Thì ra Hà Phi nghiện ma túy, Phùng Thanh lợi dụng Phó Đồng tiếp tay cho hắn, để hắn từng bước sa đọa, cuối cùng đá hắn ra khỏi bệnh viện. Mà Hà Phi lại tình cờ biết được một sự thật hoang đường liên quan tới vợ ông ta, Viên Tiểu Hà.
Tiểu Hà bất mãn với Phùng Thanh vì quan hệ không bình thường của chồng mình với Tôn Diễm. Suy đoán này từng bị bỏ qua khi Thích Nguyệt điều tra bối cảnh của Tôn Diễm. Thật không ngờ, giữa bọn họ lại có quan hệ như vậy. Tôn Diễm là người phụ nữ cẩn thận, cho nên không hề để lại manh mối.
Mối quan hệ này nếu đặt trên người bình thường ôm hận trả thù, giết chóc là khả năng có thể xảy ra, hơn nữa nó lại đặt trên một kẻ bị bệnh tâm thần, bi kịch này cuối cùng cũng không tránh khỏi.
Theo lời khai của Hà Hướng Huy, tinh thần của Hà Phi từ nhỏ đã không bình thường, hắn hay nổi nóng, có khuynh hướng bạo lực, thích giết hại và uống máu động vật. Những hành động khác thường này bộc lộ từ khi Hà Phi sáu tuổi. Đây có lẽ là gen di truyền, vì cha hắn là người chậm phát triển trí tuệ, mẹ hắn bị bệnh tâm thần, sau khi Hà Hướng Huy xuất ngũ không lâu thì cha mẹ đều lần lượt qua đời. Để tránh đám đông và gây hại không cần thiết, Hà Hướng Huy đưa Hà Phi vào rừng, bắt đầu học Trung y, ông ấy hi vọng phương pháp truyền thống này sẽ chữa khỏi bệnh cho em trai.
Nhưng con người hiện đại không thể tách rời xã hội, Hà Phi cũng cần đi học, những lúc bình thường hắn là một thanh niên nhiệt huyết có lý tưởng. Trong những lần mổ xẻ động vật, hắn cảm nhận được thành tựu, cho nên luôn nuôi hi vọng trở thành bác sĩ.
Quá trình Hà Phi trưởng thành đa phần đều ở trong núi. Hà Hướng Huy cũng phát hiện ra một chuyện, Hà Phi chỉ cần ở đây đều sẽ bình thường, nhưng chỉ cần tiếp xúc với đám đông, không bao lâu, hắn ta sẽ tích lũy một đống vấn đề của cảm xúc, trở nên không bình thường.
Sự mất kiểm soát đầu tiên xảy ra vào năm 16 tuổi, lần đầu hắn giết người và nạn nhân là cha mẹ Trình Dung. Năm đó, Trình Dung và Hà Phi học cùng trường cấp 3, trong mắt người ngoài bọn họ là những đứa trẻ không bình thường. Từ đó, bọn họ dần trân trọng nhau, đây dường như là một loại định mệnh. Còn về tình yêu, tới hiện tại nó vẫn là một bí ẩn.
Nghe nhiều chuyện trong quá khứ của bọn họ, Tang Cẩn lại nghĩ tới chuyện xảy ra ngay vách núi, trong lòng không khỏi đau nhói, thì ra bọn họ đã cùng đi trên con đường dài như vậy. Thời gian trôi qua, chỉ vì bọn họ không tiếp tục đồng hành nên cuối cùng mới gây ra bi kịch này sao?
"Viên Tiểu Hà biết Hà Phi có mâu thuẫn với Phùng Thanh nên muốn lợi dụng Hà Phi để trả thù, đây có lẽ không phải chuyện của một hai ngày. Theo lý việc này đã diễn ra nửa năm, vì sao Hà Phi phải chờ tới lúc này để động thủ?" Tang Cẩn vừa đặt câu hỏi, liền tự trả lời, "Nguyên nhân có lẽ là vì trong lúc cãi vã với Trình Dung, Tôn Diễm mắng cô ấy là thi thể, đây chính là giới hạn của hắn."
Đút xong muỗng cháo cuối cùng cho cô, Bàng Lỗi cầm bát sứ đặt trên tủ giường, sau đó lấy khăn đưa cho cô: "Viên Tiểu Hà đưa tiền cho Phó Đồng, khơi mào mâu thuẫn của Hà Phi và Phùng Thanh. Bà ta muốn lợi dụng Hà Phi để giết Tôn Diễm, đơn giản là vì trả thù Phùng Thanh phản bội gia đình. Hà Phi cũng không phải kẻ ngốc, hắn đương nhiên sẽ không tình nguyện làm một công cụ giết người." Anh đứng dậy rót cho cô ly nước.
