Không lâu trước đây, Tiêu Trì nhận được tin nhắn riêng từ một nữ sinh lớp 11.
Tin nhắn nói rằng cô bé ấy bị chủ nhiệm lớp lạm dụng tì.nh d.ục trong một thời gian dài.
Lần đầu tiên bị xâm hại, cô bé đã nói chuyện này với cha mẹ, nhưng bọn họ không báo cảnh sát mà còn nghiêm túc răn dạy: "Báo cảnh sát rồi thì tương lai của con sẽ thế nào đây?"
Lời của bọn họ rõ ràng là đang thấy xấu hổ.
Trong khoảnh khắc đó, nữ sinh cảm thấy đầu mình giống như bị ai tát một cú.
Cô mới là người bị hại, nhưng vì sao người mất đi tương lai lại là cô?
Thái độ dung túng này như đang cổ vũ cho cái ác.
Vết thương không ngừng rỉ máu khiến nữ sinh nghĩ đến ý định tự tử.
Cuối cùng, cô bé được cứu trở về.
Chuyện tự sát không thành lan truyền khắp trường học, kẻ dâm ô kia sợ sự tình ngày càng nghiêm trọng nên mới dừng hành vi của mình lại.
Nhưng không vì thế mà cô bé đó được giải thoát.
Ác mộng vĩnh viễn đuổi theo từng đêm dài, sau khi ngã xuống vực sâu, dường như cô quên mất mình đã từng cười rạng rỡ thế nào.
Sau đó, nghe bạn học nói có trang gửi tin ẩn danh, cô bé chần chừ thật lâu mới quyết định dùng cách thức này để kể ra những đau khổ trong lòng.
Cô hi vọng mọi người cho cô biết mình nên làm cái gì.
Cho dù chỉ là một người.
Tiêu Trì lập tức chú ý tới tin nhắn này, tình cờ nữ sinh đó đang học ở Bắc thành.
Tới lúc chuyển đến Bắc thành, Tiêu Trì tìm đến gặp cô bé.
Trong quá trình nói chuyện, nữ sinh dần thả lỏng, Tiêu Trì mới biết trong tay cô bé có chứng cứ phạm tội của giáo viên kia.
Sự tình tiến triển rất thuận lợi, nhưng cuối cùng cũng không vượt qua được ải của cha mẹ nữ sinh, bọn họ vẫn dùng lý do thoái thác cũ.
- - Tiền đồ của cô bé sẽ bị hủy hoại.
Tiêu Trì chua xót không thôi, kẻ ác dùng "tiền đồ" uy hiếp cô bé, mà ngay cả chính người thân của cô bé cũng như vậy.
Bọn họ hoàn toàn không biết rằng câu nói "Vì muốn tốt cho con" mới là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Chuyện xảy ra đã hơn hai tuần.
Đến giờ Tiêu Trì vẫn còn nhớ rõ đôi mắt vô hồn không buồn cũng không giận của nữ sinh kia.
Cũng nhớ rõ câu mà cô hỏi: "Đây là thế giới của người lớn sao?"
Tiêu Trì không trả lời được.
"Nếu vậy em thà không bao giờ lớn lên nữa."
-
"Kẻ xấu làm hại cô bé đó chính là tên chó chết Diệp Triệu."
Nói xong chuyện này, Tần Mật đã hút hết ba điếu thuốc.
Hai người ăn ý mà trầm mặc.
Giữa sương mù trắng xóa, bóng người lượn lờ trên đường tựa như bóng ma đeo đuổi không ngừng.
Thẩm Tô Khê nheo mắt: "Con bé bây giờ thế nào rồi?"
Tần Mật cười trào phúng: "Còn thế nào được? Vốn là một cô bé rất hoạt bát, bây giờ thì..."
Nói tới đó, cô ngừng lại, nuốt xuống những lời nghẹn ở cổ họng.
Thẩm Tô Khê không khỏi nhớ tới Hạ Hòa, cô suy nghĩ đến ngơ ngẩn.
Cô chỉ lo đắm chìm trong cảm xúc của chính mình mà quên mất một chuyện quan trọng.
Nếu lúc trước cô lựa chọn phản kháng, có khi nào gương mặt giả tạo của Diệp Triệu sẽ bị vạch trần không? Nếu như thế, phải chăng bây giờ sẽ chẳng có thêm người bị hại nào nữa?
