Máy bay cuối cùng cũng đáp xuống sân bay thành phố Thanh An.
Tang Cẩn vừa ra khỏi sân bay liền cảm thấy bầu không khí có chút căng thẳng, giống như tầng mây bao phủ bên trên có đuổi thế nào cũng không đi được.
Bàng Lỗi kéo hành lý đi theo sau cô. Dọc đường hai người không ai lên tiếng, dường như đều đang lảng tránh nhắc tới chủ đề nhạy cảm.
Chuyến đi tới New Jersey lần này, bọn họ không theo kế hoạch ban đầu ở lại một tuần, chỉ mới ba ngày đã bay về nước. Hầu hết thời gian người nhà họ Bàng đều khách sáo với cô, ngoại trừ ngày đầu tiên Trâu Nhã Mai mượn cơ hội đi mua đồ ăn tán gẫu với cô. Cô và Bàng Lỗi đương nhiên không có cơ hội ở riêng với nhau, anh hoặc là ở cùng Bàng Hâm, hoặc là chơi cờ với ba mẹ mình, còn cô và Bàng Hâm đứng bên cạnh nhìn.
Tang Cẩn có chút không thích sự khách sáo thận trọng này của bọn họ, cô cũng có thể cảm nhận được Trâu Nhã Mai không đồng ý mối quan hệ của cô và Bàng Lỗi, tuy rằng ngoài miệng bà không nói thẳng. Mỗi lần nói chuyện bà ấy vô tình chạm tới đề tài này, Bàng Thanh Thành đều cố gắng thay đổi bầu không khí căng thẳng.
Đến ngày thứ ba, Chu Tiểu Vạn gọi điện tới, đúng lúc cho bọn họ cái cớ để về nước. Lúc này, Chu Tiểu Vạn đã đứng bên cạnh một chiếc xe việt dã chờ bọn họ. Thấy hai người đi ra, cậu lập tức chạy tới, giúp anh kéo hành lý.
"Chị Tang Cẩn, cha mẹ chồng gặp con dâu xinh đẹp thế này cảm thấy thế nào?" Chu Tiểu Vạn phụ kéo va li, vừa đi vừa cười hỏi cô.
Tang Cẩn cười cười: "Cảm ơn cậu, đương nhiên là tốt hơn những cuộc gặp bình thường."
Chu Tiểu Vạn lập tức nở nụ cười thật lớn, Bàng Lỗi ở bên cạnh lại không nói gì, gương mặt vẫn nghiêm túc không thay đổi. Hai người đàn ông bỏ va li vào cốp sau, Chu Tiểu Vạn nói muốn mở cửa xe giúp Bàng Lỗi, anh liền trực tiếp từ chối: "Không cần, tôi tự mở, cậu đem tình hình kể lại cụ thể xem."
Anh vừa nói vừa tới cạnh cô, kéo cô tới cạnh xe, mở cửa, kêu cô lên ngồi ghế phụ lái. Chính anh cũng nhanh chóng trở về vị trí lái xe.
Chu Tiểu Vạn lên dãy ghế sau, hai tay vòng lên hai ghế phía trước, đầu chen vào giữa: "Chị Tang Cẩn, đãi ngộ của chị là cao nhất đó, trước giờ chưa có cô gái nào ngồi bên ghế phụ lái của Boss bọn em đâu. À không đúng..." Cậu lập tức sửa miệng, "Ngoại trừ chị Bàng Miểu, còn cả dì Trâu."
Tang Cẩn cười cười, lập tức đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh không quay đầu nhìn cô, chỉ duỗi tay đẩy Chu Tiểu Vạn ra sau: "Bớt nói nhảm, vào chuyện chính đi." Nói xong, anh khởi động xe, hai tay nhanh chóng đảo quanh tay lái.
Cô thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước. Chu Tiểu Vạn liền bắt đầu kể về chuyện kỳ lạ xảy ra trong cục cảnh sát gần đây.
Laptop cá nhân của Chu Tiểu Vạn và Khương Duy Dân đột nhiên xuất hiện một văn kiện mới tên "Gió xoáy vì chính nghĩa mà tới". Văn kiện này chỉ có một tấm hình tên "Một trong những trò chơi công lý." Chu Tiểu Vạn vừa nói vừa mở laptop đưa cho hai người xem.
