Tang Cẩn lấy hành lý, rời khỏi sân bay.
Ánh nắng hôm nay vô cùng chan hòa, trời cao xanh thẳm, thỉnh thoảng có vài cơn gió thổi tới tạo cho người ta cảm giác mát lạnh, lướt qua gương mặt mềm mại như tơ tằm, cảm giác cơ phần giống với tay bà ngoại.
Tâm tình của cô thật sự không tồi. Ngồi trên máy bay như khúc nhạc dạo đầu vậy, khúc nhạc đó từ từ đưa nàng trở về quê nhà xa cách mười lăm năm, nghĩ tới thật sự rất có ý nghĩa. Mặc dù trải qua bao nhiêu thăng trầm nhưng cuối cùng, nàng vẫn đưa bà ngoại về tới quê hương của mình.
Tang Cẩn cúi đầu nhìn lọ sứ trắng trong tay, trên mặt hiện lên nụ cười thư thái.
Trước cổng có một chiếc taxi dừng lại.
Cô chạy tới, nhanh chóng lên xe, nơi muốn tới là đại học Thanh An.
Dọc đường đi, cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng, thành phố này, so với thời điểm cô rời đi đã có sự thay đổi.
Trong trí nhớ của mình, đường lớn gồ ghề lồi lõm, mọi người chen chúc nhau đi trên con đường đó, lâu lâu sẽ có một chiếc máy bay vọt qua thổi tung bụi bẩn dưới đất.
Còn hiện tại, con đường rộng lớn sạch sẽ, xe chạy trên đường vô cùng ổn định, hoàn toàn không hề có cảm giác xóc nảy. Hai bên đường phố trồng rất nhiều cây nhanh. Lại nhìn ra xa xa, tất cả đều là những tòa cao tầng nằm san sát. Mọi thứ đều trông vô cùng hiện đại.
Nhưng cô vẫn nhớ tới phố cổ trong hồi ức của mình, nơi có bố mẹ, có em trai, có bà ngoại. Mười lăm năm trước, trong nhà chỉ còn lại cô và bà ngoại, hai người phải rời xa quê hương. Lúc này, cô đã trở về, nhưng chỉ còn một mình cô.
Tang Cẩn đắm chìm trong ký ức của mình cho đến khi tài xế nói với cô, đã tới đại học Thanh An, cô mới hoàn hồn.
Cô thanh toán tiền rồi xuống xe. Điều làm cô kinh ngạc là tài xế cũng xuống xe, giúp cô lấy hành lý từ cốp xe xuống, mới rời đi. Chỉ một chi tiết nhỏ này lại khiến cô cảm thấy thật ấm áp. Nghe được giọng nói ở quê nhà cũng khiến cô cảm thấy quen thuộc, thân thiết.
Tang Cẩn kéo hành lý đi vào cánh cửa trường đại học. Cô lấy ra thư mời cùng tài liệu đưa cho bảo vệ xem qua.
Bảo vệ thấy giấy tờ ghi cô là giáo viên từ Đức về nước, ánh mắt không khỏi nhìn cô vài giây, có lẽ do cách ăn mặc, cử chỉ cùng lời nói vô cùng khiêm tốn nên đặc biệt nhiệt tình. Bảo vệ kiên nhẫn chỉ cho cô đường đi tới học viện ngoại ngữ thế nào, nơi ở dành cho giáo viên ở đâu, thậm chí ngay cả căn tin, thư viện cũng từ từ nói rõ.
Trong lòng Tang Cẩn vô cùng biết ơn, trước khi rời đi còn để lại một hộp chocolate. Bảo vệ từ chối vài lần, cuối cùng vẫn đồng ý nhận lấy.
Tang Cẩn theo sự hướng dẫn của bảo vệ rất nhanh đã tìm được học viện ngoại ngữ. Bên trong có nhân viên trực ban, cô xử lý xong thủ tục rồi một mình đi tới chung cư dành cho giáo viên.
Một tuần nữa trường học mới khai giảng nên lúc này, khuôn viên không có ai. Cô cố tình tới đây trước để làm quen với môi trường này nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất chính là, sắp xếp cho bà ngoại.
Về vấn đề này, hiện tại, cô cũng chưa biết phải giải quyết như thế nào.
Cô đến tòa chung cư trường học sắp xếp cho mình, Phù Tang uyển, đã là buổi tối.
