Bàng Lỗi nhất thời nghĩ không ra rốt cuộc xung quanh đang thiếu thứ gì.
Chu Tiểu Vạn ngồi đối diện không nói lời nào. Bàng Lỗi nhìn cậu, thuận miệng hỏi: "Sao im lặng vậy? Có suy nghĩ gì không?"
"Boss, anh muốn em nói gì đây? Em chỉ có thể nghĩ tới việc Tiêu Vũ San và Lý Nguyên Lãng là hung thủ, nhưng bây giờ anh lại nói không phải, vậy thì không phải vậy. Em còn đang nghĩ nếu người phụ nữ đó không phải Tiêu Vũ San thì sẽ là ai. Chắc chắn không phải Thích Nguyệt, bởi vì cô ấy tóc ngắn mà."
"..." Bàng Lỗi bị cậu ta trả lời không đâu vào đâu khiến cho suy nghĩ của mình cũng bị phá hỏng.
Vì sao hai ngày nay anh luôn có cảm giác suy nghĩ của mình dễ dàng thông suốt như vậy? Gặp vấn đề gì, anh chỉ cần có một nghi điểm thì sẽ lập tức mở rộng được vấn đề, tất cả thắc mắc đều nhanh chóng được giải đáp. Nhưng hiện tại anh lại không thể tìm thấy cái cảm giác đó.
Anh đột nhiên nhận ra, nguyên nhân là vì hai ngày nay luôn có một cô gái ở bên cạnh mình. Anh nói nửa câu, cô sẽ lập tức nói ra nửa câu còn lại, cho dù đôi khi chỉ đúng một nửa nhưng anh có thể giúp cô sửa tại ngay lúc đó, đồng thời kích thích bộ não của anh hoạt động liên tục, suy nghĩ có thể nhanh chóng hướng tới nhiều điểm đáng nghi hơn.
Bàng Lỗi chỉ đành tạm thời gác vấn đề này lại, tiếp tục suy nghĩ về một nam một nữ kia. Người nam là Lý Nguyên Lãng, vậy người nữ là ai?
Anh hỏi: "Tình hình lấy bằng chứng hai xưởng trên đảo Thanh An thế nào rồi?"
Chu Tiểu Vạn nghe vậy, lập tức đem tình hình kể lại kỹ càng: "Hiện tại là mùa đắt hàng của nhà máy, tất cả công nhân đều phải tăng ca 3, 4 ngày nay. Hơn nữa, công việc của công nhân vốn dĩ đã vô cùng cực nhọc, không ai rảnh rỗi đi nghiên cứu mấy cái nhiếp ảnh gì kia. Em cảm thấy hung thủ không phải công nhân của xưởng."
Bàng Lỗi không nghe ra tin tức có giá trị gì, suy nghĩ của anh vốn đã chưa thông suốt, nay lại tiếp tục đi vào ngõ cụt. Anh đột nhiên cảm thấy cả người nôn nóng, lập tức đứng dậy: "Chúng ta tới khách sạn thảo luận vụ án của Đàm Tuyết Thiến."
"Boss, không phải anh muốn đi tìm cô Tang để bàn bạc đấy chứ? Nhưng hiện tại cô ấy không có ở đó. Vừa rồi em gọi tới điện thoại trong phòng thì không ai bắt máy cả. Em gọi cho bên khách sạn, họ nói cô Tang đã rời đi. Chắc cô ấy đi gặp bạn bè gì rồi. Cô ấy không phải người trong đội, đương nhiên không giống chúng ta suốt ngày ôm đầu giải quyết vụ án."
Bàng Lỗi vứt lại áo khoác ra sau ghế,ngồi xuống: "Ai nói tôi đi tìm cô ấy? Tôi tới khách sạn lấy di thư của Đàm Tuyết Thiến."
Trong lòng thầm cười trộm, Chu Tiểu Vạn lấy r một tập tài liệu, đứng dậy đưa cho anh: "Đây là bản sao, Boss, anh tạm xem cái này trước đi."
Sau đó cậu về chỗ ngồi, lấy ra thêm một tờ đơn xử phạt, vừa xem vừa giải thích: "Đúng rồi Boss, người này là Tiêu Túc, 35 tuổi, là công nhân bộ phận nhuộm màu của xưởng dệt. Anh ta làm việc không nghiêm túc, thường xuyên trốn việc nên bị lãnh đạo sa thải. Quyết định xử phạt đã dán trên bản thông báo. Hôm qua em tới xưởng thấy thì liền cảm thấy kỳ lạ, công nhân bị sa thải không phải sẽ nháo nhào cả ngày hay sao? Vì sao người này lại giống như không hề để bụng như vậy? Em cảm thấy anh ta rất đáng nghi nên đã đem về một phần tài liệu."
Bàng Lỗi nghe tới bốn chữ "bộ phận nhuộm màu" thì lập tức đứng dậy, giật lấy tài liệu trong tay Chu Tiểu Vạn, nhanh chóng đọc lướt qua một lần, ánh mắt dừng lại ở tấm hình bên trên góc trái.
Người này vì sao lại quen như vậy?