Tang Cẩn nhận lấy laptop, nhìn bàn cờ trên màn hình, hai mắt cô căng lớn: "Bố cục của nó giống hệt bàn cờ chúng ta thấy ở ngục giam."
Bàng Lỗi đưa mắt nhìn màn hình laptop, sau đó nhanh chóng thu hồi, tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Chu Tiểu Vạn truy hỏi cô thấy ván cờ này khi nào, cô liền đem chuyện bọn họ tới ngục giam ở thị trấn cổ Blackpool kể lại một lần.
Trong đầu Tang Cẩn lại xuất hiện một đống nghi vấn, người hack vào máy tính cá nhân của Chu Tiểu Vạn và Khương Duy Dân, đem tấm hình gửi cho bọn họ, cùng người bày ra thế cờ ở ngục giam có phải là một hay không? Hắn ta vì sao phải làm như vậy?
Cô và Chu Tiểu Vạn đưa ra hàng loạt phỏng đoán, Bàng Lỗi vẫn không chen vào. Chiếc xe đột nhiên dừng lại ven đường, anh lên tiếng: "Tiểu Vạn, cậu lập tức nói với cục trưởng gia tăng an ninh trong cục cảnh sát. Cậu tự về trước đi, hôm nay chúng tôi hơi mệt, phải về nhà nghỉ ngơi, không có việc gì gấp thì chờ ngày mai về cục rồi nói."
Chu Tiểu Vạn đưa mắt nhìn Tang Cẩn, lặng lẽ hỏi cô Boss của bọn họ hôm nay bị sao vậy? Tang Cẩn lắc đầu, tỏ vẻ không biết. Cậu cũng không tiếp tục truy hỏi, duỗi tay cầm laptop, xuống xe.
Chiếc xe nhanh chóng lên đường, không bao lâu đã dừng trước cửa biệt thự của bọn họ. Hai người đều tự xuống xe, vào nhà.
Bàng Lỗi kéo va li tới bên sô pha, trực tiếp ngồi xuống, ngửa đầu tựa vào phía sau, hai tay giang rộng, hai mắt nhắm nghiền, thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi.
Tang Cẩn đi qua, ngồi xuống cạnh anh: "Mệt lắm sao? Chúng ta đi nghỉ thôi."
Anh mở to mắt, quay đầu nhìn cô: "Em chắc chắn mệt hơn anh rồi." Anh duỗi tay nắm lấy bả vai cô, để cô dựa vào người anh, "Cảm ơn em."
Ba chữ này Bàng Lỗi đã đè nén mấy ngày nay, cuối cùng cũng có thể trực tiếp nói với cô. Chuyện của Thích Nguyệt, cô chưa từng chủ động truy hỏi anh, càng chưa từng cãi vã một lời. Lần này mẹ anh gây khó dễ với cô, cô cũng không oán hận anh cái gì, ngược lại còn trách anh không chơi cờ với bà ấy, trách anh để mẹ mình buồn lòng.
Tấm lòng lương thiện của cô càng làm anh thêm kiên định, cô gái này chắc chắn là người phụ nữ mà cả đời này anh không thể thiếu.
Tang Cẩn ngẩng đầu, cười cười, bắt chước một câu mà anh từng nói: "Anh muốn cảm ơn em sao? Vậy dùng hành động thực tế chứng minh đi."
Bàng Lỗi nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, khóe miệng khẽ động. Anh cúi người hôn lên môi cô, hai mắt nhắm lại. Cô cũng nhắm mắt, cảm nhận sự ấm áp từ anh.
Nụ hôn nhẹ nhàng rất nhanh trở nên kích động.
Môi của cô mềm mại như vậy, anh nhịn không được mà liếm thêm một chút, một chút... Từ đó, lưỡi anh xâm nhập vào trong miệng cô, trước sau đều dành lấy sự ngọt ngào của cô. Hai tay từ bả vai di chuyển lên sau đầu rồi ấn cô dựa vào người thật chặt, có như vậy anh mới có thể chiếm lấy nụ hôn của cô hoàn toàn.
Cô bị nụ hôn của anh vây chặt, bất giác đưa tay ôm lấy cổ anh, nhiệt liệt đáp trả.
