Đó là điểu không thể nào, Bạch Tử Lệ thầm nghĩ đây chỉ là ảo giác của mình thôi, mẹ không thể nào mà cứ đi theo người lạ đến một nơi xa lạ, không quen biết như vậy được, chính mẹ đã dặn Bạch Tử Lệ là không được đi với người lạ cơ mà? Sao bây giờ mẹ lại đi theo họ để đến được nói này vậy? Kỳ Lâm thấy Bạch Tử Lệ chần chừ mãi không ra thì mới xác nhận lên tiếng
- “Tử Lệ, đó là mẹ của ngươi. Không phải là người khác đâu, nên người cứ tiến đến đi…”
- “T-Thật là mẹ không? Có phải là mẹ của con không?
Bạch Tử Lệ chậm rãi tiến đến chỗ mẹ, muốn nhìn kĩ hơn vào khuôn mặt ấy, người này hoàn toàn giống mẹ, chính xác đến từng chi tiết một, nhưng nhỡ đâu Kỳ Lâm lại lừa mình thì sao? Nhỡ có người giống mẹ mình thì sao? Bạch Tử Lệ cứ chậm rãi, chậm rãi tiến đến nhưng không đến quá sát, vẫn giữ một khoảng cách nhất định như chưa tin vào mắt mình vậy. Mẹ Bạch Tử Lệ liền mỉm cười rồi thở dài, nói một câu gọi thân thuộc ở nhà: “Bé Lệ Lệ của mẹ… Là mẹ đây, mẫu thân của con đây”.
Vừa dứt lời, Bạch Tử Lệ lập tức chạy đến sà vào lòng của mẹ, bật khóc lớn, giờ đây, người con trai trước mặt chỉ là một đứa con nhỏ bé nằm trọn trong lòng bàn tay của mẹ thôi. Mẹ Bạch Tử Lệ hiền từ mỉm cười, cũng không thể kìm nén nổi xúc động mà khóc, bàn tay xoa nhẹ ở lưng Bạch Tử Lệ để dỗ con như hồi bé vậy.
Bạch Tử lệ òa khóc vì nhớ mẹ, không thể tưởng tượng nổi mẹ đã ở đây với mình, đã vậy lại được mẹ ôm trọn trong lòng, Bạch Tử Lệ vẫn không tin mẹ ở ngay sát bên mình, sau khi đã cảm nhận được hơi ấm quen thuộc thì mới tin mẹ đã ở đây với mình
- “Sao…Hức hức… Sao mẹ lại đến được đây? Ở đây xa lắm mà?”_Bạch Tử Lệ với khuôn mặt lấm lem nước mắt nhìn mẹ mình
- “Ngoan, đừng khóc nữa mà. Mẹ được cậu trai kia nói sẽ đưa đi gặp con nên mẹ đã đi theo”_Bà lau nước mắt cho Bạch Tử Lệ,dịu dàng nói
- “Nhưng… mẹ bảo không được đi theo người lạ mà? Sao mẹ lại đi theo người mình không quen biết chứ? Nhỡ người ta bắt cóc mẹ thì sao? Đường còn xa nữa”
- “Miễn là được gặp con thì bất kể là có đi xa đến mấy, đi theo ai đi chăng nữa thì mẹ vẫn đi vì mẹ rất nhớ con, mẹ không thể sống nếu thiếu bé Lệ Lệ của mẹ được”
Nói xong, mẹ Bạch Tử Lệ ôm chầm con vào lòng để thỏa lòng nhớ nhung bao nhiêu lâu nay, Bạch Tử Lệ cũng xúc động mà ôm mẹ vào lòng. Bà nhìn vào Kỳ Lâm rồi gật nhẹ đầu coi như lời cảm ơn của mình, Kỳ Lâm cũng đi ra để cho hai mẹ con tâm sự với nhau. Lúc đầu Kỳ Lâm không có ý định này đâu, nhưng khi nghe Bạch Tử Lệ nói nhớ mẹ thì trong đầu Kỳ Lâm nảy ra ý tưởng là sẽ đưa Bạch Tử Lệ đi gặp mẹ của mình, dù có vất vả cỡ nào thì Kỳ Lâm nhất định sẽ cho hai mẹ con gặp được nhau.
Vậy nên là Kỳ Lâm đã sai người tìm mẹ Bạch Tử Lệ và đã thuyết phục được bà ấy đến đây, thấy được Bạch Tử Lệ hạnh phúc như vậy, Kỳ Lâm cũng cảm thấy yên lòng đến lạ kỳ. Một lúc sau, thấy hai mẹ con đi ra, có vẻ như họ đã nói chuyện xong rồi
- “Cảm ơn ngài. Ta thực sự không biết phải trả ơn ngài như thế nào đây”_Bạch Tử Lệ cúi đầu cảm ơn Kỳ Lâm
- “Không có gì đâu. Thấy ngươi vui thì ta cũng vui rồi”
- “V-Vậy bây giờ mẹ đi đâu? Ở chỗ của nhị hoàng tử hơi khó…”
- “Không sao, ta đã sắp xếp cho mẹ ngươi làm việc ở trong cung của ta rồi nên ngươi không phải lo”
- “Nhưng mà…”
- “Bé Lệ Lệ, mẹ không sao cả đâu. Con đang coi thường mẹ đấy ư? Mẹ mới có 36 tuổi thôi đó nhé, còn khỏe chán, con đừng có coi thường ta”_Bà trấn an Bạch Tử Lệ để con không phải lo lắng về mình quá
- “V-Vậy được rồi ạ. Khi nào rảnh con sẽ đến thăm mẹ. Và nhờ ngài chăm sóc mẹ ta hộ, cảm ơn ngài rất nhiều ạ”
- “Không có gì đâu. Bây giờ cũng khá muộn rồi, chúng ta đi về đi trước khi Mạc Chi Dương biết, còn mẹ ngươi ta sẽ cho người đưa về”
- “Vâng. Con chào mẹ,gặp mẹ sau”
Sau khi hai mẹ con ôm nhau cái cuối cùng rồi Bạch Tử Lệ cũng tạm biệt mẹ mà đi về, có lẽ hôm nay là ngày vui nhất của Bạch Tử Lệ rồi, vừa được đi chơi vừa được gặp lại mẹ của mình.
Thật hạnh phúc quá đi mất thôi!
Trên đường về, Bạch Tử Lệ liên tục cảm ơn Kỳ Lâm với nét mặt vô cùng vui vẻ, Kỳ Lâm cũng thỏa mãn mỉm cười đáp lại. Sau khi đưa Bạch Tử Lệ về đến phòng, hai người rón rén đi vào bên trong, Kỳ Lâm nhẹ nhàng đặt Bạch Tử Lệ lên giường, rồi đắp chăn cho Bạch Tử Lệ, hai người ngó ngang ngó dọc xem có ai không, đèn trong phòng cũng tắt nhưng không có tiếng động gì chắc không có ai.
Kỳ Lâm ra chỗ cửa kiểm tra xem A Vân còn ở đó canh không, khi xác nhận A Vân vẫn ở đó thì thở phào nhẹ nhõm. Hai người nhỏ tiếng tạm biệt nhau, Bạch Tử Lệ chùm chăn lên giả vờ mình đã đi ngủ. Bỗng một tiếng nói vang lên khiến 2 người thót tim
- “Đi đâu mà giờ này mới về?!”