Suy nghĩ này vừa hiện lên, trái tim cô nhói lên như bị kim đâm, đau đến run rẩy cả người.
Tần Mật phát hiện ra bạn tốt có chút khác thường, nhưng không biết bởi vì cô đang tự đổ lỗi sai lầm của kẻ khác lên người mình, nên mới có bộ dạng thế này.
"Tô Khê, chuyện này cứ giao cho bọn tao, những kẻ đó sẽ phải chuộc tội."
"Vậy còn tao?" Thẩm Tô Khê chậm rãi nói: "Nếu lúc ấy Diệp Triệu bị trừng trị, những cô bé đó sẽ không trở thành nạn nhân."
Sắc mặt cô vô cùng bình thản, giống như đang nói một sự thật khách quan.
Tần Mật sửng sốt một lúc rồi nắm vai cô, xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt cô: "Vậy tao hỏi mày, mày có hối hận không?"
Thẩm Tô Khê lắc đầu.
Nếu cô có thể lực chọn lại, cô vẫn sẽ làm như vậy.
Trong những năm tháng niên thiếu đó, đối với cô không gì quan trọng hơn Thẩm Thanh.
"Mày không tổn thương ai hết." Tần Mật nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Mày bảo vệ được những người mà mày muốn, Tô Khê, mày thật sự rất vĩ đại."
Thẩm Tô Khê nắm chặt quần áo Tần Mật, vùi mặt vào hõm vai bạn mình.
"Cho nên mày không làm sai gì hết."
Tần Mật sống tự do tự tại đã quen, không giỏi an ủi người khác, nhưng cô hi vọng mình có thể khiến Thẩm Tô Khê dễ chịu đôi chút.
Bạn thân nhất thì phải vậy chứ.
-
Sau hôm đó, Thẩm Tô Khê cảm tưởng mình trở thành trung tâm thế giới.
Giang Cẩn Châu giao hết công việc cho một người anh họ phụ trách, Tần Mật cũng thường xuyên ghé thăm cô.
Ngay cả Thẩm Thanh cũng thay đổi một trời một vực, hình như bà để câu nói của Thẩm Tô Khê tối đó vào lòng, ngày nào cũng nghĩ ra một câu khen ngợi cô, mà mấy lời khen đó thậm chí còn quá đáng hơn "Trời ơi cách con cầm đũa chuẩn xác quá", "Con buộc dây giày đẹp quá"...
"Mọi người không cần phải như vậy đâu, thật đó." Thẩm Tô Khê nhịn cười, nói một câu hư tình giả ý.
Giang Cẩn Châu vờ như không thấy khóe miệng sắp kéo tới mang tai của cô, anh dịu dàng vuốt v3 bàn tay cô như đang đáp lời.
Tình cảm giữa người với người phải xuất phát từ cả hai phía.
Trong khoảng thời gian bọn họ bù đắp những thiếu sót trước kia, Thẩm Tô Khê ngày càng cười nhiều hơn, dường như còn rất thích làm nũng.
Anh có thể thấu hiểu những chuyển biến này.
Không phải vì nói ra bí mật nên thấy nhẹ lòng, mà bởi vì trên con đường hơn hai mươi năm bước đi cô độc, hóa ra đằng sau cô có nhiều người cùng cô đang bước đi đến thế, khiến cô cảm thấy mình có gì đó để tin tưởng và tựa vào vô điều kiện.
Thẩm Tô Khê kết nối với bluetooth trên ô tô, chọn một bài hát rồi ngân nga khe khẽ theo.
Hát được một nửa, cô bỗng ngừng lại, bật cười khanh khách: "Hôm nay Hạ Hòa nói chính em đã cho con bé hi vọng."
Khoảng thời gian này, Thẩm Tô Khê đến thăm Hạ Hòa mấy lần. Có một lần cô đến, bạn bè của cô bé đều có mặt đông đủ.
Bao gồm cả nữ sinh nhắn tin với Tiêu Trì.
Trạng thái của Hạ Hòa trông tốt hơn trước kia rất nhiều, Thẩm Tô Khê bỗng chốc tưởng như những điều khủng khiếp đó chưa từng xảy ra với cô bé.
Hạ Hòa vẫn là cô gái nhỏ lạc quan như trước kia.
Mãi tới khi bạn bè lục tục đi về, ánh mắt Hạ Hòa mới dần ảm đạm.
Cô bé ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Tô Khê, hai mắt bỗng sáng rỡ trở lại.
