Cứ như công việc này không phải là của cô mà là của hai người họ.
- Xong việc rồi, chúng ta về thôi.
Hoàng Nhất Phong xếp lại chồng tài liệu, đứng dậy ra hiệu. Quan Sương nhìn Chung Vũ thì thấy anh ta gật đầu. Vốn dĩ là bàn kế hoạch với Quan Sương rồi còn chờ phía Hoàng Nhất Phong xem xét.
Nay Tổng Giám Đốc cũng có mặt rồi, nên công việc không bị chậm trễ. Chung Vũ mừng còn không kịp.
- Thư ký Sương chờ tôi một chút nhé, tôi để xe gần đây thôi.
Lướt nhanh như một cơn gió, Quan Sương còn chưa kịp nói gì. Thế nhưng trong lòng có một chút ấm áp. Cuối cùng thì Hoàng Nhất Phong ở trên núi cũng trở lại, không phải là cái người Hoàng Nhất Phong hôm trước đã nói lời cay đắng với cô.
Xe cũng đến, Quan Sương ngồi vào ghế phụ, Hoàng Nhất Phong nhanh tay thắt dây an toàn cho cô. Mọi việc anh làm dường như là đã quen từ lâu rồi vậy.
Quan Sương đỏ mặt. Không biết hôm nay Hoàng Nhất Phong làm sao lại ân cần như vậy, anh ta có ý đồ gì chăng?
Hai người trong xe không biết rằng phía đối diện, Lưu Thuỳ Tuyết nhìn về họ với ánh mắt căm phẫn. Cô ta không ngờ rằng Hoàng Nhất Phong lại chọn Quan Sương.
Một người phụ nữ thua kém cô ta về mọi mặt. Vì cô ta mà làm tổn thương cô. Còn Lưu Thuỳ Chi thì khóc lóc ở nhà bởi Hà Đình đã chính thức từ chối hôn ước.
Anh ta thích Âu Linh. Lưu Thuỳ Tuyết lòng ngập tràn lửa hận, tại sao cả hai chị em của cô lại thua hết với hai người phụ nữ đó. Hai người đàn ông hoàn hảo như vậy lại bỏ qua họ.
Thế giới thật không công bằng. Không được, không đời nào Lưu Thuỳ Tuyết cô lại để thua. Bằng mọi giá cô phải có được Hoàng Nhất Phong, dù cho Lưu Thuỳ Chi có mất Hà Đình đi chăng nữa.
Cô cũng không muốn chung số phận với em gái. Nghĩ xong Lưu Thuỳ Tuyết nhấn nút gọi cho một người. Cô nghĩ nhất định người đó sẽ có cách.
...
Quan Sương vừa vào văn phòng thì Nguyễn Kỳ đã nhào đến:
- Chị dâu về sớm thế, có phải anh em làm phiền chị rồi không?
Hai tiếng chị dâu làm Quan Sương giật bắn mình, cô vội bịt miệng Nguyễn Kỳ lại:
- Em gọi lung tung gì thế, đừng để người ta nghe thấy. Nếu không chị sẽ bị đuổi việc cho coi.
- Ai dám đuổi chị? Em sẽ mách cậu em.
Nguyễn Kỳ chống nạnh làm mặt dữ. Quan Sương thấy thế vỗ đầu cô bé:
- Em thật đáng yêu!
Nguyễn Kỳ khoái chí kể cho cô nghe chuyện ban sáng. Đúng lúc Hoàng Nhất Phong đi vào, anh đỏ mặt kéo em gái đi.
- Còn nói nữa anh đưa em về nhà họ Nguyễn cho dượng quản thúc bây giờ.
Nguyễn Kỳ vội vàng làm động tác kéo khóa miệng với anh. Đùa sao, cô mới vừa trốn được khỏi cha cô đó. Cô không muốn trở về để đi xem mắt đâu.
....
Tối nay không tăng ca, Quan Sương cùng Nguyễn Kỳ vào quán Bar chơi. Âu Linh đã đi chơi với Hà Đình rồi nên bây giờ cô cô đơn thấy rõ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
...Đúng là vì sắc quên bạn mà. Trong lúc Quan Sương uống bia, Nguyễn Kỳ lén ra ngoài gửi tin nhắn cho Hoàng Nhất Phong. Xong việc cô trở lại phòng bao....
Cô không biết rằng bên ngoài, một nhóm người đã theo kịp. Bọn họ vui mừng báo tin, con mồi đã chuẩn bị rơi vào bẫy.
Lưu Thuỳ Tuyết bên kia vô cùng phấn khích, cô ta cười tự đắc:
- Quan Sương ơi là Quan Sương, nếu tôi đã không có được thì cô cũng đừng hòng có được. Đêm nay tôi sẽ cho cô thấy sự chênh lệnh giữa hai ta là như thế nào.
Lưu Thuỳ Chi và Hà Hinh cũng theo. Bọn họ cũng muốn nhìn thấy màn kịch hay.
...
Trong phòng lúc này Quan Sương đã uống được bảy chai bia rồi, Nguyễn Kỳ sợ tửu lượng của cô không tốt sẽ bị đau dạ dày nên không cho cô uống nữa.
Nhưng bên ngoài, người phục vụ vẫn đem thêm vào, còn giới thiệu về loại rượu đặc biệt. Quan Sương nhìn anh ta một hồi rồi bảo anh ta để chai rượu lại.
Sau khi cửa phòng đóng, Quan Sương vội vàng khóa trái lại. Nguyễn Kỳ:
- Làm sao vậy chị?
Quan Sương ra dấu hiệu im lặng với cô làm cho Nguyễn Kỳ sợ hãi.
- Đừng la lớn, chị cảm thấy có gì đó là lạ.
Quan Sương nhớ rõ những người phục vụ ở dãy phòng này đều mang giày thể thao, sao lại lọt một người mang giày da được? Lần trước Âu Linh dẫn cô đến cô nói quán bar này luôn tuyển nhân viên trẻ trung để hút khách.
Người lúc này đã trung niên. Lại còn nhìn cô hoài như vậy. Không giống. Nguyễn Kỳ đập vào vai cô thở phào:
- Trời ạ, vậy mà e cứ tưởng. Chị đa nghi thế, ai mà biết chúng ta ở đây để mà hại được.
Nhưng chuyện bị nhốt ở nhà kho lần trước khiến cho Quan Sương luôn cảm giác có người đã hại mình. Giác quan của phụ nữ thường không sai. Cô không thể không đề phòng.
Lúc Quan Sương đang nghỉ ngợi thì Nguyễn Kỳ đã khui chai rượu ra, cô rốt một ly uống cạn sau đó nhìn Quan Sương cười:
- Này, em đã uống rồi có sao đâu, chị cũng thử xem?