"Chỉ là theo chân dung tâm lý tội phạm của cô Tang, người này có rất nhiều điểm không phù hợp. Đồng nghiệp của anh ta nói anh ta cao chưa tới 1m6, gương mặt có thể nói là không được đẹp nhưng lại có sở thích bắt chuyện với phụ nữ. Anh ta không thuận tay trái, IQ cũng không cao, nóng tính, thường xuyên xảy ra xung đột với nhân viên tạp vụ. Anh ta có rành về nhiếp ảnh hay không thì còn chưa biết..."
"Chính là anh ta!" Bàng Lỗi đột nhiên lớn tiếng, "Lập tức xin lệnh bắt người. Tiêu Vũ San, Lý Nguyên Lãng, Tiêu Túc, ba người này, một người cũng không được bỏ qua."
Chu Tiểu Vạn còn muốn hỏi vì sao thì người đối diện đã đứng dậy, nhìn vẻ mặt hình như là muốn lập tức hành động. Thấy anh không có ý định giải thích, cậu chỉ đành chấp hành mệnh lệnh.
Toàn bộ trên dưới cục cảnh sát nhanh chóng vào trạng thái làm việc cao độ. Bàng Lỗi xuống lầu thì thấy hai người đứng trước cửa, không khỏi kinh ngạc.
Trần Ngâm Khiết thấy anh liền trở nên kích động: "Cảnh sát Bàng, chồng tôi đã nói sự thật cho tôi biết, anh ấy không phải hung thủ, anh ấy tình nguyện đem những gì mình biết khai ra. Anh ấy là thầy hướng dẫn của Tiểu Cẩn, chúng tôi lại coi Tiểu Cẩn như em gái ruột, hy vọng anh nể mặt Tiểu Cẩn mà đừng..."
"Hai người từ đảo Thanh An tới đây sao?" Bàng Lỗi cắt ngang lời bà, trên đảo Thanh An trồng rất nhiều hoa dâm bụt, anh chỉ cần ngửi được mùi hoa liền suy đoán ra.
Trầm Ngâm Khiết và Phó Sơn Nhạc đưa mắt nhìn nhau, Phó Sơn Nhạc không nói gì, chỉ có Trần Ngâm Khiết là yên lặng gật đầu.
Trong lòng Bàng Lỗi cả kinh, lúc nãy Chu Tiểu Vạn có nói hôm nay Tiêu Vũ san tới đảo Thanh An, bọn họ cũng ở đảo Thanh An, vậy cô ấy đi đâu? Anh rõ ràng đã kêu cô ở lại khách sạn, vì sao cô ấy lại vội vã chạy ra ngoài cơ chứ? Liệu cô ấy có phải cũng tới đảo Thanh An hay không?
"Cô ấy có liên lạc với hai người không? Ý tôi là, Tang Cẩn?" Bàng Lỗi đột nhiên phát hiện đây là lần đầu anh gọi tên cô. Giờ khắc này nói ra cái tên đó, trái tim anh hình như vừa chậm một nhịp.
"Tôi có gọi điện cho em ấy, chồng tôi nói Tiểu Cẩn gọi điện báo nên anh ấy mới biết tôi ở trên đảo Thanh An. Em ấy nói em ấy lên đảo, nhưng lại không tới tìm tôi. Chúng tôi cứ nghĩ em ấy không tới, không phải em ấy luôn ở cạnh anh suốt sao? Vậy bây giờ em ấy còn trên đảo Thanh An không? Liệu có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Trần Ngâm Khiết hoảng sợ hỏi.
Bàng Lỗi kêu bọn họ vào trong tìm Thích Nguyệt, sau đó gọi điện cho Chu Tiểu Vạn kêu cậu ấy chỉ huy truy bắt hung thủ, còn anh muốn tới đảo Thanh An trước. Không kịp giải thích nhiều, anh liền dập máy, nhanh chóng lên xe.
Chiếc xe như mũi lao nhanh chóng phóng ra ngoài.
................
Đảo Thanh An, khách sạn, phòng chứa đồ.
Tang Cẩn được nhân viên vệ sinh dẫn tới phòng chứa đồ. Bên trong vô cùng lộn xộn, cô mất gần hai giờ, dường như đã lục tung toàn bộ căn phòng, tất cả chăn đệm, màn rèm hình như đều bị cô lật qua. Cuối cùng, cô cũng tìm ra tấm màn của phòng 1004 theo lời chị dọn vệ sinh nói.
Cô vừa mở tấm màn ra thì một mùi vô cùng khó chịu xông vào mũi khiến cô xém chút là nôn ra. Khó trách chị ấy không muốn giặt tấm màn này, cái mùi kinh dị như thế người thường sao có thể chịu đựng?
Tang Cẩn xem sơ qua một lần rồi nhanh chóng bỏ vào túi nilon màu đen, sau đó thu dọn lại căn phòng một lượt. Vừa tới cửa, cô đột nhiên gặp một cô gái đi vào.
"Cô Tang, cô cũng ở đây sao?" Trên mặt Tiêu Vũ San không hề có chút ý cười, cô ấy vươn tay, tiếp tục nói, "Cô Tang, cô tìm được tấm màn trong phòng 1004 Tuyết Thiến từng ở rồi sao? Em muốn đem về làm kỷ niệm, cô đưa nó cho em được không?"
Tang Cẩn lui về sau một bước, nhanh chóng đưa túi nilon ra sau: "Tiêu Vũ San, em không cần diễn kịch nữa. Em không mệt nhưng tôi thấy mệt lắm rồi. Nếu không vì em, Đàm Tuyết Thiến sẽ không chết bi thảm như vậy. Nếu lương tâm của em còn chưa hoàn toàn biến mất, tôi khuyên em hãy đi tự thú đi."
Trên mặt Tiêu Vũ San lộ ra nụ cười châm chọc: "Buồn cười, cô cũng thật không biết tự lượng sức mình đấy. Cô tưởng cô là ai, chúa cứu thế hả? Đàm Tuyết Thiến chết là do cô ta tự mình chuốc lấy, đắc tội với người không nên đắc tội. Nếu cô ta ngoan ngoãn nghe lời tôi thì có chuyện như vậy xảy ra sao? Chuyện người khác có thể làm, vì sao cô ta không làm được? Cô ta cho rằng mình là tiên nữ hạ phàm hả?" Nhắc tới Đàm Tuyền Thiến, giọng nói của Tiêu Vũ San lộ rõ tức giận.
Cô chưa từng thấy cô gái nào đạo đức giả như vậy, bản thân rõ ràng vô cùng phóng túng nhưng lại giả bộ ngây thơ, rốt cuộc là làm cho ai xem đây? Còn tên đó cũng biết thái luôn sao? Bây giờ suốt ngày náo loạn, cô còn phải tới đây thu dọn tàn cục cho bọn họ.
"Đưa đồ cho tôi!" Tiêu Vũ San đã không còn kiên nhẫn nữa, cô ta trực tiếp lao tới muốn giật lấy tấm màn.
Tang Cẩn nghiêng người tránh khỏi, cô nhanh chóng tắt đèn phòng, ôm bao nilon chạy dọc theo hai kệ đựng đồ bên cạnh.
Cô biết mình gầy yếu, Tiêu Vũ San mặc dù cao hơn cô nhưng cô chắc chắn bản thân sẽ không thua cô ta. Nếu kiên quyết giật đồ, cô ta sẽ bất chấp mọi thứ để hại cô. Cô chỉ đành nghĩ cách bảo vệ tấm màn trong tay mình trước. Hiện tại cô đã hoàn toàn xác định, đây là chứng cứ duy nhất chỉ ra hung thủ giết Đàm Tuyết Thiến.
Tang Cẩn đã ở trong nhà kho hơn hai giờ, tình hình bên trong cô đã nắm được đại khái. Cô đi qua mấy con đường, nhanh chóng bỏ lại Tiêu Vũ San ở phía sau.
Tiêu Vũ San cũng không phải kẻ ngốc, cô ta biết tìm người như vậy không phải cách hay nên nhất quyết đứng canh ngay cửa ra vào. Cô không tin Tang Cẩn có thể trốn trong này cả đời.
"Cô Tang, em khuyên cô nên ngoan ngoãn giao đồ ra đi. Đàm Tuyết Thiến không phải người thân của cô, cô hà tất gì phải liều mạng vì cô ta chứ? Cô ta chết, ngay cả mẹ ruột của cô ta cũng mặc kệ, cô cần gì phải vất vả như vậy?"
Tiêu Vũ San đứng đợi một hồi vẫn không thấy ai đi ra, càng lúc càng mất kiên nhẫn. Cô chỉ có thể tiếp tục nói chuyện, muốn dựa vào giọng nói mà phán đoán đối phương đang ở đâu.
Tang Cẩn trốn vào góc tủ, lấy di động ra muốn cầu cứu bên ngoài. Kết quả, cô phát hiện điện thoại mình tối qua không sạc, cô vừa mở máy thì di động tự nhiên tắt nguồn. Điều đáng giận nhất chính là, âm thanh tắt máy tự động làm bại lộ vị trí của cô.
Cô có thể nghe được tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
"Cô Tang thân mến, mau đưa đồ cho tôi, tôi sẽ thả cô ra ngoài, bằng không sẽ có người tới xử lý cô ngay đấy. Cách xử lý thế nào, chắc cô cũng thấy được trên người của Đàm Tuyết Thiến. Trước khi bạn trai cảnh sát gì đó tìm được cô, cô đã bị người ta ăn mất, đến lúc đó cô có muốn khóc cũng không kịp đâu." Tiêu Vũ San đe dọa.
Tang Cẩn vừa nghe liền nhận ra rằng, Tiêu Vũ San tiếp cận Đàm Tuyết Thiến là vì có âm mưu từ trước. Đàm Tuyết Thiến là con mồi, còn Tiêu Vũ San là người dẫn con mồi tới gặp thợ săn.
Chẳng lẽ, sau lưng những vụ án mất tích của nữ sinh đại học đều có kết quả vậy sao?