Nụ hôn này dường như biến không khí lạnh lẽo trong phòng khách trở nên nóng bỏng.
Kiểu chơi đùa thế này bọn họ đã trăm lần làm qua. Huống hồ, hai người đã có thói quen hôn nhau tùy lúc như vậy, lại bỗng dưng bị gián đoạn nhiều ngày như thế. Giờ khắc này, cả hai đều muốn đem những thiếu sót trong mấy ngày hôm nay bổ sung đầy đủ, tựa hồ đã quên hết mệt nhọc trên đường về nhà.
Thân thể Tang Cẩn đột nhiên bị anh đè xuống sô pha, một tay anh bắt đầu dao động trên người của cô.
Cô rốt cuộc cũng ý thức được bản thân không thể bắt chước anh nói như vậy, anh có thể dùng nụ hôn để cảm ơn cô, nhưng dùng hành động này...
Điều làm cô không ngờ chính là anh cuối cùng đã dừng lại, ngồi thẳng người dậy, vùi đầu vào vai cô: "Còn chưa kịp mua đồ, hôm nay cũng không phải kỳ an toàn của em, chúng ta hiện tại lại không thể sinh cục cưng, thôi thì đừng làm." Trong giọng anh lộ rõ một tia nuối tiếc.
Trong lòng Tang Cẩn vừa tức nhưng lại vừa thích, anh không giải thích cô cũng có thể hiểu được điều này, vì cái gì anh còn nói thẳng ra như thế?
Anh bình ổn lại cảm xúc, lần nữa nằm xuống bên cạnh cô, hai người vẫn theo thói quen điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái nhất. Tuy rằng sô pha không rộng rãi như trên giường, nhưng trước mắt bọn họ đều động như không động.
"Bàn cờ đó rốt cuộc là sao vậy?" Cô cuối cùng cũng nhịn không được mà hỏi anh. Thời điểm ở nhà họ Bàng, cô không dám hỏi bởi vì lo người nhà anh nghe được, làm lộ bí mật anh là cảnh sát.
Thời điểm Trâu Nhã Mai hỏi cô làm gì, cô cũng không dám nói thẳng bản thân là nhà tâm lý học tội phạm, cô chỉ nói công việc liên quan tới tâm lý, cùng tính chất với giáo viên. May là cô từng có nửa năm làm giảng viên nên thời gian trò chuyện đều vô cùng thoải mái, vì vậy Trâu Nhã Mai không hề nhận ra điểm gì khác thường.
Bàng Lỗi nhìn trần nhà, trong đầu hiện lên ván cờ kia, bắt đầu giải thích: "Thứ nhất, người này đã sớm biết chúng ta sẽ tới Mỹ, cũng biết quan hệ giữa em và giáo sư Grosson. Việc hắn ta biết giáo sư Grosson là chuyện mình thường, nhưng hắn ta không hack vào máy tính của em, vì sao lai biết hành tung của em, anh cảm thấy hắn ta rất có khả năng liên quan tới kẻ theo dõi em ở Hongkong?"
"Ý anh là, kẻ theo dõi em ở sân bay Hongkong có liên quan tới người trong ngục giam kia sao? Nếu là thế, việc hắn ta biết quan hệ giữa em và giáo sư Grosson thật sự không khó. Hơn nữa, trước kia hắn ta không muốn gặp giáo sư nhưng lần này lại đột nhiên đồng ý là vì hắn biết giáo sư sẽ mang chúng ta theo. Hắn muốn dùng cơ hội này để chúng ta xem bàn cờ đó, đúng không?" Cô theo suy nghĩ của anh mà tiếp tục hỏi, "Nhưng hắn ta lại hack vào máy tính của Chu Tiểu Vạn và cục trưởng Khương, hắn ta vì sao lại làm điều thừa thãi như vậy? Hắn không sợ tiết lộ hành tung của mình, chúng ta có thể ngược lại đuổi bắt tới hắn sao?"
