• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Triệt Ngôn thấy Du Tùy Thâm rất quá đáng.

Cùng một câu hỏi, hỏi hắn nhưng hắn không trả lời, lại còn hỏi ngược lại cậu.

Có lẽ vì bầu không khí tối nay quá tốt, cũng có thể do chuyện thích hay không thích cũng phải kết hôn.

"Vẫn tính, em không phải kiểu người lạm tình*."

"Thế thì Chu Thư Vũ, Hà Thư Lộ, Âu Văn Đồng, Đồng Cường Khâu là gì?" Đột nhiên giọng nói của DU Tùy Thâm cao lên, ngay cả lực cánh tay cũng tăng lên.

Lâm Triệt Ngôn: "...Anh lấy mấy cái tên này ở đâu thế?"

Chu Thư Vũ, Hà Thư Lộ còn có thể hiểu, dù sao có một thời gian Lâm Triệt Ngôn rất suy sụp, muốn tìm đại một bạn trai để thoát khỏi cuộc sống cô đơn khó chịu. Nhưng hai người Âu Văn Đông và Đổng Cường Khâu hoàn toàn là bạn bè bình thường, có duy nhất một tình huống mập mờ đó là hôm trời mưa, Âu Văn Đông cho cậu mượn ô rồi lội mưa chạy về ký túc xá, còn Đổng Cường Khâu sau khi thấy cậu ngã thì dẫn cậu đến phòng y tế thôi mà!

Huống hồ những người này đều quen ở hồi năm nhất trong hội nhóm, về sau chả còn liên lạc gì nữa.

Mà Du Tùy Thâm làm sao biết được?

Thế nhưng cậu đã đánh giá thấp sự tức giận của người đàn ông rồi.

Đối phương lấy điện thoại trên bàn cạnh giường ngủ, nhập mấy lần mật khẩu, cuối cùng mở một file exel.

"Đây có phải là bảng thống kê tài chính không?" Lâm Triệt Ngôn khó hiểu với hành động của đối phương, "Khóa nhiều tầng như vậy, chắc là..."

Cậu ngừng lại, cảm thấy không tin vào mắt mình nữa.

Hàng là ngày, cột là tháng. Chi chít một chuỗi dài, chia rõ tháng này Lâm Triệt Ngôn gặp ai, tại sao lại bị thương, cuối cùng giải quyết như thế nào.

Tròn mười năm.

Lúc còn học cấp hai, bản thân trong thời kỳ phản nghịch, cộng thêm người nhà mặc kệ, Lâm Triệt Ngôn làm rất nhiều chuyện khác thường. Hút thuốc, đánh nhau. Mặc dù bây giờ nhớ lại, có nhiều lần đánh nhau cũng không thấy hối hận, nhưng dù sao cũng không hợp với mác học trò lúc ấy.

Bởi vì lười tìm hiểu nguyên nhân, nên cậu không thấy gì lạ cả, đám người gây rắc rối cho mình đột nhiên biến mất, chỉ tưởng là đối phương sợ.

Thời gian học ba cũng thế, rõ ràng cậu và đàn anh lớp mười hai vì trận bóng rổ mà gây hấn với nhau, nhưng cuối cùng cũng không có chuyện gì xảy ra. Còn rất nhiều lần dính phải rắc rối nhưng không cần làm gì cả mọi chuyện cứ thế qua.

Bản thân cậu lại không để ý.



"Em không phải là người lạm tình, vậy những người này là sao?" Du Tùy Thâm lạnh lùng nói, giống như bí mất giấu rất lâu bị phanh phui ra ánh sáng.

Vội vàng muốn tìm một lý do hay lời giải thích hợp lý.

Bắt đầu từ mười năm trước muốn bảo vệ bạn bè, dám cá là cậu không dám nói, còn dám đi khắp nơi trêu chọc đàn ông. Thậm chí sau ngày tỏ tình với hắn, hôm sau đã đi uống rượu với người đàn ông khác.

Bây giờ còn dám nói mình không phải là người lạm tình.

Du Tùy Thâm không thể hiểu được.

Sau đó hắn nghe thấy tiếng cười rất nhẹ từ trong ngực mình.

"Lâm Triệt Ngôn, anh với em..."

"À, thì ra nhưng hành động khác thường của anh là đang ghen đúng không?" Lâm Triệt Ngôn lên tiếng, đột nhiên thấy hiểu ra rất nhiều thứ. Vì sao lại để ý chuyện xưng hô như thế, vì sao lại nóng vội muốn kết hôn đến thế.

Thì ra ngày đó nói sợ cậu chạy là thật.

Hôm đó bộ phận kế hoạch liên hoan, Du Tùy Thâm nói hai người đã quen nhau từ hồi nhỏ, thì ra cũng là thật.

Nhưng hai người quen từ khi nào? Tại sao cậu không nhớ gì hết?

Du Tuy Thâm: "...Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em."

Lâm Triệt Ngôn à một tiếng, quay đầu hôn lên ngực người đàn ông một cai, "Em cũng đang nghiêm túc àm!"

Cậu thấy cơ thể đối phương cứng đờ.

Lâm Triệt Ngôn không vội, dù sao hai người đã xa cách nhiều năm. Mặc dù vẫn không hiểu tại sao lúc học cấp ba đối phương không đồng ý ở bên cậu, nhưng cho dù như nào, Du Tùy Thâm cũng thích cậu.

Không ai lại rảnh đi bảo vệ một người suốt mười năm.

Trừ khi đó là yêu.

...

Một đêm Lâm Triệt Ngôn ngủ rất thoải mái, giống như toàn bộ uất ức ứ đọng nhiều năm trong ngực đốt cháy sạch, sự cô đơn cũng biến thành tro tàn, chỉ còn lại ngọn lựa sáng bập bùng.

Lúc sáng sớm ngủ dậy, chân đã đỡ hơn nhiều, ngoại trừ lúc chạm xuống đất sẽ hơi đau, nhưng vẫn chịu được. Lâm Triệt Ngôn muốn đi theo Du Tùy Thâm đến công ty, nhưng Du tổng không đồng ý, hơn nữa còn bắt cậu ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương cho thật tốt.

"Hôm nay anh sẽ về sớm với em. Thế nên phải ngoan."

Lâm Triệt Ngôn nghĩ bây giờ mọi người trong bộ phận kế hoạch còn phải tăng ca. Cậu không muốn vì mình gây thù với bộ phận kế hoạch lại kéo cả bộ phận mình vào nên ngoan ngoan gật đầu.

Công việc của cậu có thể lạm tại phòng làm việc hay ở nhà đều được, không có vấn đề gì to tát.

Khi cậu vừa mới đăng nhập vào wechat mới phát hiện số lượng tag cậu đã hơn chín chín lần.

Trưởng bộ phận: "Cảm ơn Ngôn Ngôn đã dũng cảm hy sinh thân mình để đổi lấy tương lại tươi sáng cho bộn phận chúng ta."

"Bao lixi màu đỏ."

Triệu Liễu: "Cảm ơn Ngôn Ngôn."

Chu Văn Nam: "Cảm ơn Ngôn Ngôn."

Lưu Thi Hàm: "Cảm ơn Ngôn Ngôn."



...

Lâm Triệt Ngôn gõ một dấu chấm hỏi.

Trưởng bộ phận: "Cảm ơn Ngôn Ngôn đã hi sinh thân mình để bộ phận chúng ta không cần tăng ca cuối năm."

"Bao lixi màu đỏ."

Triệu Liễu: "Cảm ơn Ngôn Ngôn."

Chu Văn Nam: "Cảm ơn Ngôn Ngôn."

Lưu Thi Hàm: "Cảm ơn Ngôn Ngôn."

...

Sau đó cậu thấy Vi Thịnh Đông gửi liên tiếp hơn mười lời cảm ơn, toàn bộ nhóm chat của bộ phận bị trôi bởi những tin nhắn này, kéo dài xuống bên dưới khiến cậu suýt nữa không hiểu được bốn chữ kia.

Lâm Triệt Ngôn thử nhắn nhiều lần vào trong nhóm hỏi công việc hôm này là gì, đều bị bốn chữ cảm ơn Ngôn Ngôn đẩy đi. Cuối cùng đành phải nhắn riêng cho Vi Thịnh Đông.

Lâm Triệt Ngôn: "Trưởng bộ phận, anh gửi bảng kế hoạch hôm nay cho tôi đi, hôm nay tôi làm ở nhà."

Đối phương trả lời rất nhanh.

Anh Đông đẹp trai nhất trần đời: "Du tổng không nói cho cậu biết sao? Nhiệm vụ kiểm tra video không thuộc bộ phận của chúng ta! Hôm nay cậu có thể nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Lâm Triệt Ngôn chưa hiểu lắm, gì mà không thuộc bộ phận kế hoạch. Kiểm tra video để chuẩn bị việc tuyên truyền trên các nền tảng khác nhau mà, nên nó thuộc bộ phận mình chứ. Không phải của bọn họ thì là của ai?

Hay là Du Tùy Thâm muốn cậu yên tâm ở nhà nên bảo trưởng bộ phận lừa cậu?

Lâm Triệt Ngôn: "Thật sao?"

Anh Đông đẹp trai nhất trần đời: "Không phải hôm qua Ngô Đông hẹn cậu chơi bóng sao! Hơn nữa lúc ấy bộ phận thiết kế kéo nhau đi hết. Sáng nay lúc họp Du tổng điểm danh phê bình Xích Tạp Uyên, hỏi có phải công việc của bộ phận quá ít hay không, nên mới đẩy việc kiểm duyệt video cho họ."

Lâm Triệt Ngôn: "..."