Tang Cẩn uống một ngụm, rồi nhìn anh: "Cho nên, trận giết chóc này bằng cách nào đó đã trở thành công cụ cho chính hắn ta. Nhưng cả nhà trưởng thôn thì sao? Bề ngoài tuy Hà Phi chỉ giết những kẻ nghiện ngập, nhưng lúc này nhìn lại, hắn không hề vô duyên vô cớ giết người. Hắn biết Trình Dung không chấp nhận hắn, thậm chí là ghét hắn, điều đó đồng nghĩa cô ấy không thích giết người, đương nhiên sẽ không thể yêu một kẻ giết người như hắn. Có lẽ hắn luôn nỗ lực để hình tượng của mình tốt đẹp hơn. Em nghĩ, từ lần đầu tiên giết người năm 16 tuổi tới thời điểm giết Tôn Diễm, trong khoảng thời gian đó, hắn ta chắc hẳn luôn phải đấu tranh với căn bệnh của mình."
"Theo thông tin từ dân làng, trưởng thôn này luôn bất mãn với anh em Hà Hướng Huy, nguyên nhân trực tiếp có lẽ vì thôn trưởng không duyệt giấy phép xây nhà cho Hà Hướng Huy, ông ấy từng oán hận trước mặt Hà Phi. Anh em bọn họ là người ngoại tộc, ngay cả trẻ con cũng thường xuyên cười nhạo bọn họ, bao gồm đứa trẻ trong nhà trưởng thôn.
"Em nhớ ra rồi, chuyện này trong lúc thẩm vấn Hà Hướng Huy từng nói, ông ta hận gia đình trưởng thôn, ngay cả đứa nhỏ cũng cười nhạo ông không tìm được vợ. Sự nhạo báng này nếu trong trường hợp bình thường có lẽ không sao, nhưng đúng lúc động vào thời điểm Hà Phi không khống chế được, một chút kích thích cũng khiến hắn nổi điên, cho nên hắn ta ra tay giết Tôn Diễm và Phó Đồng, khả năng cơ thể bị ma túy ảnh hưởng."
"Vấn đề này để sau rồi nói, em có muốn ngủ thêm một chút hay không?" Hai người nói chuyện lâu như vậy, Bàng Lỗi sợ cô sẽ quá mệt, cho nên dừng đề tài lại.
"Không cần đâu, em muốn đi thăm Tiểu Vạn. Đúng rồi, hiện tại cậu ấy sao rồi? Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em." Tang Cẩn phát hiện mỗi lần nhắc tới việc này, Bàng Lỗi đều cố tình chuyển chủ đề sang vụ án, dường như cố ý dời lực chú ý của cô. Cô đột nhiên hoảng sợ: "Cậu ấy không phải đã xảy ra chuyện rồi chứ? Không được, em phải lập tức tới bệnh viện thăm cậu ấy."
Tang Cẩn vừa nói vừa xốc chăn lên, muốn xuống giường. Hai tay anh lại đè vai cô, để cô lần nữa nằm xuống, có lẽ vì dùng lực quá mạnh, hai người cũng ngã xuống giường, hô hấp hai người trong một khắc đan xen vào nhau.
Bàng Lỗi có thể cảm nhận được bộ ngực mềm mại của cô gái trước mặt, hơi thở có hơi gấp gáp, nhưng anh vẫn cố duy trì lý trí của mình: "Tính mạng đã không còn nguy hiểm nhưng không thể nói hoàn toàn không có chuyện. Bác sĩ nói phải chờ khả năng phục hồi của cậu ấy sau phẫu thuật." Giọng anh đột nhiên trở nên khô khốc, "Lúc này em đi cũng không tiện, người nhà cậu ấy đều ở bệnh viện, chúng ta chờ thêm chút nữa rồi đi."
Nghe anh nói Chu Tiểu Vạn không sao, trái tim treo lơ lửng của Tang Cẩn mới buông xuống. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt sáng như sao.
Trái tim đột nhiên đập loạn nửa nhịp, cứ thế mà tăng tốc.
Giờ khắc này, người đàn ông cũng vô cùng kích động, trong mấy ngày này, anh tựa như con sói đang đói nhưng buộc phải ăn chay, mà bên cạnh lại có mỹ vị nhân gian như thế này.
Hô hấp của anh ngày càng nặng, lồng ngực lên xuống cũng ngày càng nhanh, lý trí kêu anh phải đứng dậy, nhưng sự thật anh lại cúi người dựa vào cô.
Đầu Tang Cẩn như có phản xạ cũng hơi nâng lên.
Môi hai người trong nháy mắt đã hợp thành một thể.
Nụ hôn nồng nhiệt như chìa khóa mở cánh cửa đóng chặt lâu ngày trong thân thể hai người.
