Kể từ lúc cậu đồng ý với đối phương chỉ thích mình hắn vào ngày hôm qua.
"Tôi chưa từng trải qua một mùa đông nào thoải mái trong một thời gian dài." Vi Thịnh Đông duỗi thắt lưng, "Tối hôm qua đi làm về, vợ tôi còn tưởng tôi bị đuổi việc!"
Lâm Triệt Ngôn à một tiếng, cầm máy tình bảng vẽ màu cho nhân vật.
Bởi vì thấy áy náy, với lại không xảy ra chuyện gì lớn. Cậu đã nói chuyện riêng với Xích Tạp Uyên, muốn chia sẻ một phần công việc với bộ phận thiết kế.
Thật ra chỉ là tỏ vẻ khách khí một tý mà thôi, không ngờ đối phương nhét cho cậu một đống bản vẽ nhân vật.
Không khí trong phòng làm việc lúc nào cũng mơ màng, ngẩng đầu lên nhìn thấy dường như tối qua mọi người không ngủ ngon, cũng không dám tắt điều hòa bởi vì quá lạnh.
"Mẹ kiếp, Du tổng muốn tham gia trận bóng rổ chiều nay!"
Không biết giọng của ai hét lên làm toàn bộ phòng làm việc tỉnh táo lại.
Lâm Triệt Ngôn: "??? Gì?"
"Du tổng nói chân cậu bị thương, số lượng bao danh không đủ, vì thế anh ta nói sẽ thay vào trong đội của chúng ta!" Chu Văn Nam vừa càm điện thoại vừa mở to đôi mắt, "Còn hy vọng đối diện không cần nể mặt."
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Cậu kéo điện thoại ra xem.
Thế mà là Du Tùy Thâm thật.
Ngô Đông là nhà vô địch nhiều năm liền, huống hồ có thể đối phương đã nhịn tức giận từ lâu, DU Tùy Thâm lại có thói sạch sẽ nên đã không chạm vào bóng rổ nhiều năm. Lỡ may thua thì sao bây giờ?
Không vẽ tranh nữa, vội vàng mở khung tin nhắn, nhắn cho Du Tùy Thâm.
Lâm Triệt Ngôn: "???"
Một giây đã trả lời lại.
Giấm chua đáng yêu: "Sao thế?"
Lâm Triệt Ngôn: "Tại sao lại muốn vào danh sách thay thế?"
Thời gian dừng lại rất lâu.
Lâm Triệt Ngôn không nhìn thấy Du Tùy Thâm trả lời, ngồi nghĩ một lúc lại kéo tài khoản khác của Du Tùy Thâm vào.
Cậu đã muốn hỏi nguyên nhân của wechat của đối phương, nhưng không tìm được cơ hội, hôm nay vừa lúc hỏi luôn.
Nhưng mà đợi them một lúc, vẫn không thấy Du Tùy Thâm trả lời.
Hết cách, Lâm Triệt Ngôn đành phải gửi tin nhắn hỏi Trịnh Úy Khương, mới biết được tổng giám đốc đã đi họp.
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Mặc dù biết Du Tùy Thâm rất giỏi, nhưng đã là chuyện của nhiều năm trước. Cho dù là lĩnh vực mình giỏi nhưng lâu ngày không đụng đến cũng sẽ xa lạ, hơn nữa tuổi cũng không còn trẻ như ngày trước.
Nếu mà thắng thì còn tốt, nếu thua thì...
Một ly lê tuyết ngâm đường xuất hiện trên bàn.
"Lo lắng cho bạn trai à?"
Là Lưu Thi Hàm.
Lâm Triệt Ngôn vẫn chưa quen với hai chữ bạn trai, nhưng mà đối phương gọi quá thuận miệng, với lại cũng không có sai, cậu hơi xấu hổ gật đầu, "Anh ấy đã không luyện nhiều năm rồi."
"Vậy thì cũng không chắc." Lưu Thi Hàm cười nói: "Cậu cảm thấy nếu là cậu, nếu không nắm chắc phần thắng cậu dám thi đấu cho Du tổng xem không?"
Lâm Triệt Ngôn: "...Tôi dám mà."
Thắng được thì tốt, có thể khoe cho đối phương xem, để người ta thấy mình trâu bò như nào! Sau đó nhận được lời khen của đối phương. Thua cũng không sao, có thể khóc làm nũng, chắc chắn đối phương sẽ mềm lòng, ít nhất cũng được ôm!
Nhưng cậu xấu hổ không dám nói với Lưu Thi Hàm, dù sao cậu cũng là một đứa con trai to xác, sao có thể suy nghĩ trẻ con như này được.
May mà Lưu Thi Hàm không hỏi theo, "Vậy là cậu có lý do của mình, nói không chừng Du tổng cũng thế đấy!"
Lâm Triệt Ngôn không thể tưởng tượng ra dáng vẻ làm nũng của Du tổng.
Mãi cho đến khi đứng trước sân thi đấu, Du Tùy Thâm vẫn không trả lời tin nhắn của cậu. Mua bảy tám chai nước, định sẽ đưa cho Du Tùy Thâm và đồng đội sau khi nghỉ giữa trận, đột nhiên cảm thấy không cam lòng khi phải đứng chờ ở dưới.
Đã rất lâu rồi bọn họ chưa song vai chơi bóng rổ.
Mặc dù công việc bận bịu không có thời gian tập, nhưng số người cũ báo danh vẫn rất nhiều, Lâm Triệt Ngôn còn nhìn thấy vài cái tên ở danh sách bổ sung. Nhận đồng phục, sau khi hội ý xong, cậu cũng nhìn thấy Du Tùy Thâm trong đống đầu người.
Bỏ đi bộ âu phục và đôi kính, Du tổng cũng cởi bỏ đi một tầng lạnh lùng, giống như trở về hồi cấp ba, ký ức chồng lên nhau, mọi thứ xung quanh đã thay đổi, chỉ duy nhất mình đối phương là vẫn thế.
Du Tùy Thâm và Ngô Đồng đều là trung phong*.
Sau khi bắt đầu thi đấu, tâm trạng Lâm Triệt Ngôn nhấp nhổm theo, Ngô Đông là người có kỹ năng cá nhân rất mạnh, đồng đội của anh ta cũng biết điều này, cơ bản bóng đến tay sẽ tìm đủ mọi cách truyền cho anh ta. Mà Du Tùy Thâm ở bên này, bởi vì mọi người chưa từng chơi bóng với sếp tổng bao giờ, nên phối hợp không ăn ý, dẫn đến rất nhiều lần truyền bóng sai người.
Trong nhóm wechat lại xuất hiện phiếu đánh cược giữa đội nhân viên và đội ông chủ.
Lúc đầu Lâm Triệt Ngôn nhìn, số phiếu hai bên gần nhau, mà nguyên nhân là mọi người nghĩ rằng Ngô Đông sẽ thả nước cho Du Tùy Thâm.
Bây giờ số phiếu bắt đầu nghiêng về phía Ngô Đông.
"Chu Văn Nam sao thế, tại sao không tiến lên!" Lưu Thi Hàm còn sốt ruột hơn cả cậu.
Vi Thịnh Động vỗ vai cô, "Bình tĩnh! Cô cũng biết cậu ta chơi dở nhưng lại hay ra vẻ à, huống chi hôm nay chơi cùng Du tổng, nên hồi hộp cũng là bình thường."
"Nhưng mà tôi cũng không ngờ đến Du tổng sẽ chơi chóng đấy." Lưu Thi Hàm nhìn Lâm Triệt Ngôn đang đứng bên cạnh, "Tôi còn tường Triệt Ngôn lừa chúng ta đến."
Lâm Triệt Ngôn ừ một tiếng, tâm tư đang ở quả bóng trên tay Du Tùy Thâm. Ngô ĐÔng đã chạy đến. Tỷ số hiện tại đang là 7: 4. Ném quả ba điểm là không thể, chỉ cố lấy một điểm để khoảng cách điểm số không bị kéo xa.
Bóng rơi xuống đất lại nảy lên, cậu nhìn Du Tùy Thâm lấy đà nhảy lên nhưng Ngô Đông đã đến kịp, khi đối phương sắp chạm vào bóng, Du Tùy Thâm xoay người truyền bóng cho Chu Văn Nam.
Chu Văn Nam sững sờ khi nhận được bóng, vừa rồi hắn đã liên tục mắc sai lầm, không nghĩ đến Du Tùy Thâm sẽ đưa bóng cho mình. Đối phương đã tập trung hết về phía DU Tùy Thâm, bây giờ muốn xông lại cũng mất vài giây.
"Cướp bóng đi! Nhanh lên!"
"Chu Văn Nam, nếu cậu không làm được thì truyền cho tôi!"
"Chặn lại đi!"
Lâm Triệt Ngôn nhìn Du Tùy Thâm cố sức chặn Ngô Đông, đột nhiên mắt cay cay. Từ khi cậu gặp lại Du Tùy Thâm, nghe mọi người đánh giá về Du tổng đều là lạnh nhạt, cao ngạo. Đến nỗi Lâm Triệt Ngôn cũng suýt nữa tin điều đó. Có lẽ người đàn ông đã vô tình từ khi còn nhỏ.
Nhưng cậu đã thấy bộ mặt ấm áp của đối phương không chỉ một lần.
Hắn giúp đàn em chắn rượu, tìm nhà cho mèo hoang, cho một con người chưa trưởng thành một cơ hội.
Khi Lâm Triệt Ngôn bắt đầu chơi bóng rổ, cậu chơi không hề tốt, chỉ đến cho đủ nhân số, kiếm đại một người nhét vào. Nhưng mỗi lần lên sân thi đấu, Du Tùy Thâm vẫn cho cậu cơ hội lấy điểm. Rất nhiều lần, thậm chí còn bị đội trưởng mắng vì chuyện đó.
