…Giờ Tỵ ( 9 giờ - 11 giờ)…
Bạch Tử Lệ đang nằm ở trên giường và chưa có một dấu hiện nào của sự thức giấc cả. Bạch Tử Lệ đã ngủ triền miên từ tối hôm qua đến bây giờ, Bạch Tử Lệ không thể mở được mắt mình ra, rõ ràng bình thường sẽ không bao giờ ngủ đến giờ này đâu nhưng đúng hôm quan trọng thì lại không thể tỉnh dậy.
Bạch Tử Lệ nằm im trên giường, cả người không thể động đậy, mắt không thể mở ra, Bạch Tử Lệ không hiểu tại sao mình lại như vậy. Trong đầu tự dưng nghĩ đến món rau câu hôm qua Mạc Chi Dương đã cho Bạch Tử Lệ ăn, nếu không nhầm thì Bạch Tử Lệ nghĩ trong chỗ thạch đó có thuốc ngủ, phải chăng Mạc Chi Dương đang muốn hại Bạch Tử Lệ sao?
Nhưng sao Mạc Chi Dương lại làm như vậy chứ? Bạch Tử Lệ chỉ muốn giúp người dân thoát nạn thôi mà? Như vậy là sai sao? Bạch Tử Lệ cố gắng vận nội công của mình, điều khiển sức mạnh để mình có thể tỉnh dậy, nhớ tới bài học mà cha đã dạy cho mình, Bạch Tử Lệ bình tĩnh từ từ truyền phép thuật để giải trừ thuốc ngủ cho mình.
Thật may sao, thuốc ngủ cuối cùng đã được giải trừ, Bạch Tử Lệ ngay sau đó đã bật dậy, rồi ngồi giữa căn phòng như hôm qua để vận nội công, truyền sức mạnh của mình ra. Thuốc ngủ vẫn chưa được giải hết nên sức mạnh của Bạch Tử Lệ có sự sụt giám đáng kể. Ngôn Tình Nữ Phụ
- *Vì người dân, phải cố gắng vì nhân dân… Và cả vì cha mẹ nữa… Mình sẽ cố gắng hết sức…*
- *Cố lên nào… Cố lên nào… Mình có thể làm được mà. Cha mẹ và người dân vẫn đang mong chờ ở mình…*
Tất cả người dân trong các ngôi làng bây giờ đều đã lập các đàn cầu mưa theo như lời Bạch Tử Lệ nói rồi đại diện một người biết đọc chữ lên đọc câu thần chú. Bạch Tử Lệ cố gắng tạo ra những đám mây đen, câu thần chú của các ngôi làng bắt đầu có tác dụng, Bạch Tử Lệ bây giờ đã tạo được các đám mây đen, bầu trời bắt đầu có dấu hiệu chuyển từ trắng sang xám kịt, sấm chớp bắt đầu xuất hiện, rồi tiếp theo đó là những giọt mưa rơi xuống.
Những giọt mưa trân quý đã rơi xuống tất cả các ngôi làng và tất cả vùng hoang mạc cằn cỗi này, rất lâu rồi mới có một ngày mưa to như vậy, tất cả người dân đều vui mừng ôm nhau, và thầm cảm ơn nhị hoàng tử phi đã giúp dân làng có được một ngày mưa như vậy.
- “Có mưa rồi! Thực sự có mưa rồi! Có mưa rồi!”
- “Nhị hoàng tử phi muôn năm. Nhị hoàng tử muôn năm!!”
Bạch Tử Lệ ngồi như vậy nửa canh giờ, phép thuật đã tiêu tốn rất nhiều thể lực của Bạch Tử Lệ, sau khi đã thấy đủ, từng ấy phép thuật thì mưa ít nhất cũng phải tầm 2-3 ngày mới hết. Bạch Tử Lệ dùng phép thuật kèm theo đã trúng phải thuốc ngủ nên đã kiệt sức đã ngất ngay tại chỗ, trở lại về hình dáng con người. Bỗng, cánh cửa của phòng Bạch Tử Lệ được mở ra, một người đàn ông từ từ bước vào rồi bế Bạch Tử Lệ rời đi
…Ngày hôm sau …
Bạch Tử Lệ bây giờ mới tỉnh dậy sau khi sử dụng sức mạnh của mình, trong người đã ngấm thuốc ngủ nên bây giờ tỉnh lại thấy đầu đau kinh khủng, Bạch Tử Lệ mệt mỏi nằm im trên giường nhưng có gì đó không đúng, giường của Bạch Tử Lệ không mềm như thế này. Bạch Tử Lệ liền hoảng hốt nhìn xung quanh, căn phòng này…
Không phải là của Bạch Tử Lệ!!
