Tang Cẩn rất muốn cãi lại, nhưng nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh, cô chỉ đành im lặng.
Cô có thể đoán được tối qua anh suốt đêm không ngủ, lúc trở về còn bận giải thích vụ án cho cô, nên hiện tại cô đành ngoan ngoãn đi tới, cầm lấy trứng gà.
Bàng Lỗi phủi tay, sau đó duỗi tay chuẩn bị xốc chăn lên thì lại bị cô ngăn cản: "Từ từ, từ từ đã, sao anh có thể không rửa tay chứ? Anh vừa mới lột trứng gà mà!"
Bàng Lỗi lập tức nhớ lại thời điểm hai người xem video giám sát của khách sạn hai hôm trước, cô cũng trách anh không chịu rửa tay. Cô gái này, tại sao lúc nào cũng nắm cái bím tóc đó không chịu thả ra vậy? Hiện tại anh đã mệt tới không muốn cử động, lần trước cô trực tiếp bưng chậu rửa mặt đi múc nước cho anh rửa tay, lần này... Anh cũng đang có ý như thế.
Kết quả, cô lại không nhúc nhích, còn đe dọa anh: "Nếu anh không rửa tay thì đừng ngủ trên giường của tôi. Nói thẳng cho anh biết, tôi là người ưa sạch sẽ. Nếu anh không rửa tay, vậy thì ra sô pha mà ngủ, hoặc là về nhà anh đi."
"..." Cô là gì của tôi hả?
Bàng Lỗi xém chút đã nói ra câu này. Cô dường như đã quên nơi này chỉ tạm thời là phòng của cô, hơn nữa cô còn vừa mới nói tối nay sẽ không ngủ ở đây nữa.
Hiện tại anh thật sự rất mệt, hơn nữa, anh cũng không định ngủ trên sô pha. Bất lực với cô gái này, anh chỉ đành đứng dậy, đi vào toilet rửa tay. Kỳ thật chỉ cần vài bước, anh đã rửa tay trở về, xốc chăn rồi bò lên giường, hai mắt lập tức nhắm lại, ngay cả giày cũng không kịp tháo.
Tang Cẩn vốn định ra ngoài, nhưng nhìn người đàn ông cứ như thế nằm trên giường, cô lại định kêu anh cởi giày rồi ngủ tiếp. Cô tới gần thăm dò, hai mắt anh đã nhắm chặt, tiếng hít thở cũng đã đều đều, anh cứ thế mà ngủ thật rồi!
Trên gương mặt anh tuấn của người đàn ông đã mọc ra vài cọng râu lưa thưa. Băng dán dưới hàm đã rớt, trên đó có một vết ấn hồng hồng.
Không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy trái tim khó chịu, loại đau đớn dường như giống hệt cảm giác bị vỏ trứng gà vừa nãy cắt qua tay.
Anh nói phải phá án trong ba ngày, hiện tại quả nhiên đã phá được án. Nhưng trong ba ngày nay, bao gồm chính anh, không biết có bao nhiêu người ở phía sau phải vất vả lắm mới có thể có kết quả như vậy? Khó trách hiện tại anh lại mệt mỏi, mấy ngày nay đầu óc rõ ràng là làm việc quá tải.
Tang Cẩn bỏ trứng gà vào miệng rồi xoay người ngồi xuống mép giường, cởi giày cho anh. Cởi giày xong, cô đẩy hai chân anh lên giường, đắp chăn. Lúc quay đầu, cô không khỏi hoảng sợ, anh cứ như vậy mà mở mắt nhìn cô. Nhưng điều càng dọa người hơn chính là, anh đang cười, nụ cười tuy mờ nhạt nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng. Anh ta đang cười cái gì?
Tang Cẩn định hỏi thì mới phát hiện, trong miệng cô còn ngậm trứng gà...
A! Thật mất mặt!
Khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng, cô lập tức đứng dậy, chạy ra khỏi phòng.
Bàng Lỗi nhìn theo bóng lưng của cô, nhịn không được mà bật cười. Cô ấy vừa ngậm trứng gà vừa cởi giày cho anh sao?
Anh nhắm mắt muốn ngủ, nhưng lăn qua lộn lại vẫn không có cách nào vào giấc ngủ được, trong đầu không ngừng liên tục hiện lên giọng nói và nụ cười của cô. Lúc này anh mới để ý, giường mà anh đang nằm từng là nơi cô từng ngủ, gối trên đầu, chăn bên trên, thậm chí toàn bộ căn phòng này đều lưu lại hình ảnh của cô.
