Mạc Chi Dương đã dậy rất sớm, trước khi dậy còn hôn lên trán Bạch Tử Lệ một cái, có vẻ bữa tiệc hôm qua đã khiến cho Bạch Tử Lệ thấm mệt nhoài nên đã ngủ say không biết trời trăng đất dày là gì cả.
Mạc Chi Dương tiến thẳng tới nơi mà đang nhốt đại tướng quân bên nước địch, vừa mới vào, có vẻ ông ta vẫn chưa tỉnh dậy sau cú đánh của Bạch Tử Lệ, Mạc Chi Dương nghĩ chắc hẳn cú đánh phải mạnh lắm thì ông ta mới không thể tỉnh dậy được, cũng đúng thôi với lực tay như vậy không ngất lâu mới lạ. Mạc Chi Dương sai một người lính hất nước vào mặt ông ta, và thành công khiến ông ta tỉnh dậy.
Đại tướng quân thấy mình đang bị trói xung quanh, đã vậy lại còn ở bên nước địch nữa chứ, ông ta bàng hoàng, không tin vào những gì trước mắt đang xảy ra, chinh chiến bao nhiêu năm, giành chiến thắng bao nhiêu trận, giết được bao nhiêu tướng địch mạnh, vậy mà lại bại trận trước một vị hoàng tử trẻ tuổi, đã vậy còn chưa có kinh nghiệm trên chiến trường.
Tất cả điều đó khiến ông ta bàng hoàng, ngơ ngác, Mạc Chi Dương biết ông ta sẽ có phản ứng như vậy nên cũng không làm gì đặc biệt nhưng Mạc Chi Dương cần biết lý do mà ông ta đang yên đang lành lại đi xâm chiếm đất nước của bọn họ
- “Đại tướng quân a~ Nếu ngươi muốn ta thả ngươi ra thì ngươi phải trả lời câu hỏi của ta, nếu trả lời sai sự thật thì ngươi sẽ mất một cánh tay và trả lời càng sai thì cái chết sẽ đến bên ngươi sớm thôi...”
- “Ta có chết thì cũng không...Á!!”
Mạc Chi Dương không để đại tướng quân nước địch nói xong liền lấy chân đạp vào mặt ông ta khiến ông ta đau đớn kêu lên, hóa ra là không chịu nói ư?
Vậy thì Mạc Chi Dương bắt ông ta phải nói ra, dùng những hình phạt tàn nhẫn nhất để ông ta chịu khai ra, nếu ông ta không khai thì phải dùng biện pháp khác thôi.
- “Ta đã cho ngươi một con đường sống, vậy mà ngươi không biết đường mà cảm ơn lại còn như vậy ư? Hmmm...Nghe nói tướng quân đây là một người yêu thương vợ con vì vậy ta đã cho người đi sang phương Đông, chỉ đợi ý chỉ của ta thì bọn họ sẽ giết ba người họ, 1 người phụ nữ và 2 đứa con trai khỏe mạnh...”
- “KHÔNG ĐƯỢC!!” Đại tướng quân nghe thấy vậy liền hét lớn, nếu Mạc Chi Dương nói số lượng chỉ là 2 người thì đó chắc chắn là bịa đặt nhưng khi Mạc Chi Dương nói chính xác con số đó ra, ông ta liền sợ hãi, hóa ra Mạc Chi Dương đã lường trước điều này rồi, ông có thể làm tất cả nhưng không được động đến gia đình của ông ta.
Tuyệt đối không được động vào. Nếu đại tướng quân không nói thì gia đình ông sẽ chết, nhưng khi ông ta khai ra xong chưa chắc ông đã được sống nhưng thà đại tướng quân hy sinh còn hơn để vợ con ở nhà bị giết vì vậy, hết cách ông chỉ đành khai ra tất cả
- “Ta sẽ khai ra, nhưng ta không cho phép ngươi làm hại gia đình của ta”
- “Được thôi, ta nói được là ta làm được”
- “Thực ra bọn ta không hề có ý muốn xâm lược nước của ngươi nhưng hoàng hậu nước ngươi đã gửi một bức thư cho bọn ta và nói rằng nếu bọn ta xâm lược nước của các ngươi thì bà ta sẽ tiết lộ hết tất cả địa hình rồi vị trí của các ngươi và nói rằng các ngươi lần đầu ra trận nên chắc chắn sẽ thua. Vì vậy khi đánh chiếm được đất nước các ngươi, bà ta bảo phải bắt được hoàng tử phi bên đó về cho bà ta”
- “Để làm gì?”
- “Ta không biết, ta chỉ biết nội dung là như vậy thôi”
- “Nhưng vì sao ngươi lại làm? Bà ta chuộc lợi ngươi?”
- “Không, chuyện này ta cũng nói với nhà vua và ngài ấy cũng đồng ý nên ta bắt đầu tiến hành xâm lược nước các ngươi”
Mạc Chi Dương nghe xong liền trầm mặc, hóa ra hoàng hậu vẫn luôn nhắm đến Bạch Tử Lệ để hãm hại đến tận cùng, nhưng muốn lật đồ bà ta thì phải có người trực tiếp ra minh chứng và không ai phù hợp bằng đại tướng quân.
Chỉ cần đại tướng quân khai ra toàn bộ sự thật cho nhà vua biết thì chắc chắn hoàng hậu sẽ bị phế truất, chỉ cần ông ta làm nốt một công việc này là Mạc Chi Dương có thể thả về với đất nước ấy và cảnh cáo nếu đất nước đại tướng quân mà dám xâm phạm lần nữa thì đừng trách Mạc Chi Dương ác.
Lần đầu tiên đại tướng quân thấy một khí chất áp đảo như vậy, ông ta nghĩ người này rất thích hợp để lên làm vua, linh cảm của đại tướng quân chưa bao giờ là sai, người này chắc chắn phải lên làm vua, đại tướng quân cảm giác như sắp có một trận bão lớn ở nơi này...