Đó là một niềm hạnh phúc thuần khiết.
Hôm nay mọi thứ mới thật sự chuyển biến.
"Những kẻ đã từng tổn thương chúng ta, nhất định sẽ phải trả giá." Thẩm Tô Khê nhìn Hạ Hòa, nói từng câu chữ một: "Cho nên chúng ta hãy chờ một chút nữa thôi."
Diệp Triệu, hay là nói những kẻ như Diệp Triệu, giống như con chuột cống bẩn thỉu ẩn nấp trong cống rãnh âm u, che giấu chính mình thật tốt. Mọi người đều ghét chúng nó dơ bẩn, cũng ít ai nguyện ý lại gần bọn nó, thế nên mới không biết số lượng bọn chúng đông đảo thế nào.
Hiện tại có người tình nguyện đi bước đầu tiên, đem ánh sáng soi xuống đáy sâu tăm tối, như vậy cũng đủ để thấy được bên trong hỗn loạn ra sao.
Theo kết quả điều tra, hành vi của Diệp Triệu không phải chỉ là ngày một ngày hai, thậm chí trước Thẩm Tô Khê còn có những người bị hại khác.
Mấy chục năm liền, không phải tất cả mọi người đều lựa chọn giấu nhẹm chuyện này đi, nhưng mặc cho bọn họ dùng phương thức nào để tố giác, cuối cùng vẫn không đi đến đâu.
Bởi vì bọn họ không có bằng chứng.
Bởi vì ông ta xây dựng hình tượng nho nhã quá mức thành công.
Cũng bởi vì, người trong cuộc bao che.
Hai chữ "tổn thương" mạnh mẽ kéo lực chú ý của Hạ Hòa đi, khiến cô bé bỏ qua "chúng ta" trong lời của Thẩm Tô Khê có ý nghĩa gì.
Trước khi cô rời đi, Hạ Hòa giữ cánh tay cô lại. Cánh tay gầy gò thế mà lực nắm rất chặt.
"Chị Tô Khê, cảm ơn chị." Trong mắt cô bé như có tia sáng chiếu ra.
Thẩm Tô Khê ngừng lại, xoa đầu Hạ Hòa: "Cảm ơn gì chứ? Em đã tự bảo vệ chính mình mà."
Hạ Hòa lắc đầu: "Trong lúc em khổ sở nhất, chỉ có chị nói với em, rằng em không đơn độc."
"Em vốn định..." Cô bé bỗng ngừng lại, nhìn cô một lúc lâu, nữo mắt lã chã rơi xuống: "Là chị đã cứu lấy em."
Thẩm Tô Khê như ngừng thở.
Những lời Tần Mật nói khi đó đã khiến cô giảm bớt cảm giác tội lỗi, nhưng sâu trong tiềm thức, cô vẫn luôn cảm thấy chính mình đã dung túng cho kẻ xấu, làm tổn thương những người sau.
Nhưng lúc này đây, Hạ Hòa nói với cô--
Cảm ơn chị.
Là chị đã cứu lấy em.
Thẩm Tô Khê mỉm cười đáp lại: "Chị cũng muốn cảm ơn em nữa."
-
Đêm 30, hai vợ chồng Giang Thịnh đến Bắc thành, hai gia đình cùng nhau ăn cơm tất niên.
Vốn chỉ là một bữa cơm bình thường, tâm tình Triệu Lăng đột nhiên trở nên hào hứng, đề tài trên bàn ăn sơ hở mà biến thành "Hai đứa trẻ này càng nhìn càng thấy xứng đôi, chừng nào hai đứa mới chịu định ngày cưới? Mẹ thấy ngày mai không tồi đó!", "Hôn lễ tổ chức ở đâu vậy? Mẹ thấy Bắc thành không tồi đó!"
Trước khi bà kịp nói "Chuẩn bị sinh mấy đứa? Mẹ thấy một đội bóng cũng không tồi đó!", Thẩm Tô Khê đã tìm cớ kéo Giang Cẩn Châu bỏ chạy.
Nhà hàng ở ven sông, thỉnh thoảng có mấy chiếc du thuyền chạy ngang sông, chia cắt cảnh đẹp phản chiếu trên mặt nước. Bên kia bờ, mấy tòa cao ốc san sát nối tiếp nhau, vẽ lên cảnh phồn hoa tự tại.