Bàng Lỗi tự đặt mình vào hoàn cảnh khó khăn như vậy, bản thân muốn vào giấc cũng khó, trong lòng thì có một loại cảm giác không nói ra lời, trái tim ngứa ngáy giống như đang bị mèo cào.
Chỉ là, anh thật sự quá mệt, hai mắt cũng đã nóng rát, hiện tại phải lập tức ngủ ngay. Anh chỉ đành cố gắng dời lực chú ý của mình, biện pháp chính là trong đầu thầm đọc Binh pháp Tôn Tử, hoặc Ba mươi sáu kế, qua một hồi rốt cuộc mới đi vào giấc.
Bàng Lỗi ngủ một mạch tới tối, thật ra chính anh bị tiếng kéo khóa làm cho giật mình.
Cô thật sự phải đi sao?
Anh vừa nghe tiếng động thì trong đầu liền đặt ra câu hỏi này.
Tang Cẩn kéo khóa va li cẩn thận lại, sau đó nhẹ nhàng đi tới cửa.
"Muốn đi bây giờ sao?" Trong bóng tối đột nhiên truyền tới giọng nói lành lạnh.
Trong lòng không khỏi băn khoăn, nói như vậy, là cô đánh thức anh sao? Lúc anh ngủ, cô vẫn ở ngoài phòng khách đọc sách. Mãi tới gần tối, Vu Hân gọi điện giục cô về trường, cô mới vào phòng muốn sắp xếp đồ đạc, trực tiếp dọn về chung cư trường học.
"Buổi tối Vu Hân tổ chức một buổi thắp nến tưởng nhớ, cô ấy muốn tôi tới tham gia."
"Chúng ta cùng đi." Bàng Lỗi xốc chăn lên, ngồi dậy, tìm giày mang vào.
Tang Cẩn đi tới cửa mở đèn, trong phòng lập tức trở nên sáng sủa.
Anh đã mang giày xong, đứng dậy đi tới cầm va li trong tay cô kéo ra ngoài.
Tang Cẩn thật không biết là anh muốn tự mình đi, hay muốn đi cùng cô. Nếu tự anh muốn đi, vậy cô không có gì để nói. Nhưng nếu anh cố ý đi cùng với cô, cô không khỏi cảm thấy khó hiểu. Hiện tại vụ án đã kết thúc, bọn họ cũng không còn quan hệ gì với nhau, vì sao cô còn phải nhờ anh đi cùng? Anh ta thật sự coi cô là đứa trẻ ba tuổi sao?
Cô nhanh chóng đuổi theo, anh đi rất nhanh, trong tay đã kéo va li tới cửa thang máy. Cô vừa chạy vừa hỏi: "Này, tôi có thể tự mình đi được. Ba ngày nay anh không ngủ, trở về nghỉ ngơi đi."
"Ai nói tôi ba ngày không ngủ? Tối kia không phải nằm trên sô pha ngủ cả buổi tối sao? Không phải cũng có người làm nhân chứng hả? Hơn nữa tôi cũng đã ngủ cả ngày nay rồi."
"..." Tang Cẩn bị anh chọc trúng chỗ đau, cô im lặng, cũng không hỏi vì sao anh lại muốn tham gia buổi thắp nến thương tiếc Đàm Tuyết Thiến.
Hai người cứ lặng lẽ như vậy đi xuống gara, lên xe, chạy xe về trường học. Tới trước cổng trường, Tang Cẩn xuống xe, xa xa đã thấy sân trường cùng cầu thang, khắp nơi đều đốt nến trắng.
Cô đi vào, Bàng Lỗi theo sát phía sau cô.
Trên sân trường, vô số ngọn nến màu trắng đã được xếp thành một trái tim rất lớn, bên trong có dùng một cái giá đặt di ảnh của một người, bên trên di ảnh còn dùng thêm vài ngọn nến viết thành dòng chữ: Thiên sứ màu trắng, mãi mãi yêu bạn. Thiện nữ u hồn, thiên đường mạnh khỏe.
Trên cầu thang cạnh sân trường, các sinh viên đứng thành một hàng dài, trên tay mỗi người đều cầm một ngọn nế. Vu Hân đứng trước, trên người mặc bộ váy đen, trước ngực cài một bông hoa màu trắng, trong tay cầm một tờ giấy niệm. Sinh viên lui tới, có người tình nguyện cầu chúc gì đó, nhưng có người nghe xong thì lại lắc đầu, tỏ vẻ không chút hứng thú, nhanh chóng bỏ đi.
Bàng Lỗi và Tang Cẩn nhận nến từ những người tình nguyện, họ bậc lửa rồi cầm ngọn nến hòa vào dòng người, nghe Vu Hân niệm những lời thương tiếc.
Sau khi nghe tin tức từ phía truyền thông và nhà trường, Đàm Tuyết Thiến từ kẻ bị bắt cóc trở thành một nữ anh hùng, nhờ cô ấy dũng cảm để lại manh mối quan trọng, hiệp trợ cảnh sát phá vụ án lừa bán nữ sinh trẻ tuổi, giúp những người vô tội may mắn thoát nạn. Đối với hành vi bạo hành của những tên hung thủ đã làm với Đàm Tuyết Thiến đương nhiên đều bị lượt bớt.
Đọc xong một bài thương tiếc thật dài, Vu Hân mời Tang Cẩn và Bàng Lỗi nói mấy câu với Đàm Tuyết Thiến.
Bàng Lỗi cũng không từ chối, anh nói đơn giản mấy câu với sinh viên, trọng điểm là phải chú ý an toàn của bản thân, kịp thời nhận ra kỹ xảo dụ dỗ của hung thủ, biết cách tự bảo vệ mình.
Tang Cẩn không nói quá nhiều, chỉ nhắn nhủ đơn giản: "Tuyết Thiến, em là bạn của cô, cô sẽ mãi mãi nhớ em. Em hãy an nghỉ đi."
Nói xong, vừa định xoay người rời đi, Vu Hân liền gọi cô lại, đưa cho cô một bức thư. Bởi vì cô ấy còn bận điện thoại, cho nên chỉ dùng tay ý bảo đây là thư của Đàm Tuyết Thiến.
Tang Cẩn chỉ nghe qua điện thoại Vu Hân trách Triệu Ngọc Hoa vì sao lại nuốt lời, lần cuối cùng này còn không chịu xuất hiện.
Còn cô thì nhanh chóng cầm thư rời đi.
Kỳ thật, cô không biết những ngọn nến chia buồn này có ý nghĩa gì với Đàm Tuyết Thiến. Đương nhiên, những lời mà Bàng Lỗi nói nếu để người khác nghe được, vậy Đàm Tuyết Thiến sẽ bị coi là người chết không rõ ràng.
Tang Cẩn chạy một mạch ra tới cổng trường, bất tri bất giác lại chạy về phía xe của anh. Cô vào trong xe, nương theo ánh đèn mà đọc. Thời gian cuối thư là tối thứ ba, có lẽ là sau khi ăn cơm trưa với cô xong, Đàm Tuyết Thiến về ký túc xá viết. Có lẽ cô ấy đã biết bản thân không thể sống lâu trên cõi đời này.
Trong thư, Đàm Tuyết Thiến mờ mịt giải thích nguyên nhân vì sao cô ấy kích động hôm đó.
Yêu đơn phương tựa như một con sông không có cầu bắt qua. Bạn có thể nhìn thấy phong cảnh rất đẹp ở phía bên kia, cho dù biết rõ không có cầu để đi qua sông nhưng vẫn không thể buông xuống được.
Mở đầu là một câu như vậy.
Đàm Tuyết Thiến đã thích một người bản thân không nên thích, tuy rằng trong thư không nhắc tới người đó là ai, nhưng từ nội dung và chân tướng vụ án, Tang Cẩn đương nhiên biết người này chính là Phó Sơn Nhạc.
Lần đầu tiên Đàm Tuyết Thiến thấy Phó Sơn Nhạc là vào năm ba trung học (1), khi đó cô ấy bị cha mẹ kéo tới đưa chị gái vào nhập học đại học Thanh An. Chị gái cô ấy khi đó là sinh viên đại diện cho khoa nghệ thuật biểu diễn. Ngày tân sinh viên nhập học hôm đó, khoa nghệ thuật và khoa ngoại ngữ đều có mặt. Phó Sơn Nhạc đột nhiên xuất hiện, tuy rằng chỉ là vài giây ngắn ngủi nhưng cô ấy lại nhớ mãi không quên.
"Giọng của thầy ấy thật sự rất êm tai. Cho nên từ sau hôm đó, mỗi lần nghe thầy giảng bài, em đều cảm thấy như đang ngồi nghe một buổi hòa nhạc. Em chưa bao giờ theo đuổi ai, nhưng bản thân không ngờ lại rơi sự rập khuôn đó. Nếu có thể theo đuổi được thầy, em tình nguyện làm một kẻ bình thường."