Bàng Lỗi lắc đầu: "Người này vô cùng cẩn thận, hắn ta nhất định đã có chuẩn bị. Nếu chúng ta không đi Mỹ, hắn tự sẽ có cách để chúng ta nhìn thấy, cho nên mới hack vào laptop của Chu Tiểu Vạn và Khương Duy Dân. Hệ thống tường lửa của cục cảnh sát tạm thời hắn vẫn chưa có năng lực vượt qua, nhưng về sau chúng ta không thể sơ suất."
Tang Cẩn có chút nghi hoặc: "Người này sao lại biết rõ cục cảnh sát như vậy? Vì sao hắn không hack vào laptop của Thích Nguyệt, hay những người khác trong cục chứ?"
"Điều này chứng minh Chu Tiểu Vạn và Khương Duy Dân đều có liên quan tới vụ mất tích của Dương Uyển."
Tang Cẩn bị anh dọa tới hoảng sợ, hai người đó nhìn thế nào cũng không giống người có vấn đề Trước đây anh có nhắc với cô, nói trong cục cảnh sát có người theo dõi bọn họ, rất có thể là phản đối bọn họ điều tra án diệt môn của Đinh gia và vụ mất tích của Dương Uyển.
Nhắc tới vụ án của Dương Uyển, người đời đều nhắc tới sát thủ giết người liên hoàn hoa dâm bụt, nhưng anh thật sự không thích cách nói này, có lẽ là vì hoa dâm bụt chính là tên cô, cho nên anh vẫn nói là vụ mất tích của Dương Uyển.
"Hai người bọn họ rốt cuộc có tham dự hay không, tạm thời chúng ta đừng nhắc tới, sau này hai vụ án này chúng ta không được thảo luận ở cục cảnh sát. Hiện tại ván cờ này xuất hiện cũng là chuyện tốt. Nếu điều tra những nhân viên từng xử lý vụ án này điều tra, chúng ta sẽ rất khó tìm ra vấn đề. Người này nhất định có liên quan tới vụ án năm xưa, hắn muốn dùng ván cờ này để cung cấp cho chúng ta những tin tức giá trị. Có một điểm vô cùng rõ ràng, vụ án mất tích của Dương Uyển có năm nhân vật mấu chốt."
Tang Cẩn tạm thời có thể hiểu được suy đoán của anh: "Hắn ta dùng quân cờ màu đỏ đại diện cho chính bọn họ, tự xưng là chính nghĩa một phương. Quân cờ màu đen đại diện cho chúng ta, trong mắt hắn, đây là người che giấu sự thật nhưng hắn căn bản không để bọn họ trong lòng. Quân đen có sáu quân, năm tốt đại diện cho năm người liên quan tới vụ án năm đó, vậy quân tướng có nghĩa là gì?" Cô cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên ngồi bật dậy, "Là anh? Hắn ta coi anh là đối thủ. Anh không phải người vu oan hắn, cũng không phải người liên quan tới vụ án."
Khóe miệng Bàng Lỗi cong lên, kéo cô nằm xuống: "15 năm trước anh mới 11 tuổi. Mẹ anh sợ anh không an toàn nên luôn che giấu sự tồn tại của anh, người ngoài chỉ biết có một Bàng Hâm. Nếu hắn ta biết anh, có thể là thông qua em."
Tang Cẩn nghe tới câu cuối, thắc mắc trong đầu dường như tìm được câu trả lời: "Nói như vậy, người này vốn dĩ muốn nhằm vào em, hắn ta chắc chắn luôn ngầm theo dõi em, nhưng hiện tại mũi giáo của hắn đã chĩa về phía của anh! Em căn bản không hiểu về cờ, ván cờ này hắn ta là cố ý cho anh xem, hắn ta biết chỉ có anh mới hiểu được ý hắn muốn biểu đạt. Hắn ta đang tuyên chiến với anh, nhất định là vậy!"
Cô càng nghĩ càng khẳng định suy nghĩ của mình, nhưng càng nghĩ cũng càng sợ hãi, sống lưng rét run như vừa có một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua, cánh tay ôm anh càng lúc càng chặt.
Bàng Lỗi nắm lấy bả vai cô: "Không cần phải sợ, ở giữa không phải còn con sông làm ranh giới sao? Trong thực tế nó chính là Thái Bình Dương. Hắn ta bị nhốt trong ngục giam ở Mỹ suốt 15 năm nên chỉ có thể dùng tiết mục vượt ngục để chúng ta thấy, điều đó chứng minh hắn không thể tẩu thoát, cho nên hiện tại tạm thời hắn chưa trở về Trung Quốc."