Lối đi bộ hai bên bờ sông đông đúc người xem pháo hoa, Thẩm Tô Khê tìm một khoảng trống để chui vào.
Giang Cẩn Châu đứng sau lưng cô, một tay đặt lên hàng rào, một tay ôm ngang eo cô.
Thẩm Tô Khê nghịch ngón tay anh chán rồi mới ngẩng đầu lên nhìn trên trời.
Hai người không ai nói gì, mãi đến lúc tiếng chuông lúc 0 giờ vang lên.
Giang Cẩn Châu cúi đầu thì thầm vao tai cô: "Tô Khê, em ước đi."
Thẩm Tô Khê vô thức đáp: "Năm mới phát tài."
Giang Cẩn Châu:?
Thẩm Tô Khê: "......"
Ái chà, không cẩn thận nói lời thật lòng rồi.
Bầu không khí giống như ngưng đọng trong một cái chớp mắt.
Thẩm Tô Khê mím môi: "Ai mới nói ấy nhỉ?"
"Là tiếng của người bên cạnh thôi." Giang Cẩn Châu nghiêm túc đáp lại.
Nữ sinh bên cạnh:?
Tuy rằng trong lòng nghĩ thế thật, nhưng cô nói ra hồi nào? Lớn lên đẹp trai như vậy, đáng tiếc lỗ tai có vấn đề.
Sau khi nhóm nữ sinh bị bọn họ dọa chạy, Thẩm Tô Khê mới không nhịn được cười, bên tai văng vẳng giọng nữ mềm mại truyền đến.
"Mừng tuổi 18, hôm nay lại yêu anh nhiều hơn hôm qua."
Thẩm Tô Khê: "......"
Nhớ tới bộ dạng Giang Cẩn Châu năm 18 tuổi, cô chậc lưỡi tiếc nuối: "Muốn yêu sớm quá đi."
Giang Cẩn Châu: "......"
Thấy anh không nói gì, Thẩm Tô Khê tự bổ não ra suy nghĩ của anh "Em biết mình bao nhiêu tuổi rồi không? Nguyện vọng và si tâm vọng tưởng là hai thứ khác nhau".
"......"
Nguyện vọng nếu mà dễ dàng thực hiện được thì còn gọi là nguyện vọng làm gì?
Không đợi cô mở miệng, trên đỉnh đầu bỗng có thanh âm dịu dàng: "Ừm."
Tuy rằng lúc này anh không nhìn thấy được mặt cô, Thẩm Tô Khê vẫn hài lòng cong khóe môi.
Quên đi.
Xem như cô mãi mãi tuổi 18.
Nhớ tới một chuyện, cô hỏi: "Tần Mật nói, em là tia ấm giữa ngày đông của anh."
Cô quay đầu lại tìm kiếm đôi mắt anh: "Tại sao vậy?"
Giang Cẩn Châu ngẩn người, theo bản năng mà ôm chặt cô: "Nói đúng ra là tia ấm hiếm hoi giữa ngày đông."
"Hiếm hoi?" Thẩm Tô Khê không rõ ý anh.
Hiếm hoi.
Hiếm hoi không phải bởi vì nó ít khi xuất hiện giữa mùa đông, mà bởi vì trong những cơn giá lạnh ập đến, từng tia sáng sưởi ấm anh đều vô cùng trân quý.
Cô mang ánh dương ấm áp đến chiếu sáng lao tù tăm tối của anh.
Cho anh biết rằng: Rồi một ngày nào đó anh cũng sẽ có được tự do.
Nhân lúc anh giải thích, Thẩm Tô Khê nhớ tới quá khứ cũng không dễ dàng gì của anh: "Vậy còn em thì sao?"
Cô nhắm hai mắt: "Em cũng có thể hoàn toàn tự do ư?"
"Nhất định." Ngữ khí của anh vững vàng hơn bao giờ hết.
Tòa thành vây khốn em hơn hai mươi năm.
Anh sẽ dẫn em ra từng bước một.
Cho nên.
Em không cần sợ hãi.
Ánh mắt Thẩm Tô Khê sáng lên, cô mỉm cười rạng rỡ.
Cô khẽ nhếch cằm, tìm kiếm bờ môi của anh.
Anh hơi cúi người, để tư thế của cô thoải mái một chút.
"A Châu" Không biết qua bao lâu, cô nói: "Mùa xuân sắp đến rồi."
Hết thảy cũng nên kết thúc thôi.