• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyết vào đêm khuya rơi giày hơn, tuyết rơi che khuất bầu trời, cái lạnh cư cắt vào da thịt người.

Lâm Triệt Ngôn rùng mình, đột nhiên có áo khoác che trên người cậu.

"Tôi không cần, anh cũng..."

"Tôi không muốn ngày mai phải đưa cậu đi bệnh viện." DU Tùy Thâm không ngẩng đầu, đang nhắn tin với ai đó.

Hình như hắn rất bận.

Ánh đèn rất tối, Lâm Triệt Ngôn không nhìn thấy rõ mặt hắn, trời quá lạnh, mỗi lần thở ra đều có hơi nước màu trắng, sau đó liền biến mất.

"...À."

Tôi cũng không muốn đưa anh đi bệnh viện đâu.

Lâm Triệt Ngôn đang do dự không biết nên nói cảm ơn với đối phương hay không, nhưng mà cảm thấy nói như nào cũng quá trẻ con, mà người kia còn chẳng ngẩng đầu lên, khí áp trên người còn lạnh hơn trời đông.

Đến khi tích đủ can đảm, một chiếc Maybach màu bạc chạy đến, ổn định dừng trước mặt hai người bọn họ.

Thì ra là gọi xe. Lâm Triệt Ngôn nghĩ thầm. Lại liếc nhìn chiếc Maybach. Có người ló đầu ra từ cửa sổ xe.

"Buổi tối gọi cho tôi..."

"Xuống xe."

Lâm Triệt Ngôn tưởng đó là tài xe của Du Tùy Thâm hay thư ký gì đó, không ngờ là một người đàn ông tóc dài, khoảng hai mươi mấy tuổi mà hôi, khoác trên người áo lông màu đỏ, khi cười có hai lúm đồng tiền.

Nhìn rất đẹp.

"Khuya mà mặc như này? Cậu gọi tôi làm gì?" Người đàn ông đẹp trai kéo cổ tay Du Tùy Thâm.

Lạ nhỉ, thế mà Du Tùy Thâm chỉ nhíu mày, không tránh đi.

Sau đó, Lâm Triệt Ngôn thấy người đàn ông ôm lấy vai Du Tùy Thâm.

Cậu liếc trộm hai người, trong lòng cảm thấy hơi hụt hẫng. Nhưng không rõ tại sao lại cảm thấy như vậy, đành phải dậm chân tại chỗ trên nền tuyết vì tê chân.

Hừ, đúng là đàn ông, gì mà sạch sẽ, còn không phải...

"Aaa, đừng đánh, tôi sai rồi, em dâu cứu anh!"

Lâm Triệt Ngôn cảm thấy bản thân hơi thừa nên quyết định đi ra chỗ khác, đột nhiên có tiếng hét đau đớn vang lên.

Ngay sau đó, mùi hương rượu phủ lên người cậu.

Người đàn ông lúc nãy đang đứng cạnh Du Tùy Thâm bây giờ đang ôm lấy vai cậu kể lể.



Lâm Triệt Ngôn: "!!?"

"Cưng khổ quá đi, Du Tùy Thâm là loại không biết thương hoa tiếc ngọc đâu." Người kia làm vẻ mặt thương xót nhìn cậu, xoa nhẹ đầu cậu một cái, "Nếu không cưng đừng ở với cậu ta nữa, đến ở với anh..."

Du Tùy Thâm: "Muốn chết à?"

Lâm Triệt Ngôn: "..."

"Lại đây." Du Tùy Thâm lạnh lùng nói.

Lâm Triệt Ngôn muốn nói cậu đâu có bảo người kia ôm mình, làm gì mà phải tức giận?

Từ từ.

Lúc nãy người kia gọi mình là gì?

Em dâu?

Còn chưa kịp hỏi lại, đã bị kéo vào ghế phụ, Du Tùy Thâm liền ngồi vào ghế lái.

Lâm Triệt Ngôn còn tưởng người đàn ông kia sẽ ngồi ghế sau, kết quả Du Tùy Thâm tra chìa khóa, lái xe đi luôn.

"Còn..." Cậu liếm đôi môi hơi khô của mình, liếc nhìn bóng dáng anh chàng đẹp trai càng ngày càng xa. "Chúng ta bỏ đi như vậy không sao chứ?"

"Xe của tôi." Du Tùy Thâm nói ít ý nhiều.

Lâm Triệt Ngôn gật đầu.

Đồ điên.

"Còn muốn hỏi gì nữa?" Du Tùy Thâm tiếp tục nói.

Lâm Triệt Ngôn lắc đầu. Thật ra cậu đang muốn hỏi thêm hai người có quan hệ gì. Nhưng thấ có vẻ mình không có tư cách đó.

Du Tùy Thâm: "Thế tôi hỏi cậu."

Lâm Triệt Ngôn quay sang nhìn hắn.

"Cậu ghét tên Đỗ Hà kia."Bảo là hỏi nhưng Du Tùy Thâm khẳng định chắc nịch.