Đàm Tuyết Thiến hành văn rất hay, cô ấy đem sự rung động với Phó Sơn Nhạc, cùng những lần gặp mặt sau này, động lực để cô ấy thi đậu vào trường đại học Thanh An, cách tới gần ông ấy, tìm hiểu ông ấy đều miêu tả tới tận tủy xương. Nhưng đáng tiếc, toàn bộ quá trình dường như chỉ là một vai diễn của chính nữ sinh này.
Tang Cẩn cố ý trong lúc vô tình hỏi Phó Sơn Nhạc nên mới biết, hôm thứ ba, Đàm Tuyết Thiến kích động kêu ông tới vườn hoa trên sân thượng, lúc ấy ông mới rõ, thì ra cô gái này lại có tình cảm như thế với ông. Điều càng làm ông kinh ngạc hơn chính là, cô ấy lại biết ông và Trần Ngâm Khiết kết hôn mười năm vẫn chưa có con, Trần Ngâm Khiết mắc bệnh phải điều trị bằng hóa chất, trứng có khả năng hoạt động dường như bằng không, cho nên bà ấy không thể có khả năng sinh đẻ. Đàm Tuyết Thiến nói ra nguyện vọng giúp bọn họ sinh con, chỉ mong hai người có được một gia đình hoàn chỉnh.
Lúc đó, chính Phó Sơn Nhạc cũng bị cô ấy làm cho khiếp sợ, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới cô nữ sinh chăm chỉ với tần suất không bình thường của bốn năm trước.
Ông không thể trách cô ấy, cũng không biết làm thế nào để dập đi cái suy nghĩ đó.
"Thầy nói, 'con cái là kết tinh của tình yêu, nếu không, đó là sự xúc phạm với một sinh mệnh'. Vì sao thầy ấy lại có suy nghĩ như vậy, cha mẹ em không phải là như thế sao? Trong mắt bọn họ, em và chị gái chỉ là công cụ để bọn họ thỏa mãn hư vinh. Bọn họ luôn mong chúng em phải sống theo suy nghĩ của họ, em không thích như vậy, nhưng lại không nói được."
Tới đây, cảm xúc của Đàm Tuyết Thiến đã dần kích động, Tang Cẩn có thể từ những dòng chữ mà nhìn ra cô ấy đã mất khống chế, có lẽ là vì bị Phó Sơn Nhạc từ chối hành động điên cuồng này, cho nên cô ấy muốn lấy cái chết ép ông... Sau đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bên trong bức thư không nói cụ thể. Phó Sơn Nhạc cũng không nói gì, ông ấy tôn trọng suy nghĩ của Đàm Tuyết Thiến, cho nên sẽ không để bất cứ ai biết được chuyện này. Đây có lẽ cũng là nguyên nhân ông ấy ngay từ đầu phản đối việc Triệu Ngọc Hoa báo án.
"Cô Tang, bọn em chưa làm gì cả, em chỉ muốn thầy ấy... Khoa học lúc này phát triển như vậy, em muốn hiến trứng để kết hợp với tinh trùng của thầy để thụ tinh nhân tạo, sau đó nhờ cô Phó chăm sóc, như vậy bọn họ sẽ có con rồi. Em chỉ là suy nghĩ như thế. Dù sao nếu thi rớt kỳ thi tuyển nghiên cứu sinh, em sẽ phải lập tức rời đi, bọn em từ nay sẽ không bao giờ gặp mặt. Em cũng sẽ bảo vệ bí mật này, mãi tới khi em chết..."
Tang Cẩn đọc tới đây liền không muốn đọc nữa. Cô cũng khiếp sợ, cô không ngờ Đàm Tuyết Thiến lại có suy nghĩ điên cuồng như vậy, hơn nữa còn thực hiện. Đàm Tuyết Thiến làm thế, rốt cuộc là đúng hay sai? Chuyện này, cô không thể nói rõ.
Mục đích Đàm Tuyết Thiến để lại cho cô bức thư này có lẽ cũng vì lo lắng, lỡ như một ngày nào đó Trần Ngâm Khiết biết chuyện này sẽ không chấp nhận được, thậm chí hiểu lầm Phó Sơn Nhạc. Cô ấy hy vọng Tang Cẩn đứng về phía cô ấy, thay cô ấy giải thích.
Tang Cẩn rơi vào trầm mặc, mãi cho tới khi có người gõ cửa sổ xe, cắt ngang suy nghĩ của cô.