Cái tên này không khỏi làm cô kinh ngạc, sao lại trùng hợp như vậy? Tên của cô hình như giống với tòa chung cư cô ở.
Tang Cẩn ở trên tầng cao nhất của chung cư. Đi lên tầng cao nhất, ở cuối hành lang chính là phòng của cô. Cô bước vào, lập tức ngồi trên ghế sô pha, đưa mắt nhìn cách sắp xếp của căn phòng.
Ở đây có hai phòng ngủ và một phòng khách, tuy không tính là lớn nhưng một người ở lại rất vừa vặn. Căn phòng sạch sẽ, ánh sáng từ bắc đến nam đều rất tốt. Chỉ là, cô cảm giác có chút thiếu thiếu, có lẽ phải mua thêm ít đồ dùng trong nhà. Trong đầu bắt đầu tính toán nên mua thứ gì.
Tang Cẩn ngồi trên ghế sô pha một lúc lâu rồi đứng dậy, dạo quanh toàn bộ chung cư một lần, cuối cùng đi tới ban công.
Trời đêm hôm nay vô cùng trong vắt, ánh trăng từ từ lên cao giống như một chiếc khay bạc khổng lồ chiếu sáng một vùng đen tối.
Phía sau chung cư có một bồn hoa, xa xa là một vùng được bóng cây che phủ.
Khắp nơi yên tĩnh, yên tĩnh đến làm trái tim người ta hoảng loạn.
Tang Cẩn đứng một lúc rồi quay về phòng, ăn uống chút gì đó đơn giản, liền bắt đầu sửa sang hành lý.
Cô mở hành lý ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là một chiếc chuông gió. Đây là vật mẹ cô để lại, tất cả những thứ liên quan tới người nhà cô chỉ còn lại thứ này.
Tang Cẩn cẩn thận cầm lên, "Đinh đinh, đang đang, đinh đinh, đang đang..."
Trong đầu cô bỗng dưng hiện lên bóng dáng của một người phụ nữ xinh đẹp, bên tai phảng phất nghe được giọng nói dịu dàng của bà ấy, giống như thanh âm ngọt ngào của chuông gió này vậy.
Mẹ cô rất thích chuông gió, cho nên tên cô và em trai cũng có liên quan tới chuông gió. Cô và em trai đều theo họ mẹ là Đinh, lúc nhỏ cô được gọi là Đinh Đinh, còn em trai là Đinh Đang.
Khi nhỏ cô rất ghét cái tên này, trong đầu cảm thấy nó thật ấu trĩ, nhưng lúc này, cô lại rất thích, cái tên đó dường như kêu vô cùng thuận miệng, lại tạo cảm giác vui vẻ.
Vấn đề là, cái tên Đinh Đinh là, mười lăm năm trước đã trở thành cấm kỵ, cô của hiện tại cũng không thể sử dụng nó.
Tang Cẩn định treo chuông gió lên nhưng lại nhớ tới lời bà ngoại, chuông gió không may mắn nên vẫn luôn không có cô treo lên. Cuối cùng, cô vẫn đành từ bỏ.
Cô đặt chuông gió về trong vali, tầm mắt lại bỗng dưng nhìn tới chiếc hộp hình tròn bên cạnh.
Tang Cẩn mở hộp ra, lấy một hộp gấm nhỏ bên trong, tiếp tục mở. Đó là một khối ngọc thạch, bên trên điêu khắc một đóa hoa. Bà ngoại từng nói, đóa hoa trên miếng ngọc thạch này là hoa dâm bụt.
Bên trong hộp tròn lớn có tổng cộng 15 chiếc hộp nhỏ, bên trong mỗi hộp nhỏ đều đựng một khối ngọc thạch, lớn lớn bé bé, hình dáng màu sắc đều khác nhau. Bên trên mỗi miếng ngọc thạch đều điêu khắc một loài hoa, tất cả đều là hoa dâm bụt, chỉ là chủng loại không giống nhau.
Đây là món đồ trong thời gian cô và bà ngoại sống ở Đức 15 năm, sinh nhật mỗi năm của cô đều nhận được.
Nhưng cho đến hiện tại, cô vẫn không biết, những miếng ngọc thạch khắc hoa dâm bụt này, rốt cuộc là ai đã gửi cho cô.