Lâm Triệt Ngôn suy nghĩ, dù sao Du Tùy Thâm cũng giúp cậu xả giận, liền nói hết chuyện ghê tởm Đỗ Hà làm mấy năm nay cho hắn nghe.

"Loại người này ai cũng sẽ ghét."

Du Tùy Thâm: "Tại sao không nói lại?"

Lâm Triệt Ngôn nghẹn lời, không ngờ Du Tùy Thâm sẽ hỏi chuyện này.

"Nhiều người như thế làm sao tôi đánh hắn được." Lâm Triệt Ngôn nhỏ giọng trả lời, "Thêm nữa, nếu đánh xong không đền nổi phải làm sao đây. Tôi còn muốn lấy bằng tốt nghiệp nữa."

Dừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Nhưng mà vẫn phải cảm ơn anh đã giúp tôi hôm nay."

Du Tùy Thâm không nói gì. Dùng ngón tay gõ nhẹ lên tay lại, giống như đang suy nghĩ gì đó.

Quang cảnh bên ngoài lùi lịa phía sau, ánh đèn sáng trưng, khó có thể nhìn ra thành phố đang về đêm.

Gặp đèn đỏ.

"Cậu muốn cảm ơn tôi như thế nào?"

Lâm Triệt Ngôn sắp ngủ đến nơi vì hơi ấm của điều hòa trong xe, đột nhiên bị lời nói của đối phương làm cho tỉnh hẳn.

Cảm ơn như thế nào?

Nói lời cảm ơn còn chưa đủ hả? Chẳng nhẽ còn phải làm gì đó nữa à?

Lâm Triệt Ngôn ngơ ngác nhìn áo khoác Du Tùy Thâm trên người mình, sau đó quay sang hôn phớt lờ lên mặt Du Tùy Thâm.

"Như thế đã được chưa?" Cậu nói hơi nhỏ, bị hơi nóng của điều hòa làm cho ngườ đỏ lên như tôm luộc, không dám quay sang nhìn Du Tùy Thâm.

Điên mất rồi.



Nhất là do đọc nhiều truyện tổng tài bao dưỡng tình nhân nên mới sinh ra phản ứng như này.

Nhưng mà tại sao Du Tùy Thâm không phản ứng gì thế!

Đèn xanh, xe tiếp tục lăn bánh. Lâm Triệt Ngôn muốn nói gì đó, nhưng mà không biết mở miệng như nào. Tức giận lấy điện thoại ra, xóa hết truyện đã lưu ở bookmark trong trình duyệt.

Liếc trộm người bên cạnh, chỉ thấy biểu cảm đối phương không khác thường nay. Lâm Triệt Ngôn phải cúi đầu làm bộ đang nhắn tin trên điện thoại.

Cứ như vậy đến khi vào trong gara.

Xe dừng lại.

Lâm Triệt Ngôn tưởng cực hình đã kết thúc, lúc mở cửa xe mới phát hiện đã bị khóa.

Lâm Triệt Ngôn: "?"

"Cậu không thấy cậu cảm ơn quá qua loa à, Lâm Triệt Ngôn?" Du Thùy Thâm nghiêng người sang, một tay chống cửa xe, một tay đặt trên ghế, giam Lâm Triệt Ngôn bên dưới mình. Mũi hai người gần sát vào nhau.

"Động tác thành thục như vậy, đã học với ai?"

Lâm Triệt Ngôn tinh ý nhận ra sự nguy hiểm. Dựa hẳn lưng vào ghế, nhưng không còn đường lui. Đang muốn giải thích, giây tiếp theo chỉ biết mở to mắt nhìn.

Du Tùy Thâm đột nhiên hôn khiến cậu không kịp tránh, có vẻ rất thuần thục, cạy môi răng cậu ra, nhanh chóng cướp đoạt hơi thở của Lâm Triệt Ngôn. Cho đến khi tim cậu đập liên hồi, gương mặt đỏ bừng, cảm thấy khó thở đối phương mới dừng lại.

Du Tùy Thâm!

Hắn, hắn, hắn là đồ không có đạo đức?

"Như này mới xem như đã cảm ơn, học được chưa?" Du Tùy Thâm dùng tay vuốt môi cậu còn lưu lại sợi chỉ bạch, ngón tay lành lạnh, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ. Giống như hai người không phải hôn nhau mà đang ngồi họp.

Lâm Triệt Ngôn: "..."

Tai cậu không nghe được Du Tùy Thâm nói gì cả. Cậu chỉ biết hắn đã cướp nụ hôn đầu của cậu, thế mà không phải khung cảnh lãng mạn có hoa hồng với rượu vang đỏ.

Không có thứ gì cả.

"Tại sao không trả lời câu hỏi của tôi." Hắn đột nhiên bóp cằm Lâm Triệt Ngôn, không bóp mạnh nhưng đủ khiến cậu không động đậy được.

Lâm Triệt Ngôn không hiểu tại sao người này lại hay phát điên như thế, rõ ràng người nên tức giận là cậu mới đúng! Cậu mới là người bị cưỡng hôn mà, tại sao người phạm tội là Du Tùy Thâm còn hỏi tội.

"Tôi không nhớ."

"Đã từng làm như thế với ai chưa?" Du Tùy Thâm buông tay, lạnh lùng nhìn cậu.

Lâm Triệt Ngôn lắc đầu, "Trước đây đều là người khác chủ động hôn tôi, tôi có bao giờ..."

"Ai?" Du Tùy Thâm vừa mới hòa hoãn được tý đột nhiên nghiêm túc hỏi.

Lâm Triệt Ngôn: "..."

Lại phát điên cái gì nữa.

Mặc dù Lâm Triệt Ngôn nổi tiếng là cậu ấm ăn chơi, nhưng thật ra ở trường toàn con gái, có trai cũng là trai thẳng, cứ có cảm tình với ai đó lại không hiểu sao đối phương đột nhiên sợ hãi bỏ chạy.

Đừng nói là bị hôn, đến nắm tay còn chưa có đâu.

Nhưng để bảo vệ mặt mũi, vẫn mạnh miệng nói: "Nói cho anh, anh cũng đâu có biết, ưm."

Lại bị hôn.

Lâm Triệt Ngôn cảm thấy mình sắp điên rồi. Đã hôn một lần rồi còn hôn lần hai nữa.

"Nói."

"Tôi quên...ưm."

Cậu cảm thấy miệng mình bị đối phương cắn nhẹ một cái, giống như đang cảnh cáo. Bàn tay không có sức nắm lấy tay Du Tùy Thâm, nhưng không thể đẩy hắn ra.

"Nhớ ra rồi?"

Lâm Triệt Ngôn: "..."



Nhìn thấy đối phương chuẩn bị cúi xuống, Lâm Triệt Ngôn nhanh chóng dùng tay chặn miệng Du Tùy Thâm.

Mẹ nó!

"Không có ai, không có ai cả, vừa lòng anh chưa, Du Tùy Thâm?" Lâm Triệt Ngon cảm thấy mình như bị nắm thóp.

"Không có?"

"Anh đến trường học hỏi sẽ biết." Lâm Triệt Ngôn quay đầu đi, nhỏ giọng nói: "Tại sao phải ép nhau đến cùng, chừa cho nhau chút mặt mũi không được à?"

Đột nhiên vang lên tiếng cười, rất nhẹ. Trong đêm tối lại rất rõ ràng. Lâm Triệt Ngôn khó hiểu quay sang nhìn đối phương, trong ấn tượng người này chưa từng nói đùa, chứ nói là cười.

"Cậu chỉ muốn cảm ơn tôi chuyện xả giận thôi à?" Du Tùy Thâm quay về ngồi ở ghế lái. Áp lực vừa giảm bớt lại tăng thêm khi đối phương hỏi vấn đề này.

"Nếu không thì còn gì nữa?'

"Tôi nói sẽ cho cậu đến SY làm việc, báo cáo tốt nghiệp của cậu sẽ được đảm bảo." Du Tùy Thâm nhìn cậu, "Không phải cũng nên cảm ơn tôi sao?"

Lâm Triệt Ngôn: "..."

Báo cáo thực tập là học phần liên kết với tốt nghiệp. Lâm Triệt Ngôn tưởng Du Tùy Thâm chỉ nói chơi, không ngờ đến đối phương sẽ nhận cậu vào SY, bây giờ tìm chỗ khác thực tập rất khó.

Nếu có chuyện này thì...

Cậu liếm nhẹ môi bị Du Tùy Thâm cắn, "Anh nói thật?"

"Đã nói với tên Đỗ Hà kia rồi. Còn lừa cậu làm gì?" Du Tùy Thâm dựa lưng vào ghế, giống một con hồ ly đang câu con mồi.

Lâm Triệt Ngôn hít một hơi thật sâu.

Không phải chỉ hôn một cái thôi à, có mất miếng thịt nào đâu. Cũng đã hôn ba lần, hôn thêm lần bốn cũng chả sao.

Khi cậu từ từ nghiêng người về phía Du Tùy Thâm, chuẩn bị cúi đầu hôn thì Du Tùy Thâm đột nhiên nghiêng đầu, chỉ hôn được lên mặt đối phương.

Lâm Triệt Ngôn: "?"

"Tôi không cần cái này." Du Tùy Thâm nói.

Lâm Triệt Ngôn: "..."

Đừng nói nữa, tôi cũng đâu có muốn hôn."

"Lâm Triệt Ngôn." Du Tùy Thâm gọi tên cậu.

"Sao hả?" Lâm Triệt Ngôn nghẹn bụng lửa giận, giọng điệu cũng không tốt lắm, "Muốn tôi làm gì cứ nói thẳng."

"Kết hôn đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK