miệng anh, cô vẫn hẫng một nhịp tim.
Cô đưa mắt nhìn sang: "Sao anh làm thế?"
Giang Cẩn Châu ngừng lại: "Chẳng phải em thích công việc này ư?"
Bởi vì em thích sàn diễn.
Bởi vì em xứng đáng với những ánh đèn lấp lánh đó.
Cho nên anh muốn cho em tất cả những thứ tốt đẹp nhất.
Thẩm Tô Khê lập tức sửng sốt.
Không phải do cô cần, mà vì cô thích.
Trước giờ chưa một ai nói với cô rằng sẽ cho cô tất cả chỉ bởi vì cô thích những thứ đó.
Thẩm Tô Khê dừng bước, xoay người ôm chặt anh, giọng nói mềm mại: "Sau này em thích cái gì anh cũng cho em sao."
Giang Cẩn Châu đáp: "Nhưng mà."
Anh bật cười cà lơ phất phơ: "Em chỉ được thích mình anh thôi."
"......"
Bá đạo vậy sao.
Thẩm Tô Khê hơi nghiêng mình: "A Châu."
Bàn tay cô dịu dàng vuốt v3 trán anh: "Giá mà em gặp được anh sớm một chút."
Ánh mắt Giang Cẩn Châu hơi lóe lên, nhưng anh không nói gì.
Mãi đến trước cửa khách sạn, anh mới mở miệng: "Nhưng anh không muốn."
Thẩm Tô Khê đờ người ra mất mấy giây rồi mới biết anh đang đáp lại câu ""Giá mà em gặp được anh sớm một chút" kia của cô.
"......"
Anh-không-muốn?
Có bản lĩnh thì nói lại lần nữa coi?
Chút cảm động ban nãy lập tức trôi sạch bách, Thẩm Tô Khê vừa định xù lông liền nghe thấy người bên cạnh nói tiếp: "Khi ấy anh vẫn chưa đủ tốt."
Khi ấy còn quá ngông cuồng, sẽ khiến em tổn thương.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, giống như lông chim phớt qua trái tim cô.
Thẩm Tô Khê chớp chớp mắt, ý cười dần không giấu được: "Lúc đó em cũng không tốt như anh nghĩ đâu, bây giờ vẫn vậy."
"Không đâu." Anh tinh tế đánh giá cô: "Mắt nhìn của em rất tốt."
"......"
Anh bỗng nhiên nói sang chuyện khác: "Tối nay em còn muốn t4m chung nữa không?"
Giọng điệu còn rất nghiêm túc.
"?"
"......"
-
Tối thứ sáu, khách sạn Quất Châu.
Thẩm Tô Khê được nhân viên phục vụ dẫn tới phòng đặt sẵn.
Bàn trong phòng đã đông đầy người, chỉ còn duy nhất một ghế trống, rõ ràng là chừa cho cô.
Cửa vừa mở ra, mọi ánh mắt đều dồn lại quan sát cô, khung cảnh giống như bị bấm dừng lại, ước chừng 5 giây sau mới có người lên tiếng: "Tô Khê, ở bên này."
Thẩm Tô Khê chẳng quan tâm mấy ánh mắt đó, cô chỉ nhìn người đàn ông đầu húi cua, đeo kính gọng đen đang vẫy tay với cô.
Đường ngôi tóc đặc biệt thưa thớt.
Lớp trưởng ân cần kéo ghế cho cô, Thẩm Tô Khê cũng không câu nệ mà ngồi xuống, nói tiếng cảm ơn.
Rồi ánh mắt cô di chuyển, chạm phải ánh mắt của Diệp Tuyết, cô ta mỉm cười với cô.
Buổi họp lớp chẳng có chút không khí vui mừng nào, sượng sùng đến mức khiến người ta xấu hổ.
Đặc biệt là sau những lời công kích Thẩm Tô Khê mới nhắn hôm trước, bầu không khí càng thêm kỳ cục.
Ngoại trừ Diệp Tuyết, mọi người ở đây đều âm thầm đánh giá Thẩm Tô Khê.
Nhiều năm trôi qua như vậy, ngũ quan cô vẫn sắc nét như cũ, trang điểm nhẹ nhàng cũng đủ nổi bật hơn những người khác.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận, nào có thê thảm như trong lời đồn.
Thậm chí trông còn tốt hơn những người bọn họ.
Thấy bầu không khí quá cứng nhắc, có người muốn khuấy động: "Mọi người đã lâu mới gặp lại, hay là chúng ta tự giới thiệu lại đi, xem như lần nữa làm quen nhau."
"Vậy thì có ý nghĩa gì chứ?" Lớp trưởng bật cười, đề nghị: "Chẳng bằng chúng ta chọn một người bất kỳ đang ngồi ở đây, sau đó nói ra lời trong lòng của mình với người đó."
Lớp trưởng vốn thuận miệng nói thế thôi, nào người mọi người lại nhiệt liệt hưởng ứng: "Cái này được đó! Nhưng phải sửa quy tắc một chút, nếu không mọi người sẽ nói đùa thôi."
"Vậy yêu cầu mọi người không được nói dối nhé."
"Dĩ nhiên! Nhân cơ hội này mau thổ lộ đi."
Thẩm Tô Khê bình thản nhấp một ngụm rượu, lười nhác chờ đợi Diệp Tuyết mở miệng.
Như cô dự kiến, Diệp Tuyết không hề do dự mà nhìn thẳng cô.
Những người còn lại lập tức im lặng, ở một bên xem náo niệt.
Diệp Tuyết cười nói: "Cậu không thay đổi gì cả."
Thẩm Tô Khê đã uống không ít rượu, khóe mắt cô hơi đỏ lên.
Nhưng suy nghĩ của cô vô cùng tỉnh táo.
Lời này của Diệp Tuyết nghe qua chẳng có gì khác thường, nhưng ngẫm thật sâu liền có thể hiểu thành nhiều ý tứ--
Diện mạo của cậu không thay đổi.
Tính cách của cậu cũng không.
Quan trọng là.
Nhiều năm qua đi, cậu vẫn ở phía dưới tôi.
Vẫn bị tôi giẫm dưới chân như cũ.
Không bao giờ có thể trở mình.
Móng tay Thẩm Tô Khê ghim sâu vào da thịt, khi cơn phẫn nộ sắp tuôn trào, cô bỗng nhớ tới lúc Giang Cẩn Châu chở cô tới đây, anh đã nói: "Anh đợi em."
Trong nháy mắt, cảm xúc của cô bỗng hòa hoãn lại.
Bây giờ cô đâu còn một mình.
Cho nên, cô không phải sợ hãi.
Trong căn phòng tĩnh lặng, tất cả đều đang chờ đợi lời đáp trả của bạn học lâu năm không có tin tức gì này.
Chỉ thấy cô cười nhạt: "Tới lượt tôi sao?"
Lớp trưởng gật đầu, nói một câu tượng trưng: "Cậu muốn gửi lời đến ai?"
Thẩm Tô Khê cười nói: "Dĩ nhiên là có qua có lại rồi."
Đôi mắt cô nhìn thẳng vào Diệp Tuyết, lời nói rõ ràng từng chữ.
"Không biết cô nghĩ thế nào, nhưng mà tôi ghét cô kinh khủng."
-
Mỗi phòng lớn đều có gian đón khách độc lập, giữa một đám người đang đùa giỡn, Thẩm Tô Khê tùy tiện tìm cớ rời đi.
Cô cố tình thả chậm bước chân, sau đó dừng ngoài cửa.
Tiếng bước chân đằng sau càng lúc càng gần lại, cô nghe thấy Diệp Tuyết nói: "Tôi không nghĩ cậu sẽ thật sự đến."
Thẩm Tô Khê không quay đầu lại: "Tôi cũng không ngờ cô nằm mơ thấy tôi không đến."
Diệp Tuyết lập tức hiểu ý cô, sắc mặt cô ta hiện lên nét trào phúng: "Tôi lừa bọn họ, nhưng không phải cậu cũng như vậy sao?"
"Tôi không hề nói dối." Thẩm Tô Khê chậm rãi gằn từng chữ một: "Tôi không ghét cô đâu, cô chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm thôi."
Diệp Tuyết bỗng cười rộ lên: "Tôi sai rồi, cậu thay đổi rất nhiều."
"Con người đều sẽ thay đổi." Thẩm Tô Khê nói: "Nếu Lâm An còn ở đây, cậu ấy cũng sẽ thay đổi."
Nghe thấy cái tên quen thuộc, mí mắt Diệp Tuyết khẽ run lên.
Biến hóa nho nhỏ đó vừa vặn bị Thẩm Tô Khê bắt gặp, cô chỉ thấy nực cười.
Gió đêm thổi từng cơn lạnh lẽo, không khí xung quanh như muốn đóng băng.
"Tôi vẫn luôn không rõ." Thẩm Tô Khê nói tiếp: "Vì sao cô lại nhắn tin đó cho Lâm An?"
Vì cái gì ư?
"Bởi vì tôi phát hiện." Diệp Tuyết hơi ngừng lại: "Dường như Lâm An thích cậu nhiều hơn tôi."
Chính Diệp Tuyết cũng không còn nhớ từ khi nào mà cô bắt đầu nhận ra đôi mắt của Lâm An thường xuyên dừng trên người Thẩm Tô Khê hơn.
Chỉ biết rằng, ngay cả khi mình không thích Lâm An, cậu ấy cũng không được phép thích Thẩm Tô Khê.
Im lặng một lúc, Diệp Tuyết nói tiếp: "Nhắn tin cho Lâm An vì muốn xem thử khi cậu gặp nạn, cậu ấy có tới cứu hay không thôi."
Muốn xem thử tình cảm của Lâm An đã tới mức độ nào rồi.
Vụ tai nạn kia vốn dĩ không nằm trong dự kiến ban đầu của cô ta.
Hóa ra là vì chuyện này.
Thẩm Tô Khê rũ mắt: "Nếu cậu ấy không gặp chuyện ngoài ý muốn, cô tính làm gì tiếp theo?"
Diệp Tuyết chỉ cười không nói.
Ngay cả khi cô ta không đáp, Thẩm Tô Khê cũng đã biết đáp án.
Giống như lý do mà Diệp Tuyết chán ghét cô ngay từ lúc ban đầu.
Theo lời Trương Tâm Hàm thì chính là "Thứ ghen ghét bản năng."
Con người thường hay tơ tưởng những thứ mình không có.
Thẩm Tô Khê không có cha, cho nên cô khao khát tình thương của cha hơn ai hết.
Diệp Tuyết không có ánh hào quang rạng rỡ của Thẩm Tô Khê, cho nên muốn hủy hoại cô bằng mọi cách.
Mưu toan tính kế cướp đoạt những thứ Thẩm Tô Khê có, những thứ Thẩm Tô Khê hơn mình.
Đó là chấp niệm của con người.
Chấp nhất đến mê luyến, hòa lẫn ít nhiều ghen ghét.
Xã hội hiện thực, chẳng ai tránh được thế tiến thoái lưỡng nan.
"Tôi cũng không biết hóa ra con người cậu tự ti như vậy." Thẩm Tô Khê cong môi cười chế giễu.
Không khí lập tức đình trệ tại khoảnh khắc này.
Biểu tình của Diệp Tuyết cứng đờ, không biết đáp trả gì trước khiêu khích của Thẩm Tô Khê.
Lớp bao bọc hoàn hảo tựa hồ bị phá vỡ, gió lạnh tràn vào, vắt kiệt những oán hận phủ đầy lỗ hổng.
Lúc quay đầu nhìn lại, trái tim sớm đã rỗng tuếch tự thuở nào.
Dù cướp đi bao nhiêu thứ từ tay đối phương, cuối cùng cũng chẳng thể lấp đầy mặc cảm tự ti.
"Tôi không rõ cậu đang nói gì." Diệp Tuyết nắm chặt tay, rồi thả lỏng, cười nói: "Không phải người có xuất thân thấp hèn như cậu mới nên tự ti sao?"
Thẩm Tô Khê không tỏ ý kiến. Qua một lát, cô hỏi: "Chuyện tối hôm đó cô đã lên kế hoạch từ rất sớm đúng không?"