Bàng Lỗi vừa hôn cô, trong lòng vừa cảm thấy khó xử, anh đáng lẽ phải khuyên cô nghỉ ngơi, đáng lẽ phải lập tức dừng hành động này lại, nhưng anh không khống chế được, bàn tay bất giác vén áo ngủ cô lên.
Vừa chạm tới làn da mịn màng của cô, ngón tay anh run run như bị điện giật. Động tác dần di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại ngay trước ngực ô.
Cô không mặc nội y, cho nên anh có thể trực tiếp vuốt ve nơi mềm mại đẩy đà của cô gái trước mặt.
Cảm nhận bàn tay to lớn đang làm càn trước ngực, Tang Cẩn hoàn toàn không có dấu hiệu phản đối, thậm chí, nội tâm đang che giấu khát vọng mãnh liệt lại bộc lộ ra ngoài.
Hô hấp càng lúc càng khó khăn, cơ thể dường như đã không đủ dưỡng khí, cánh tay nắm lấy tay anh cũng trở nên vô lực, cô bất giác đưa tay xuyên qua áo anh, di chuyển xuống dưới.
Hai người cứ hôn nhau như vậy, môi anh từ từ lướt qua cổ cô, sau đó tiếp tục đi xuống. Anh trực tiếp dùng miệng cắn mở áo ngủ cô ra.
"Ưm..." Lồng ngực Tang Cẩn đột nhiên nóng lên, nơi mẫn cảm bị anh cắn rất nhanh truyền tới xúc cảm, cô không tự chủ được mà phát ra thanh âm ma mị.
Hành động hai người càng lúc càng nhanh, cô đột nhiên cảm thấy tay mình giống như bị kim đâm, cả người đều đau, cô nhịn không được mà rên ra tiếng: "Đau..."
"Đau ở đâu? Để anh xem." Bàng Lỗi lập tức ngồi dậy, hai tay cầm lấy cánh tay cô. Máu tươi không biết từ khi nào đã chạy vào ống dẫn, anh tự lầm bầm, "Phải đổi bình dịch."
Anh vừa nói vừa nhảy xuống giường, cầm bình dịch đầu giường thay bình cũ: "Thứ này là glucose bổ sung năng lượng, bác sĩ nói em thiếu máu quá nhiều, lúc này cần bổ sung đường." Giọng anh lộ rõ vẻ tự trách.
Thay bình dịch xong, Bàng Lỗi ngồi xuống, gương mặt vẫn ửng đỏ, có lẽ là vì vừa rồi không khống chế được. Tang Cẩn đột nhiên không biết nói gì, khóe miệng khẽ động mấy lần, cuối cùng vẫn duy trì im lặng.
Bàng Lỗi kêu cô ngủ tiếp, còn mình qua thư phòng lấy sách, lúc trở về liền nửa nằm cạnh cô, một bên đọc sách, một bên nắm chặt tay cô, thỉnh thoảng còn nhìn bình thuốc.
Lúc Tang Cẩn tỉnh lại ống tiêm trên tay đã rút ra, người đàn ông dựa vào đầu giường đã ngủ, trên tay còn cầm một quyển sách.
Tang Cẩn có thể tưởng tượng ra sự mệt mỏi của anh trong mấy ngày nay, từ việc giải cứu con tin đến kết thúc vụ án, hai ngày hai đêm anh gần như không ngủ. Ba ngày hôn mê nhưng cô biết anh vẫn bận rộn, bằng không vụ án đó không thể tra ra nhiều tin tức như vậy.
Cô đứng lên, lấy sách trong tay anh ra, cẩn thận đỡ đầu anh đặt xuống giường. Anh vẫn không tỉnh, ánh mắt nhắm chặt.
Cô định kéo chân dưới chân đắp cho Bàng Lỗi, kết quả lại không cẩn thận đụng phải hạ bộ của anh.
"Ưm..." Người đàn ông nhíu mày, sau đó đột nhiên mở mắt, chằm chằm nhìn cô, "Em lại dụ dỗ anh sao?"
"..." Cái gì gọi là dụ dỗ anh chứ?
Tang Cẩn dở khóc dở cười, cô chẳng qua là muốn anh có một giấc ngủ thật ngon, từ khi nào lại biến thành dụ dỗ anh vậy? Cô đang ngây người thì người đàn ông trước mặt đã duỗi tay ôm chặt cô.
Thân thể nóng bỏng của người đàn ông sớm đã bắt đầu không an phận, hành động dường như muốn tuyên cáo sự tồn tại của mình với cô.
Anh ôm cô chặt như vậy, trong đầu cô chỉ có thể nghĩ tới một từ, cá nướng...