Trên đường về nhà, đầu óc Lâm Triệt Ngôn đều nghĩ đến việc phải kiếm được nhiều tiền. Bây giờ thân phận hai người đã đảo cho nhau, Lâm Triệt Ngôn trở thành kim chủ. Du Tùy Thâm giúp cậu nhiều như thế, cho dù lần này như thế nào đi nữa cũng phải giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn này.
Nghĩ đến đây, cậu quay sang nhìn người đàn ông đang nhíu mày, Lâm Triệt Ngôn muốn thể hiện sự trách nhiệm, muốn học hỏi người đàn ông cách an ủi mình, giơ tay xoa đầu Du Tùy Thâm, kết quả bị đối phương kéo vào lòng.
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Được rồi, cũng không khác nhau lắm.
Có lẽ do áp lực trách nhiệm khiến cậu hơi lo lắng, cho nên vẫn chưa nhận ra có chỗ nào đó không đúng.
Ví dụ như tại sao Du Tùy Thâm lại vui vẻ giao cục diện rôi rắm cho cậu.
Nhưng cậu cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ.
Rất nhanh, việc xử lý đống rối ren của công ty đã nuốt hết thời gian của Lâm Triệt Ngôn, mỗi ngày đều chân không chạm đất, vừa tìm cách để nhà đóng bù thuế cho nhà họ Lâm, vừa chạy khắp nơi kéo tài chính cho SY do các cổ đông rút vốn.
Nhưng mà không biết có phải do trời cao phù hộ hay không, mặc dù bận rộn với sổ sách đến hôm tất niên ba mươi tế, hơn một tháng miệ mài đã giải quyết được hơn nửa, tất cả đều ở mức tốt trở lên.
Nháy mắt đã đến mười lăm tháng giêng.
Mười sáu tháng giêng năm nay là sinh nhật hai mươi hai của cậu, phải đến Cục dân chính nhận giấy đăng ký kết hôn.
Năm giờ, trước khi đồng hồ reo lên một phút, Lâm Triệt Ngôn tỉnh dậy. Chuyện này trước đây cậu chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng bây giờ đã làm được.
Nhiệm vụ hôm này rất nhiều và quan trọng, vì muốn dành ra thời gian ngày mai, cho nên công việc nhiều gấp đôi.
Quen thuộc cúi đầu hôn lên cằm người đàn ông, giống như một nghi thức.
Nhưng lần này lại khác, đang định mặc quần áo lại bị đối phương ôm từ phía sau.
"Em đi đâu?"
"Đến công ty chứ, không phải hôm nay hẹn gặp Lưu tổng nói chuyện hợp tác sao." Lâm Triệt Ngôn muốn đẩy cánh tay Du Tùy Thâm ra, nhưng mà đẩy không được, bất đắc dĩ quay lại dỗ hắn, "Anh ngoan một chút, ngủ tiếp đi, ngàu mai em ở cạnh anh cả ngày có được không?"
"Không được." Du Tùy Thâm ôm càng chặt hơn, giọng nói không nể nang gì, "Có lúc anh không biết em ngốc thật hay đang giả vờ nữa."
Lâm Triệt Ngôn: "???"
Không mặc quần áo nữa, cũng không đẩy tay hắn ra, Lâm Triệt Ngôn hừ một tiếng, "Anh nên xem lại thái độ nói chuyện với ông chủ của mình đi!"
Cậu chịu khổ, mỗi ngày mệt đến chết đi sống lại là vì ai chứ? Còn dám nói cậu ngốc! Một tháng ngắn ngủi đã quen với công việc của công ty, xử lý mọi vấn đề đâu vào đấy, Lâm Triệt NGôn cảm thấy mình phải là kỳ thích trong giới thương nghiệp, trời sinh phải là ông chủ mới đúng.
Nhưng không đợi Lâm Triệt Ngôn chiến đấu ba trăm hiệp với Du Tùy Thâm, cậu đã bị đẩy về giường lần nữa. Tuyên bố thất bại.
"Đừng làm loạn, em phải đi một chuyến, lỡ như hôm nay "Quỷ luyến" có gì mới..."
"Tại sao em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thử dựa vào anh một lần? Hử?" Du Tùy Thâm lên tiếng, bởi vì tư thế ôm từ phía sau, Lâm Triệt NGông không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
"Em tưởng anh sắp phá sản mà vẫn cầu dám cầu hôn em à?"
Lâm Triệt Ngôn: "?"
Cậu muốn xoay người, nhưng không có cách nào đẩy người ra, chiều cao và dáng người kém hơn bị người đàn ông ôm trong lòng.
Lâm Triệt Ngôn: "Anh có ý gì?"
"Em biết vì sao anh vẫn tránh không nói với em về chuyện của "Viễn đạo" và "QUỷ luyến" không?" Du Tùy Thâm thở dài.
Lâm Triệt Ngôn căng thẳng.
Đây là cây kim trong lòng cậu, cứ cho là cậu không nghĩ đến, nhưng nó vẫn luôn xuất hiện, thỉnh thoảng đâm cậu một cái.
Bởi vì cậu không có thực lực giúp đỡ Du Tùy Thâm giải quyết vấn đề, cho nên đối phương lựa chọn cách tự gánh vác một mình.
Đây là ý Lâm Triệt Ngôn nghĩ, nhưng cậu không thể nói ra, nếu nói ra tình cảm hai người sẽ có vết rách.
Nhưng câu nói tiếp theo của người đàn ông khiến cậu ngẩn người.
"Bởi vì tin này là chính anh tả ra." Du Tùy Thâm thả lỏng tay ôm Lâm Triệt Ngôn, giọng nói chậm rãi, "Chẳng lẽ lâu như vậy mà em vẫn chưa nhận ra, phía bên "Quỷ luyến" không có bất kỳ động tĩnh gì à?"
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Mấy ngày nay cậu vẫn đang nghĩ đến chuyện này, chuyện đối phó với truyền thông giao cho Sài Thu Nam. Gần đây quá bận, gần như về đến nhà là ngủ, ngày hôm sau lại bị đồng hồ đánh thức, vội vàng chạy đến công ty.
Sài Thu Nam không gọi điện báo tiến độ cho cậu, Lâm Triệt Ngôn cũng không có thời gian để ý.
Nhưng nói đi cũng nói lại, giống như từ khi cậu tiếp nhận SY đến nay, bên "Quỷ luyến" không có động tĩnh gì thật, thậm chí trong công ty cũng không có người nhắc đến, dường như là không biết.
"Bên trong cổ đông SY có người phản bội, cũng có người nhà họ Du cài vào, anh vẫn luôn muốn bắt được đám người đó." Du Tùy Thâm nói, giọng nói mệt mỏi, dường như không biết giải thích như nào mới phải, "Lúc trước khi sáng lập ra công ty, cũng chính như này suýt chút nữa đã đánh mất cả công ty."
Hắn nhẹ nhàng xoa bả vai Lâm Triệt NGôn.
"Vốn định qua một đoạn thời gian nữa, bởi vì quá muốn kết hôn với em, huống hồ chuyện này cũng có nguy hiểm, cho nên mới hành động trước." Du Tùy Thâm nói rất chậm, rõ ràng đã lược bớt đi nhiều chuyện.
Nhưng Lâm Triệt Ngôn vẫn hiểu.
Thì ra chuyện này là một tay DU Tùy Thâm lên kế hoặc, mục đích muôn diệt những người có vấn đề trong SY.
Lâm Triệt Ngôn thấy mình quá ngốc.
Cậu luôn cảm thấy mình là chúa cứu thế, tất nhiên cậu cho rằng lúc này đây đã có thể kề vai sát cánh cùng với DU Tùy Thâm, có thể đền bù nhiều năm không người bầu bạn với Du Tùy THâm, cuối cùng lại phát hiện mình vẫn là người được bảo vệ.
"Ngôn Ngôn?"
Lâm Triệt Ngôn kéo chăn qua đỉnh đầu, không muốn nghe người ở phía sau nói nữa. Cậu cũng không biết bản thân mình cảm thấy như nào, thaatk ra cũng không trách DU Tùy Thâm, trong một tháng cậu có nhiều thời gian như thế, chỉ cần chú ý một chút trên mạng là có thể phát hiện ra vấn đề, thậm chí chỉ cần hỏi Xích Tạp Uyên hoặc Vi Thịnh Đông đã biết được đáp án, nhưng quá sơ ý, cuối cùng làm ồn ào lên cũng nhận lại sự chê cười.
Giống như thời học tiểu học, bài thi hỏi một cộng một bàng mấy, rõ ràng biết rõ là bằng hai, nhưng lúc viết ra lại là ba.
"Thật ra lúc quay về anh muốn nói cho em biết." Du Tùy Thâm vẫn nói tiếp, rõ ràng đã luống cuống, "Kết quá không ngờ đến em lại nhiệt tình như vậy, buổi sáng đi làm quá sớm, tối muộn mới về, mỗi lần anh chuẩn bị nói em lại ngủ mất rồi."
Chờ đã.
"Không ngờ em sẽ liều mạng để giúp anh như vậy, nhưng anh vẫn còn thấy tức giận."
"Anh còn không biết xấu hổ tức giận nữa hả!" Lâm Triệt Ngôn hừ một tiếng, vốn dĩ định làm lơ DU Tùy Thâm một này, nhưng lại không nhịn được, "Vậy mà anh vẫn không nói! Mỗi ngày nhìn em chạy qua lại giữa hai công ty! Chỉ lạnh lùng đứng nhìn!"
Lâm Triệt Ngôn càng nói càng tủi thân, tình cảm cậu dành cho đối phương là thật, bản thân chịu khổ mỗi ngày vì giúp đỡ Du Tùy Thâm, kết quả lại phát hiện tất cả chỉ là mưu kế của người đàn ông!
Cậu còn tưởng DU Tùy Thâm sẽ nói tiếp gì đó, không ngờ người ở phía sau không nói gì nữa, càng tức giận hơn.
Tức giận xoay người lại muốn đã chân hắn một cái, lại bị đối phương dùng đối gối ghìm hai đùi của cậu. Ngay sau đó tay cũng bị ấn xuống.
"EM không biết vì sao anh tức giận?"
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Bốn mắt nhìn nhau, Du Tùy Thâm quyết định khóa Lâm Triệt Ngôn trên giường.
"EM không thể dựa vào anh nhiều thêm một chút sao? Mấy ngày nay em gọi điện thoại tìm kiếm sự giúp đỡ, tại sao không...Em, em sao..."
Lâm Triệt Ngôn không muốn khóc, nhưng vì nước mắt mất khống chế. Khó hiệu, càng cố gắng nhịn càng không được.
Quá mắt mặt.
Đúng là quá xấu hổ.
Rõ ràng đã nghĩ sẵn mắng DU Tùy Thâm như nào trong đầu rồi, kết quả lại khóc, khí thế thua mất một nửa.
"Anh sai rồi, là anh không tốt." Du Tùy Thâm buông lỏng tay, cuống lên lau nước mắt Lâm Triệt Ngôn, nhìn rất tội, như một đứa trẻ gây chuyện đang đợi xử phạt, dỗ dành nói: "Em muốn anh làm gì em mới không tức giận?"
Lâm Triệt Ngôn: "Cãi nhau!"
Cho dù đi nào nữa, phải kéo mình lên trước.
Du Tùy Thâm phức tạp nhìn Lâm Triệt Ngôn: "...Được, em trước đi."
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Đột nhiên cậu hiểu ra cái gì gọi là vạn sự khởi đầu nan.
Sau đó chui đầu vào trong chăn, mắt không thấy tâm không phiền. Sau đó lại bị đối phương kéo ra.
Du Tùy Thâm: "Taih sao không chửi?"
Lâm Triệt NGôn muốn cắn đối phương!
Du Tùy Thâm: "Hay là em muốn đổi cái khác?"
Lâm Triệt Ngôn hít mũi, nghĩ Du Tùy Thâm vừa mới nói gọi điện tìm người giúp đỡ, đột nhiên lóe sáng trong đầu, vẫn quyết định gây chuyện với Du Tùy Thâm: "Không được cấm đoán chuyện bạn bè và sinh hoạt cá nhân của em."
Du Tùy Thâm: "..."
Lần này đối phương im lặng rất lâu.
Khi Lâm Triệt Ngôn thấy hối hận, đang định đổi cái khác, lại nghe thấy người ở phía sau bảo được.
"Nhưng mà, không được thích người khác."
Thật ra Lâm Triệt Ngôn cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, không ngờ DU Tùy Thâm đồng ý thật, nhưng mà vấn đề này cậu bối rối rất lâu, trước kia khi tan tầm đi chơi với bạn cùng phòng đều bị kiểm tra nghiêm ngặt, người đàn ông chiếm hữu rất lớn, có đôi khi làm cho Lâm Triệt Ngôn thấy an toàn, có khi lại thấy ngột ngạt. Ví dụ như:
Là một người đàn ông lại không có chút tự do nào.
Du Tùy Thâm: "Bây giờ có thể tha thứ cho anh chưa?"
Lâm Triệt Ngôn ừm à một tiếng.
Rất dễ hài lòng, hơn nữa chuyện SY Đã xong, mặc dù bận rộn một tháng, nhứng tổng thể cũng không phải không có kết quả, cuối cùng vẫn là chuyện vui.
Huống hồ chuyện đính hôn đã nói ra, bây giờ tất cả mọi người đều biết bọn họ là một đôi, ngày mai hai người phải đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Làm sao hết lúng túng.
Nhưng đột nhiên nhớ đến một chuyện.
"Tại sao vẫn nhăn mặt?" Eo bị đối phương ôm, bàn tay vuốt lên trên, "Vẫn còn tức giận à?"
Ánh mắt của đối phương, nhanh chóng nhùng xuống.
Lâm Triệt Ngôn bị làm phiền khi bị Du Tùy Thầm sờ.
"Em còn một chuyện." Lâm Triệt Ngôn liếm môi, đẩy tay đang lộn xộn của Du Tùy Thâm ở phía sau. Lại bị đối phương bắt lấy, mười ngón tay đan vào nhau.
"Em nói đi."
Lâm Triệt Ngôn: "Tại sao anh lại giao SY cho em?"
Cậu cảm thấy tuyệt vọng, lúc trước cậu lo lắng muốn mua là do sợ DU Tùy Thâm muốn bán, nhưng nếu tất cả là do bản thân đối phương tính toán, đã nói lên Du Tùy Thâm đã không nghĩ đến chuyện nhường SY vào tay người khác, tại sao lại đồng ý bán cho cậu?"
Du Tùy Thâm: 'Không phải em muốn mua sao?"
Lâm Triệt Ngôn: "Em muốn là anh cho luôn à?"
"SY cũng được, biển sâu cũng tốt, tất cả đều muốn tặng cho em." Khóe mắt Lâm Triệt Ngôn bị đối phương hôn lên, Du Tùy Thâm nói rất dịu dàng, như là nghĩ đến gì đó, nở nụ cười: "Khi còn nhỏ không phải em đã từng nói với anh, em muốn thành lập công ty trò chơi hàng đầu thế giới sao?"
Lâm Triệt Ngôn: "..."
À chuyện này.
Mặc dù ấn tượng khi còn nhỏ của cậu với Du Tùy Thâm không có, nhưng cậu nhớ rõ đã từng nói chuyện này với một người.
Nhưng mà cậu cũng chỉ khoác lác mà thôi.
Cậu không chỉ nói với người khác mình muốn thành lập công ty trò chơi, mà còn nói mình muốn tạo thành chuỗi nhà hàng đồ ăn Trung Quốc lớn nhất thế giới, về sau còn muốn nói trở thành người lãnh đạo thế giới, thậm chí thống trí cả vũ trụ.
Vỗ dĩ chỉ thuận miệng nói mà thôi, cũng hỉ hy vong thu hút sự chú ý.
Không ngờ đến người đàn ông lại nhớ lâu như vậy, thậm chí còn giúp cậu thực hiện.
Lâm Triệt Ngôn muốn hỏi DU Tùy Thâm có ngốc hay không khi tin chuyện hồi nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Nếu Du Tùy Thâm biết chuyện phía sau, Lâm Triệt Ngôn biết mình sẽ bị trêu rất thảm.
"Nhưng em không muốn đi làm nữa." Cậu nghẹn ngào nói, chột dạ gần chết.
"Vậy thì không đi." Du Tùy Thâm hôn lên khóe môi cậu. "Có anh ở đây, em năm trong nhà lấy tiền, anh đi làm là được."
"Thế mà làm sao được?" Lâm Triệt Ngôn trọn mắt nói.
"Sao lại không được?" Du Tùy Thâm thở dài, nhìn qua rất khó xử, "Bây giờ anh là một người thất nghiệp, về sau phải nhờ vào ông chủ Lâm nuôi mới đúng."