Lâm Triệt Ngôn nhìn Chu Văn Nam đang ôm bóng, going như thấy bản than mình nhiều năm trước.
"Đừng sợ Chu Văn Nam! Tin tưởng chính mình!"
Cậu không biết vì sao mình có thể hét lớn như thế, nhưng cậu không muốn Chu Văn Nam lãng phí công sức của Du Tùy Thâm cũng không muốn Du Tùy Thâm thua.
Khán đài rất ầm ĩ, giọng nói của Lâm Triệt Ngôn đã bị nuốt mất, không còn sót lại gì.
Nhìn Chu Văn Nam lấy đà ném bóng, tiếng hít thở xung quanh nhẹ hơn, khi quả bóng theo vòng cung rơi vào rổ. Tiếng hét chói tai lại vang lên.
Lâm Triệt Ngôn kích động ôm lấy vai Triệu Liễu lắc.
Trọng tài thổi còi.
Phần sau của trận đấu làm cho mọi người có cái nhìn khác về ông chủ.
Không biết chuyện gì đã xảy ra, không khí rất kỳ lạ, Du Tùy Thâm không nhường bóng nữa, mọi người xung quanh không khống chế được hắn. Chỉ có mội Ngô Đồng đối đầu được với hắn, trận đấu 5v5 trở thành solo 1v1.
Hai người thi đấu rất đẹp mắt, đều là người rất mạnh, không ai muốn chịu thua.
"Nếu Ngô Đông không bị hói, cao hơn một chút, cũng trẻ đẹp hơn một chút thì tốt rồi." Lưu Thi Hàm cảm than một câu.
Lâm Triệt Ngôn xem đến hang say, tỉ số hiện tại là 18: 23, mặc dù có thể bị lật nhưng với tình hình trước mắt thì không cao. "Sao lại nói như thế?"
Lưu Thì Hàm thở dài, "Tôi không hiểu bóng rổ, chỉ biết ném vào là có điểm. Tôi cũng đâu đến xem thi đấu đâu."
"Cô đến xem trai đẹp chứ gì!" Triệu Liễu đứng bên cạnh chen vào, "Tuổi còn trẻ mà mê sắc đẹp, kiếm tiền trước đi chị gái!"
Lâm Triệt Ngôn: "..."
"Trước đây tôi tưởng Du tổng là kiểu văn nhã bại hoại, không ngờ anh ta còn có phong thái như này!" Lưu Thi Hàm che mặt, "Đáng tiếc trai đẹp cũng chỉ thích trai đẹp! Không biết bây giờ đi thay đổi giới tính có kịp không nữa."
Lâm Triệt Ngôn cười, không biết nói tiếp như nào, đành phải nói: "Bạn trai chị Lưu cũng đẹp trai mà."
Lưu Thi Hàm: "Cậu nói ai?"
Lâm Triệt Ngôn: "???" Hình như cậu đụng đến cái không nên đụng rồi.
"Thôi nào Lưu Thi Hàm, cô đừng ghét bỏ Ngô Đông chứ, con trai trưởng bộ phận Ngô chính là bạn học tiểu học với con trai tôi đấy.' Vi Thịnh Đông liếc qua bảng tỷ số, tâm tình rất tốt, "Cô cũng hai bảy hai tám rồi, đến lúc thu tâm, đừng thấy ai cũng thích nữa!"
Lưu Thi Hàm: "Chị đây có tiền, chị đây vui, ai cần anh lo!"
Lâm Triệt Ngôn đứng nghe đồng nghiệp nhiều chuyện, đôi mắt vẫn nhìn theo Du Tùy Thâm. Có nhiều pha bóng cậu muốn nhảy dựng lên gọi tên Du Tùy Thâm, nhiều lần muốn kéo một người xuống để mình có thể kề vai với Du Tùy Thâm, cho dù là đồng đội hay đối thủ, ý nghĩ này xuất hiện làm cậu nổi điên.
Cuối cùng tiếng còi chung cuộc cũng vang lên, tỷ số là 30: 52.
Đây là lần đầu tiên chức vô địch bóng rổ của SY không phải là Ngô Đông.
Người chơi giỏi nhất chính là Du Tùy Thâm.
"Chân không sao chứ sếp Du?" Ngô Đông nhíu mày, duỗi tay muốn kéo ông quần hắn lên, thấy đối phương lui về sau nửa bước.
Du Tùy Thâm: "Không sao cả."
"Đúng là tôi tâm phục khẩu phục." Ngô Đông vỗ vai Du Tùy Thâm, thở sâu, đôi mắt sáng ngời, "Mấy chục năm rồi chưa chơi đã như này. Bây giờ tôi sẽ đi xin lỗi nửa kia của cậu."
Chỉ thấy Du tổng ử một tiếng, ánh mắt đang tìm kiếm trên khán đài.
Cuối cùng nhìn thấy Lâm Triệt Ngôn đưa nước cho Chu Văn Nam.
- --
Sau một tuần bị ốm mình đã quay lại!!