"Bên quân màu đỏ, một xe một mã một pháo, còn cả con tướng kia, rốt cuộc tượng trưng cho điều gì? Hắn không phải đang có kế hoạch báo thù gì chứ? Nếu là thế, hắn vì sao phải tiết lộ những điều này cho chúng ta biết?"
"Hắn là muốn nói cho chúng ta biết có một xe một mã một pháo, tuy rằng vẫn không thể biết cụ thể nó đại biểu cho cái gì, nhưng chúng ta có thể xác nhận hắn cũng không biết người đứng sau là ai, hắn đang tìm bọn họ, con tướng này rất có khả năng trực tiếp chỉ về chân tướng vụ án. Hắn quả thật có năng lực của hắn, cũng vô cùng tự cao tự đại. Hắn đang khoe với chúng ta, mặc dù đang ở trong ngục giam nhưng hắn vẫn biết được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Cho nên chúng ta có thể lợi dụng khuyết điểm này của hắn."
Tang Cẩn không phải không biết anh đang an ủi cô, nhưng quả thật nghe anh nói thế cô đã an lòng hơn nhiều. Cô thật không rõ có phải chính mình đã kéo anh vào vũng bùn này không. Người đứng đằng sau theo dõi bọn họ, biết tất cả về bọn họ, nhưng bây giờ bọn họ chỉ có thể thông qua một ván cờ để suy đoán suy nghĩ của đối phương. Chân tướng là gì, sau này sẽ xảy ra chuyện gì, không ai biết, nhưng khẳng định vô cùng nguy hiểm!
Cô đột nhiên cảm thấy tự trách, cũng đột nhiên hiểu được vì sao Trâu Nhã Mai lại phản đối mối quan hệ của bọn họ, vì sự tồn tại của cô chính là nguy hiểm. Thời điểm ở New Jersey, Trâu Nhã Mai cũng không hề giấu cô vì sao lại sợ hãi với những gì liên quan tới hoa dâm bụt như vậy.
Bàng Hâm gặp chuyện không may là vì điều tra vụ án mất tích của Dương Uyển. Năm đó, quan chức cấp cao muốn kết án, vụ này được đưa vào án giết người vì tình yêu. Dương Uyển bị bạn trai vứt bỏ nhưng vẫn cố dây dưa với hắn ta, cuối cùng liền bị bạn trai mình giết chết, hơn nữa còn thiêu hủy thi thể.
Nhưng sau đó lại có một báo cáo của bác sĩ, chứng minh hung thủ bị mắc chứng tâm thần phân liệt. Cũng có chứng cớ cho thấy, tình cảm của Dương Uyển và bạn trai vô cùng tốt, hắn ta không hề vứt bỏ bạn gái mình, càng không thể giết chết cô ta. Thậm chí, hắn ta vì cái chết của người yêu mà trồng một vườn hoa dâm bụt, thương nhớ người mất. Hoa dâm bụt sau đó trở thành bông hoa tượng trưng cho thành phố Thanh An. Hung thủ được miễn tội tử hình, bị phán tội tù chung thân, cuối cùng chết trong ngục giam.
Bàng Hâm tỏ ra bất mãn với kết thúc này, cũng đã truy ra rất nhiều điểm đáng nghi, chuẩn bị lật lại vụ án nhưng ngay trận chiến truy bắt hung thủ thật sự, đầu bị trúng đạn nên bản thân đã biến thành như hiện tại.
Tang Cẩn đột nhiên nhớ tới một chuyện, cũng muốn hỏi anh thì chuông điện thoại của anh vang lên.
Đôi lời của tác giả: Vụ án này không có vấn đề với những độc giả không biết chơi cờ, nó không hề ảnh hưởng tới cốt truyện. Các bạn không cần dùng bất cứ kỹ năng gì để giải mã nó, bởi vì tôi cũng không biết chơi cờ tướng. Nó chỉ đại diện cho một số khái niệm mà vụ án muốn biểu đạt mà thôi. Đối thủ của bọn họ rốt cuộc là ai?