"Phải." Diệp Tuyết nhếch miệng: "Đáng tiếc cuối cùng lại không thành."
Thẩm Tô Khê nắm chặt bàn tay, gằn giọng: "Cô chỉ thấy tiếc thôi sao?"
"Nếu không cậu nghĩ tôi sẽ nói gì?" Cô ta nhướng mày: "Huống hồ cậu cũng chẳng bị thương gì."
Bụi bặm lẫn trong làn gió, Thẩm Tô Khê bất giác nheo mắt.
Giữa lúc tầm mắt mờ mịt, bên tai liên tục có âm thanh nhã nhặn truyền đến.
"Hơn nữa cậu thích nhận bừa người khác làm cha mà?"
"Đúng lúc thầy Diệp cũng thích cậu, ngày đó tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi."
Diệp Tuyết nói: "Theo lý mà nói, cậu nên... cảm ơn tôi mới phải."
-
Đoàn người tụ họp ra khỏi khách sạn, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Tô Khê giơ tay lên, dùng hết sức tát lên mặt Diệp Tuyết.
Bọn họ lập tức sững sờ.
Bầu không khí nặng nề khiến người ta hít thở không thông.
Mấy giây sau mới có người lắp bắp lên tiếng: "Thẩm Tô Khê, sao cậu có thể đánh người?"
Thẩm Tô Khê nhướng mày, lạnh lùng liếc qua: "Con mắt nào của cậu thấy tôi đánh người?"
"......"
Một đống cặp mắt ở đây đều thấy được chưa?
Tuy rằng cảm thấy hành vi đánh người giữa đường của Thẩm Tô Khê vừa ác độc vừa mất mặt, nhưng không ai tiến lên ngăn cản.
Một mặt, bọn họ cho rằng cô có cả gan làm loạn đến đâu cũng không dám tiếp tục làm trò trước cả nhóm bạn học cũ.
Một mặt khác, bọn họ cũng chẳng thân thiết gì với Diệp Tuyết, thấy cô ta gặp chuyện, bọn họ cũng không muốn nhúng tay vào cho lắm.
Thẩm Tô Khê đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, thu hết phản ứng của bọn họ vào đáy mắt.
Ngay sau đó, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, cô giơ tay lên lần nữa.
Giống như một đoạn phim tua ngược.
Ra tay dứt khoát không chút do dự.
Thẩm Tô Khê bình thản hỏi: "Là đánh như vậy đúng không?"
"......"
Diệp Tuyết đã rươm rướm nước mắt.
Dưới ánh đèn sáng bừng, vết đỏ trên mặt cô ta vô cùng rõ ràng, nhìn qua thôi cũng thấy đau.
Ngay trung tâm thành phố, hai bên đường tấp nập người qua lại. Động tĩnh bên này nháo ồn ào, không bao lâu xung quanh đã vây quanh một vòng người đứng xem náo nhiệt.
Không biết ai cảm thán một câu: "Đều là phụ nữ, tội gì làm khó nhau như vậy."
Lời này lọt vào tai Thẩm Tô Khê, cô cười lạnh: "Không phải cô ta nên cảm thấy may mắn vì là phụ nữ hay sao?"
Cô lạnh lùng nhìn Diệp Tuyết đang khóc nức nở: "Nếu là đàn ông thì không đơn giản chỉ là hai cái tát này đâu."
Thẩm Tô Khê còn muốn nói gì đó, tầm mắt cô lơ đễnh, bất chợt nhìn thấy Giang Cẩn Châu cách đó 10m đang đi tới chỗ cô.
Tâm trạng căng chặt bỗng chốc thả lỏng.
Mọi người chỉ thấy cô ghé sát vào tai Diệp Tuyết, môi mấp máy nói gì đó, rồi đi xuyên qua đám người, nhào vào lồng ng.ực một người đàn ông chân dài vai rộng ở gần đó.
Khoảng cách không xa, lời cô nói có thể nghe được rõ ràng: "Có phải vừa rồi em xuống tay hơi nặng không?"
"Không nặng, anh chưa nghe thấy tiếng gì hết."
Mọi người: ".....?"