Tang Cẩn nhìn hộp gấm này, cả người đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Cô vội đóng lại hộp tròn, đặt lại vào trong va li, sau đó lấy ra mấy món quần áo và dụng cụ cần thiết rồi đóng va li hành lý lại, nhanh chóng đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm rửa xong, Tang Cẩn đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng phải làm vào ngày mai. Cô không tiếp tục dọn hành lý, cũng không muốn ăn, lập tức bò lên giường, chuẩn bị đi ngủ.
Cô có chút lạ giường, nhưng có lẽ vì đường xá mệt mỏi, không bao lâu, cô đã chìm vào giấc ngủ.
Những cơn ác mộng cô hay mơ tới, hôm nay cũng không xuất hiện.
Hôm sau, tia nắm ban mai đầu tiên vừa chiếu vào, Tang Cẩn là tỉnh dậy.
Cô vừa rời giường, ánh mắt lại nhìn tới lọ sứ trắng đặt trên đầu tủ, trong lòng bắt đầu cảm thấy khó chịu. Cô nên làm thế nào để đưa bà ngoại trở về phần mộ của Đinh gia đây? Biến động 15 năm trước không liên quan trực tiếp tới bà ngoại, cho nên, suy nghĩ một hồi, cô quyết định làm theo các thủ tục bình thường.
Tang Cẩn bằng tốc độ nhanh nhất vệ sinh cá nhân, sau đó một tô mỳ, ăn uống đơn giản. Ăn xong, cô liền mang bà ngoại vội vàng rời khỏi. Nơi cô muốn tới chính là nơi cô từng sinh sống 10 năm lúc nhỏ, đảo Thanh An.
Đi tới công trường, bảo vệ rất nhiệt tình chào đón cô. Cô cũng vui vẻ chào hỏi, sau đó tạm biệt. Đến đường lớn, cô nhanh chóng bắt taxi.
Cô nói ra nơi muốn tới, tài xế liền hỏi một câu: "Cô có vội không? Nếu không vội thì chúng ta đi cầu Thanh Ninh, không đi cầu Tân Thanh An."
"Sao vậy? Cầu Tân Thanh An không phải là con đường chính nối thành phố Thanh An và đảo Thanh An sao?" Tang Cẩn không khỏi ngạc nhiên, cô đã xem bản đồ mới nhất của thành phố, hơn nữa cô đã từng sống ở nơi này, đương nhiên vô cùng quen thuộc."
"Cây cầu đó không may mắn đâu. Mặc dù cầu Tân Thanh An là biểu tượng cho thành phố này, nhưng bình thường mọi người đều không đi, nếu có thể thì luôn tránh nó." Tài xế nhiệt tình giải thích với cô.
"Cô là giáo viên đại học Thanh An sao? Giáo viên trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, vừa gặp đã biết từ nơi khác tới. Chắc cô không biết, cây cầu kia đã xảy ra rất nhiều tai nạn, thậm chí còn có cái gì gọi là Sát thủ liên hoàn hoa dâm bụt nữa. Những người có khúc mắc trong lòng đều chạy tới đó tự tử. Đúng rồi, bên cạnh cây cầu đó có một cây cầu cũ, năm xưa, mới ngày đầu tiên đưa vào sử dụng đã sập, thương vong vô số. Ngay cả kiến trúc sư công trình Tang Vũ Kiều cũng từ cây cầu đó nhảy xuống tự tử, nghe đâu trước khi chết ông ta đã giết sạch gia đình của mình. Một nhà năm người, haizz, thật đáng sợ."
Tang Cẩn nghe tài xế kể chuyện, cả người không khỏi lạnh lẽo, cánh tay ôm lọ sứ trắng bỗng nhiên run run. Tin đồn này cô đã từng nghe, nhưng mỗi lần như vậy cô đều cảm thấy phẫn nộ, bi thương.
Cô rất muốn phản bác, rất muốn nói với tài xế việc đó không phải sự thật, bố cô nhất định không phải người như vậy.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn không nói gì cả, chỉ yên lặng ngồi nghe tài xế tiếp tục kể về cây cầu kia. Tài xế không đi qua cầu Thanh An, vòng một đoạn thật xa để đi qua cầu Thanh Ninh.
Tang Cẩn tới nơi, lúc này vẫn còn sớm, chưa tới 9 giờ.