Nhìn khung cảnh này rất quen, hình như là phòng ngủ của Mạc Chi Dương… Nhưng…nhưng sao Bạch Tử Lệ lại ở đây chứ? Không phải là phòng ngủ của mình mà lại là phòng ngủ của nhị hoàng tử?!
Vừa quay qua thì đã thấy Mạc Chi Dương đã đi từ bên ngoài đi vào, rồi niềm nở cười tươi với Bạch Tử Lệ, tay còn cầm một giỏ đồ ăn. Lần đầu tiên Mạc Chi Dương cười với Bạch Tử Lệ như vậy khiến Bạch Tử Lệ có chút không quen, à không… phải là chả quen tý nào, còn thấy sợ là đằng khác. Nghĩ về chuyện trúng thuốc ngủ kèm theo thái độ của Mạc Chi Dương, càng làm Bạch Tử Lệ nghi ngờ hơn
- “Ngươi tỉnh rồi sao? Ngươi có thấy đau ở đâu không? Có mệt ở đâu không?”
- “N-Nhị hoàng tử, sao…sao ta lại ở đây vậy? Sao ta không ở phòng của ta?”
- “Hửm? Chiều hôm qua, ta vào có chuyện muốn bàn với ngươi nhưng gọi mãi không thấy ngươi trả lời nên ta đã đi vào. Vừa vào đã thấy ngươi nằm bất động dưới đất, vì vậy ta đã đưa ngươi về đây rồi gọi thái y”
- “Thái y nói ta bị làm sao vậy?”
- “Thái y nói ngươi đã bị trúng thuốc ngủ. Ta biết nên ta đã cho người đi tìm thủ phạm rồi. Ngươi yên tâm, ta sẽ đòi lại công bằng cho ngươi.”
- “Hung thủ?”
- *Không phải là ngài sao? Nhưng sao ngài ấy hạ thuốc mình mà không thấy tội lỗi gì cả vậy? Lại còn đề cập trước mặt nạn nhân như mình nữa chứ? Bình thường mấy vụ này phải giấu nhẹm đi chứ? Hay là do người khác làm ta? Hôm đó chỉ có ngài ấy và Minh Hạ ở đó thôi. Hay là…*_Bạch Tử Lệ hoài nghi nhìn Mạc Chi Dương
- “Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Đau ở đâu sao?”
- “Không… Ta không đau. Cảm ơn ngài đã quan tâm ta. Ta… Có thể về phòng của mình không?”
- “Không được! Ngươi còn đang ốm, ở đây để ta tiện theo dõi. Nếu như ta mà không vào thì chắc ngươi sẽ chết ở đó rồi”
- “Nhưng mà…”
- “Không nhưng nhị gì cả. Đây là lệnh của ta, không được cãi lại. Giờ thì mau ăn sáng rồi uống thuốc đi”
Nói xong, Mạc Chi Dương lấy từ trong giỏ rất nhiều đồ ăn ngon ra. Bạch Tử Lệ cũng công nhận là ở đây thích hơn thật, giường thì mềm mại, gần với cả thư phòng lần phòng tắm, phòng ăn nữa. Nhưng qua biểu hiện của Mạc Chi Dương thì Bạch Tử Lệ vẫn không khỏi không cảnh giác được.
Vì Mạc Chi Dương là một trong hai đối tượng tình nghi đã hạ thuốc Bạch Tử Lệ, nên Bạch Tử Lệ vẫn phải cẩn trọng hơn. Mạc Chi Dương thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Bạch Tử Lệ chỉ mỉm cười nhẹ rồi sắp xếp bữa sáng ra cho Bạch Tử Lệ ăn…