Bãi biển được nói đến là bãi biển YY nằm ở đường cao tốc AB, con đường hơi vắng vẻ. Vì là gần núi. Biển này là biển nhân tạo, diện tích nhỏ. Chủ yếu lấy nước từ trên suối xuống. Rất mát và sạch sẽ. Trên đường đi, Âu Linh dừng lại mua rất nhiều đồ. Có vẻ cô rất hứng thú việc đi biển.
Quan Sương chải lại tóc và thay một bộ đồ gọn gàng, áo thun quần jean chín tấc, tóc nhuộm nâu buộc lên cao. Chung mẫu với Âu Linh. Hai cô vừa mua hai bộ giống nhau.
Lúc đến chân cầu, hai xe dừng lại mua trái cây bán ven đường và nước suối. Sau đó mới chuẩn bị vào cao tốc. Nhưng lúc đi xuống, họ không phát hiện ở bên kia đường, một nhóm người đang nhìn chằm chằm vào họ.
Lý Nhĩ phát hiện, Hoàng Nhất Phong và Hà Đình đang đứng bên kia. Vài năm trước, công ty của nhà họ Lý và họ Hoàng có xảy ra tranh chấp.
Một công trình xây dựng đầu tư lớn. Dẫn đến ông Lý Văn, chủ tịch công ty Thiên Lý phải nhập viện vì lỗ một khoản lớn. Bây giờ vẫn còn đang nằm viện.Sau đó anh trai anh ta là Lý Võ lên thay. Truyện Đoản Văn
Hiện tại còn đang mắc nợ ngân hàng số tiền lớn. Cục tức đã theo Lý Nhĩ mấy năm nay. Nay ông trời đã cho anh ta gặp được Hoàng Nhất Phong rồi, làm sao có thể bỏ qua được.
Lý Nhĩ quăng đầu lọc thuốc sang đám cỏ, gọi một cuộc điện thoại rồi quay sang nói với bọn đàn em:
- Chúng mày chuẩn bị đồ, một lát chúng ta cần dùng.
Sau đó lên xe chờ. Bên này, sau khi mua đồ xong, cả bốn người lên xe đi tiếp. Đoạn cao tốc hơi bị dài nên phải chạy tăng tốc một chút.
Qua một đoạn đường, hai bên vắng vẻ. Nhưng Hoàng Nhất Phong lại nghe thấy tiếng xe đằng sau rất vang. Có vẻ ai đó đang chạy rất nhanh.
Xe của Âu Linh phía trước, anh bảo Hà Đình gọi cho Quan Sương báo họ cẩn thận. Nhưng Hà Đình mới vừa nhấn nút thì ở đằng sau đuôi xe, có gì đó tông vào với lực rất mạnh.
Đến nỗi, đèn đã bể ra, văng đầy mặt đường. Hoàng Nhất Phong và Hà Đình bị đập trán vào phía trước choáng váng. Nhưng rất nhanh đã trấn tỉnh lại và tăng tốc lên, thế nhưng chiếc xe phía sau anh vẫn tiếp tục muốn đâm vào.
Rõ ràng là cố ý. Hà Đình hét lên:
- Chuyện gì vậy? Bọn nó là ai?
Hoàng Nhất Phong nhìn qua gương chiếu hậu, anh không biết là ai, nhưng bộ dáng kia đúng là nhầm vào xe này.
- Giữ chặt.
Anh tăng lên một khúc trống rồi nhanh tay quay đầu lại. Chiếc xe kia trồi lên bất ngờ bị xe trước đâm lại. Một lực quay xe cũng mạnh khiếp.Hai tên ngồi trước nhất thời tung người qua vô lăng.
Hai xe dừng lại. Hoàng Nhất Phong và Hà Đình tháo vội dây an toàn rồi tung cửa ra ngoài. Đằng trước, Âu Linh và Quan Sương chứng kiến hết nên lo lắng dừng lại đợi.
Hai chiếc xe đầu bốc đầy khói, khi hai người kia ra được ngoài xe thì Hoàng Nhất Phong và Hà Đình đã qua xe kia rồi.
Đằng sau, xe của Lý Nhĩ và đồng bọn cũng vừa tới, Hoàng Nhất Phong chiếm lấy ghế lái, Âu Linh lùi xuống ghế sau cùng Hà Đình.
Quan Sương với ba lô lấy băng cá nhân đưa cho hai người. Hà Đình nhận lấy, còn Hoàng Nhất Phong thì dẫm chân ga tăng tốc rồi.
Anh đã nhìn thấy bọn chúng lên thêm vài chiếc xe. Giờ còn có thời gian băng bó gì sao? Âu Linh lấy điện thoại ra gọi đi, có vẻ họ đã vào sâu trong cao tốc nên sóng yếu.
Cô cau mày:
- Không gọi được!
Hoàng Nhất Phong không nói gì, vẫn tiếp tục chạy. Đằng sau, bốn chiếc xe của Lý Nhĩ đã đuổi lên. Anh ta vừa để người ở lại tháo dỡ chiếc xe hư hại kia.
Lý Nhĩ rất tự tin, đây là đường lên núi, vắng người và ít sóng, rất khó bắt được điện thoại nên việc cầu cứu của chúng sẽ không hiệu quả.
Bên đây chiếc xe nhỏ vẫn lao đi như tên bắn, không ai nói gì chỉ nhìn nhau. Nhưng Hoàng Nhất Phong nhận ra, bình xăng đã sắp cạn.
- Xe sắp hết xăng rồi!
Hà Đình:
- Chết thật, lúc nãy chúng ta không đổ.
Âu Linh vuốt lại mái tóc vàng ra sau nhìn anh:
- Sáng tôi có đổ nhưng lại rước anh rồi vòng về nhà Quan Sương nên...
Quan Sương hơi lo lắng:
- Vậy bây giờ phải làm sao?
Hoàng Nhất Phong nhìn sang gương chiếu hậu thấy chưa có chiếc nào lên tới. Liền dừng lại.
- Mau lấy ít đồ rồi ra khỏi đây. Chúng ta sẽ băng rừng.
Không ai phàn nàn. Làm việc rất nhanh chóng. Quan Sương đi sau nghĩ ra điều gì dó liền mở chai thuốc kia.
Sau khi cô xuống thì tất cả đi qua đường nhỏ.
....
Khi xe của Lý Nhĩ đến đã là mười phút sau đó. Bọn hắn dừng lại, đi xuống kiểm tra.
- Anh Nhĩ, trong xe không có ai, bọn chúng để lại nhiều thứ rồi tẩu thoát.
Vừa nói, hai tay của người đó còn giơ lên, hai bịt nước uống và mấy loại bánh. Như một lợi phẩm, cả bọn chia nhau ăn uống.
Nước suối rất thích hợp, ít nhất là trong hoàn cảnh này.