Cô hỏi tài xế vấn đề của mình nên làm thế nào. Tài xế kêu cô nên trực tiếp đi tìm người trong nhà, nhưng gia đình họ Đinh đã không còn ai nên cô chỉ đành đi tìm trưởng thôn.
Tới văn phòng ủy, cô đem chuyện của mình nói cho nhân viên, bọn họ nói lại rằng, trưởng thôn đang tiếp khách quan trọng, kêu cô ngồi chờ.
Kết quả, cô ngồi đợi cả nửa ngày cũng không thấy ai cả. Mỗi lần cô hỏi phải chờ bao lâu, bọn họ đều trả lời không biết.
Tang Cẩn biết bọn họ chỉ trả lời qua loa với mình. Cô thừa cơ cửa văn phòng của trưởng thôn mở, trực tiếp đi vào.
"Chào trưởng thôn, bà ngoại của tôi từng là người dân sống ở đây, bây giờ bà ấy muốn lá rụng về cội, đây là điều hợp tình hợp lý, hy vọng trưởng thôn có thể dành chút ít thời gian giúp tôi xử lý. Tôi sẽ vô cùng biết ơn ông."
Tang Cẩn nhanh chóng trực tiếp trình bày vấn đề của mình.
Bên trong văn phòng có hai người ngồi.
Người đưa lưng về phía cô mặc đồng phục cảnh sát màu xanh, trên đầu còn đội mũ nên cô không nhìn thấy mặt của anh, chỉ nhìn được khuôn cằm. Đường nét vô cùng đặc biệt mang cho người ta cảm giác thoải mái thanh tân, không hề có bất kỳ tạp niệm nào. Làn da anh ta màu nâu của lúa mì, trông đặc biệt khỏe mạnh dưới ánh mặt trời.
Tang Cẩn nhìn dáng ngồi của anh ta, cánh tay to rộng vững chắc, hơn nữa chỉ là một chàng trai trẻ tuổi, chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.
Đối diện anh ta, cũng đang đối diện Tang Cẩn là một người đàn ông trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, hói đầu, một bụng bia đang châm trà cho chàng trai trẻ tuổi. Rót trà xong, ông ta mới nhìn về phía Tang Cẩn, trên dưới đánh giá cô, ánh mắt cuối cùng cũng dừng trên lọ sứ trắng.
"Người như cô, dựa vào đâu tôi phải giúp xử lý loại việc vặt vãnh này hả? Còn nữa, thôn Thanh An sớm đã không còn, bây giờ chỉ có trấn Thanh An, chẳng lẽ một chút cô cũng không biết sao? Người bên ngoài đâu, chẳng lẽ đều chết hết rồi hả?" Thôn trưởng, à không, thị trưởng hướng ra phía cửa kêu to.
Ông ta hét xong liền quay đầu nhìn người đối diện, ngữ khí lập tức thay đổi: "Cảnh sát Bàng, thật ngại quá, tôi lập tức kêu cô ta đi ngay. Ngài muốn biết gì, tôi đều sẽ khai hết, nửa lời cũng không gian dối. Ngài tuyệt đối đừng khách khí nha."
Lần đầu tiên Tang Cẩn thấy một con tắc kè hoa biến sắc nhanh như vậy, trong lòng không khỏi tức giận. Cô vừa định phản bác thì bên ngoài có bảo vệ xông vào, kéo cô đi ra.
"Để cô ấy nói hết đã." Cảnh sát Bàng theo lời của thị trưởng đột nhiên lên tiếng. Giọng nói anh ta không lớn, nhưng vô cùng có khí phách, bên trong có một loại lực uy hiếp khiến người ta không có cách nào từ chối. Nhưng, Tang Cẩn nghe xong lại cảm thấy khó hiểu, anh ta trẻ tuổi như vậy, dựa vào cái gì mà có ngữ khí vênh mặt hất hàm sai khiến như thế?
Người trong phòng đều bị sốc, đồng loạt nhìn về phía anh ta.
"Được, được, vậy thì nghe theo cảnh sát Bàng." Thôn trưởng nhìn anh ta cười cười, sau đó nhìn Tang Cẩn, tươi cười trên mặt lập tức biến mất, không chút kiên nhẫn mà hỏi: "Cô nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"
Tang Cẩn còn chưa lên tiếng đã bị một giọng nói cắt ngang.