Anh Đông đẹp trai nhất trần đời: "Có thể cậu không biết chứ, Du tổng nói Xích Tạp Uyên không quản được nhân viên của mình, nên bị giáng chức. Cậu đoán xem ai đang làm trưởng bộ phận thiết kế nào?"

Lâm Triệt Ngôn nghĩ đừng nói là Ngô Đông nhá.

Chưa kịp trả lời, đối phương đã vội vàng cho đáp án.

Anh Đông đẹp trai nhất trần đời: "Là Ngô Đông, haaha, anh cười gần chết, Ngô Đông sợ nhất là phải họp, ngày nào cũng phải đi hợp miết, công việc nhiều không đếm xuể, hắn là số ít người thiết kế tổng bên bộ phận thiết kế."

Anh Đông đẹp trai nhất trần đời: "Bây giờ hắn bận gần chết, chắc phải hối hận lắm. Anh đã không vừa mắt hắn lâu rồi, ỷ vào mình là nhân viên kỳ cựu nên bắt nạt người mới, không ngờ lần này lại đụng phải vảy ngược của Du tổng. Anh thấy Du tổng tốt với cậu thật đấy!"

Lâm Triệt Ngôn: "..."

Cậu đọc câu cuối Vi Thịnh Đông gửi đến, nhớ đến phản ứng ngày hôm qua của Du Tùy Thâm, đột nhiên cảm thấy ấm áp.

Cậu tưởng Du Tùy Thâm sẽ vì chuyện này mà tức giận, thậm chí cậu đã chuẩn bị dựa có bị thương làm nũng xin tha. Không ngờ chả cần làm gì.

Cho dù đã qua nhiều năm. Lâm Triệt Ngôn chưa từng cho rằng mình sẽ có chỗ dựa phía sau, tất cả những người nguyện ý làm bạn với cậu phần lớn là mối quan hệ bình thường của người lớn hoặc là muốn lấy được gì đó.

Đến cuối cùng mình mới phát hiện, thì ra vẫn luôn có người ở phía sau cậu, luôn có tâm thế sẵn sàng bảo vệ cậu, thậm chí còn làm trong yên lặng.



Thì ra là muốn nhất nhưng chỉ là thiên vị mà thôi.

Lâm Triệt Ngôn: "Thật ra Du tổng đối với anh cũng tốt, chỉ là anh ấy không biết cách diễn đạt mà thôi [dẽ thương.jpg]"

Suy nghĩ một lúc, cậu quyết định cải thiện hình tượng Du tổng một chút.

Lâm Triệt Ngôn: "Anh ấy còn hay khen bộ phận kế hoạch chúng ta làm việc năng suất!"

Vi Thịnh Đông còn lâu mới tin.

Anh Đông đẹp trai nhất trần đời: "Nếu khen bộ phận chúng ta thì chỉ là khen mình cậu mà thôi."

Anh Đông đẹp trai nhất trần đời: "Nhưng mà cuộc sống hạnh phúc của bộ phận kế hoạch của chúng ta sau này phải nhờ vào cậu! Nhất định phải làm Du tổng mê mẩn mình hơn, để chúng ta chỉ làm việc nhẹ mà vẫn cầm được nhiều tiền!"

Lâm Triệt Ngôn: "..."

Cậu nhìn tin nhắn của Vi Thịnh Đông, đột nhiên bật cười. Trước đây cậu luôn muốn che giấu quan hệ với Du Tùy Thâm, lúc đó cậu tưởng Du Tùy Thâm không thích mình. Nhưng sau khi biết câu trả lời thì không muốn che giấu nữa.

Sau tất cả, tình yêu phải được lan tỏa dưới ánh sáng.

Lâm Triệt Ngôn: "Tôi sẽ cố gắng làm cho Du tổng mê mình hơn, thế thì có chuyện gì anh Đông phải nói bới tôi, không được lãng phí sức lao động đó!"

Anh Đông đẹp trai nhất trần đời: "Biết rồi, biết rồi, cậu nghỉ ngơi đi!"

Lâm Triệt Ngôn lễ phép trả lời rồi thoát khỏi trò chuyện.

Nghĩ một lát, bấm vào tin nhắn của Du tổng, đổi biệt danh một chút cũng không đáng yêu thanh siêu cấp đáng yêu, nhưng lại thấy chưa đúng lắm.

Cuối cùng lại đổi thành giấm chua đáng yêu, lúc này mới hài lòng.

Lâu rồi cậu chưa lướt bảng tin, tài khoản công ty và Du Tùy Thâm vẫn luôn xuất hiện trên đầu.

Bây giờ không có chuyện gì làm, cũng không biết phải làm gì, Lâm Triệt Ngôn quyết định xóa bớt tài khoản không còn liên lạc nữa.

Còn chưa kịp làm đến bước thứ hai bỗng giật mình.

Một tin nhắn wechat xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK