Hạ Lan Khâm nói một lời hai nghĩa, vừa nói tướng ăn của Tông Đình trong chuyện nam nữ khó coi, còn là nói bộ dạng ăn trước mặt Nữ hoàng ngày hôm nay thật vội vàng. Nói xong hắn nhìn Tông Đình một cái, hiển nhiên là đối phương cũng nghe hiểu được thâm ý trong lời nói này, nhưng bộ dạng cố gắng không phát tác thật là buồn cười.
Lúc này đầu con rắn bỗng nhiên chuyển hướng, hướng về phía Tông Đình, mặc dù Tông Đình không bị dọa đến lui về phía sau, nhưng cũng bị kinh hãi. Đối với sự tấn công của cầm thú, hắn còn có thể phản kích; nhưng đối với rắn, Tông Đình đụng chạm cũng không muốn nghĩ tới, bởi vì cảm giác lạnh lẽo, ngấy ngấy thật sự vô cùng ghê tởm.
Áp chế sự khó chịu trong lòng, hắn nhanh chóng đáp lời: "Văn nhã thì dùng làm gì đây? Văn nhã đến cùng cũng chỉ có chết đói."
"Đích thực là văn nhã không thể làm thành cơm cơm tới ăn, nhưng mà ăn quá nhanh, lại biến thành cái đinh trong mắt đồng loại. Con người, hay súc sinh, đều là như vậy." Hạ Lan Khâm nói xong, con Hắc Xà đã thu hồi tư thế, yên lặng chui vào tay áo của hắn. Hắn vô cùng thiện ý muốn nhắc nhở Tông Đình đừng quá làm cao, đồng thời lại nói có vẻ không hiểu: "Nếu Tông tướng công trong chuyện công và tư đều phân biệt được nặng nhẹ, vậy tốt rồi." Nói xong chắp tay, cáo từ đi trước.
Rõ ràng vẫn là một thường dân áo vải, lại có lý lẽ bình phán đối với tính tình của một Tướng công Trung thư, thậm chí đến cơ hội phản bác cũng không cho, chỉ đánh một quyền xong tự giác lui về xa xa, Tông Đình dù không đồng ý cũng không có chỗ phản bác.
Tông Đình còn đang tức giận, trong lòng có ngọn lửa vô danh, đốt thẳng lên đầu óc, làm cho thần trí hắn lại càng thêm loạn.
Điều đó làm hắn không có cách nào tiếp tục chờ đợi ở trong rừng hiu quạnh thưa thớt bước chân người này, vì thế hắn di chuyển, giống bị bóng đè vậy, cứ thế không phát giác mà đi về phía nơi ở của Ngô Vương điện hạ.
Thủ vệ cùng nội thị đều coi như không thấy Tông Đình, hắn đi vào, nhưng Lý Thuần Nhất không có ở đó. Hắn không quan tâm được nhiều như vậy, lập tức đi vào, ngã vào giường nhỏ, nằm xuống, ngay cả quần áo cũng không cởi mà cứ thế mơ màng ngủ.
Lý Thuần Nhất bị Nữ hoàng gọi đi ứng phó với Tào Ngự hầu đến cáo trạng. Tào Ngự hầu và Lý Thuần Nhất nhân chuyện khoa cử cũng là quen biết, cũng coi như có chút giao tình, nhưng lúc này lại trở mặt, trước mặt Lý Thuần Nhất thẳng thắn nói sổ sách nàng chịu trách nhiệm có vấn đề.
Cáo trạng cáo đến tận trên đầu người ta, thật là dũng khí mười phần.
Lúc này Nữ hoàng không có ở đó, rất nhiều chuyện đều có thể len lén lặng lẽ che giấu xử lý là xong. Nhưng Lý Thuần Nhất mặt đối với sự nghi vấn, lại trả lời: " Sổ sách Trì sở ở Hoài Nam là câu kiểm của kinh bỉ bộ, mà Giám Sát Ngự Sử Hoài Nam cũng đối chiếu rồi, Bổn Vương lại không biết có chỗ nào không đúng, xin mời Tào Ngự hầu nói rõ ràng đi."
Tào Ngự hầu đạo: "Nếu Điện hạ nói như vậy, thần đành hỏi trực tiếp rồi." Hắn chuyển tới một cuốn sách nhỏ: "Nếu điện hạ cho rằng sổ sách Trì sở ở Hoài Nam không có vấn đề, như thế phần chi xây chùa này lại là từ đâu mà có? Chẳng lẽ là từ trên trời rơi xuống à?"
Lý Thuần Nhất nhanh chóng nhận lấy, cúi đầu nhìn một cái, rồi gập lại, ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Tào Ngự hầu." Nàng không chút chột dạ trả lời: "Bổn vương chỉ có 100 khoảnh Vĩnh Nghiệp điền, tài sản riêng cũng không hề ít, chẳng lẽ Bổn Vương dùng tài sản riêng xây chùa, giờ cũng chịu sự quản thúc của Ngự Sử đài sao?"
Tào Ngự hầu không né tránh chút nào: "Tài sản riêng của Điện hạ tự nhiên là tự do chi dùng, nhưng quả thật chỉ là xây chùa thôi sao? Theo thần biết, mấy chỗ chùa kia, cũng nuôi không ít "Người nhàn rỗi"."
Hắn tận lực nhấn mạnh mấy chữ "Người nhàn rỗi", ý nói là Lý Thuần Nhất có khả năng lợi dụng danh nghĩa xây chùa mà nuôi phụ tá, có tâm gây rối. Đối chọi gay gắt, rõ ràng là muốn ép Lý Thuần Nhất hoảng hốt giậm chân.
"Tào Ngự hầu là người bận rộn trong chốn hồng trần, bởi vậy mà cho rằng những người tu đạo đều là những người nhàn rỗi, cũng về tình cũng có thể tha thứ." Nàng dừng một chút: " Mặc dù Ngự Sử có thể nghe phong phanh sự việc, nhưng có chút lời nói vẫn là nên cẩn thận rồi hãy nói cho thỏa đáng, dù sao ngộ thương cũng là việc không có ý nghĩa. Hôm nay nếu là Bệ hạ ở đây, có lẽ cũng sẽ nói với Tào Ngự hầu như vậy - -" rõ ràng là nàng không có ý định tiếp tục nói chuyện tiếp, chỉ nói với hắn: "Chuyện Bổn vương xây chùa, chỉ sợ Bệ hạ còn rõ ràng chi tiết hơn Tào Ngự hầu.”
Nàng đưa quyển sổ kia cho hắn, mãi tới khi hắn cúi đầu nhận lấy, mới lập tức đi ra cửa, dặn dò nội thị ở cửa: "Mời ào Ngự hầu trở về đi."
Nàng đi tới cuối hành lanh, quẹo vào phía tây rồi đi ra, huýt một tiếng, một con Hắc Xà trườn về phía nàng. Nàng cúi đầu nhìn, sau đó ngồi xổm xuống đưa tay nghênh đón nó, sau đó ngẩng đầu nhìn hai bên, lại không thấy bóng dáng Hạ Lan Khâm.
Con Hắc Xà kia đối với nàng biểu hiện ra vẻ thân thiết vô cùng, chỉ thiếu muốn chui vào trong tay áo nàng. Nàng tưởng rằng Hạ Lan Khâm ở ngay gần này, định ôm nó đứng dậy, đuôi con rắn ngay lập tức quấn lấy cánh tay nàng, đầu nó lại chỉ dẫn phương hướng, giống như đang dẫn đường.
Mặc dù vừa mới đến giờ ăn cơm trưa, nhưng sắc trời âm u, lại có vài phần cảm giác như hoàng hôn. Không khí lại ẩm ướt, gió cũng càng lúc càng to, hình như lại sắp đổ mưa, Lý Thuần Nhất cùng con rắn đi tìm, nhưng không thấy tung tích Hạ Lan Khâm. Nàng dần dần rời xa hành cung đoàn Chủ Điện, đi tới trước một tòa đạo quan Tây Tú Lĩnh.
Lúc này có tiểu Đạo sĩ vội vàng chạy ra chào đón, cuối cùng cũng có hành tích của Hạ Lan Khâm. Hắn nói từ mấy ngày trước Hạ Lan Khâm tạm ở nơi này, cũng vừa mới quay trở lại, cũng dặn dò nếu có người đến tìm, thì mời nàng đi vào.
Lý Thuần Nhất thấy con Hắc Xà quả nhiên hưng phấn đứng trước cửa phun phì phì. Hạ Lan Khâm xưa nay thích ra vẻ huyền bí, Lý Thuần Nhất đã sớm không quan tâm, nàng đi có chút mệt mỏi, vừa lúc đi vào nghỉ một chút.
Không khí trong quan đạo thanh tịnh vô cùng, lá cây tùy ý rụng chiếm hết lối đi lại của đình viện tự nhiên hài hòa, cũng không làm người ta cảm thấy khó coi. Lý Thuần Nhất đi theo sau tiểu đạo sĩ đến phòng Như Liêu, lại gặp Hạ Lan Khâm đang luyện công phu cùng một đạo trưởng trong đình viện.
Lý Thuần Nhất đứng bên cạnh yên tĩnh nhìn, Tiểu đạo sĩ cũng nhìn xuất thần. Đạo gia cũng có người theo các môn phái, công phu đương nhiên cũng khác biệt, đạo trưởng xuất thủ mạnh mẽ, Hạ Lan Khâm lại muốn ôn nhu rất nhiều. Tuy hắn chậm, nhưng lại mây bay nước chảy, đối phương đúng là khó tìm được nhược điểm mà xuống tay công kích, đợi tới quyền thu chân cuối cùng, hắn vẫn duy trì sự trấn định, đến thở cũng không thở gấp gáp chút nào.
Đạo trưởng kia không khỏi khen diệu, vuốt râu cười rộ lên, lại lệnh cho Tiểu Đạo Sĩ đến pha trà, lúc này mới nhìn về phía Lý Thuần Nhất. Lý Thuần Nhất mặc y quan thân vương, thân phận liếc mắt một cái là sáng tỏ, đạo trưởng cúi chào, sau đó thức thời rời đi.
Con Hắc Xà trườn từ tay Lý Thuần Nhất xuống, tự tại thích ý trườn về phía Hạ Lan Khâm. Hạ Lan Khâm nói: "Có chuyện gì sao?"
"Tiên sinh đoán xem." Nàng thực sự sửa miệng, gọi hắn là tiên sinh như những người khác.
"Để ta đoán xem." Hắn ngồi xuống ở trên hành lang cao cao, lấy tay khăn lau mồ hôi trên bàn trà, rồi nói tiếp: "Bệ hạ không gặp Tào Ngự hầu, mà là gọi ngươi lên. Tào Ngự hầu là cáo trạng người nào?"
Hắn đoán không sai, Lý Thuần Nhất liền nói: "Ta."
Hạ Lan Khâm đặt khăn mặt xuống, trầm ngâm nói: "Cáo trạng ngươi... Vậy trừ bỏ cái chùa kia, cũng không có gì đáng nói. Mọi người đều biết Bệ hạ cực kỳ kiêng kỵ chuyện mờ ám, nếu bị coi là "Tâm hoài bất quỹ có mưu đồ khác", có lẽ sẽ rơi vào kết cục như ca ca ngươi rồi."
"May mà lúc trước xây chùa, tiên sinh bảo ta chuyển bản tấu cho Bệ hạ.”
"Ngươi cũng đừng cảm thấy may mắn." Hạ Lan Khâm nói, "Trước mắt Bệ hạ có chuyện cần ngươi, cho nên ngươi là không sợ hãi, nhưng chuyện này nói cho cùng vẫn là có vấn đề. Ngươi không thể trắng trợn nuôi người dùng, dùngloại biện pháp này tránh tai mắt của người khác, nhưng thực chất còn là thật, người có tâm vẫn có thể dùng nó tới chỉnh ngươi."
Lý Thuần Nhất hơi mím môi, lại hỏi: "Theo tiên sinh xem, người nào chính là người này?”
"Gần đây có người vào kinh?" Hạ Lan Khâm hỏi ngược nàng.
Ánh mắt Lý Thuần Nhất chớp nhoáng, "Ý tứ của tiên sinh là, việc này là do Nguyên Tín bày mưu tính kế?"
"Bệ hạ cùng Thái nữ trông cậy vào ngươi sinh ra Hoàng tự, nhưng hắn thì chưa chắc. Ngươi cùng Tông tướng công đi được gần, hắn cùng với Tông tướng công lại là đối địch đã lâu, nếu Hoàng tự ngươi sinh ra có huyết mạch cùng Tông tướng công, hắn sẽ vui mừng sao?" Hạ Lan Khâm bưng lên cốc trà trên bàn uống một ngụm: "Cũng chưa hẳn hắn muốn đẩy ngươi vào chỗ chết, nhưng hiện tại là không hài lòng, thì muốn chỉnh ngươi. Dù sao Ngự Sử đài nghe tiếng gió tấu sự lại không cần chịu trách nhiệm, có chút uy hiếp được thì cắn một ngụm, hắn cũng không tổn thất gì."
"Những chuyện đấu đá mưu hại nguời này, ngươi không cần tốn quá nhiều suy nghĩ về nó." Hạ Lan Khâm đưa bánh chiên cho nàng: "Lấy lùi làm tiến, không cần chủ động đi hại người khác, làm không ổn còn bị cắn ngược lại." Hắn lại uống một ngụm trà: "Huống chi những chuyện xấu xa đó, còn có Tông tướng công đi làm, hắn đã am hiểu sâu sắc đạo lý này rồi."
Lý Thuần Nhất chợt nhíu mày nhìn hắn.
Hạ Lan Khâm lại nói: "Mặc dù hắn đối với ta có địch ý không nhỏ, nhưng hắn chưa từng coi ta là đối thủ. Chân chính giao phong cùng hắn là thế lực Sơn Đông sau lưng Nguyên Tín, điểm ấy hắn phân được vô cùng rõ ràng." Hắn dừng một chút: "Huống chi hắn cũng không bài xích tân quý Giang Tả, nếu không thì cũng sẽ không mặc ngươi động tay động chân lúc khoa cử. Thân là thế gia tử đệ, có ý chí như vậy cũng là rất khó có được, đây là cũng là điểm bất đồng với những kẻ bảo thủ môn phiệt vùng Sơn Đông. Nếu muốn kết minh, hắn đúng thật là người nên được chọn, Điện hạ nhìn người rất có ánh mắt."
Sau khi hắn khen ngợi Tông Đình, còn khen cả Lý Thuần Nhất, cuối cùng mới nói: "Ăn xong những thứ này ngươi về đi, cho hắn một chút ưu đãi, người này cực kỳ nhỏ mọn."
Nói xong, Hạ Lan Khâm đứng dậy đi vào Liêu phòng, chỉ để lại một mình Lý Thuần Nhất, caasi bánh chiên và cốc trà nguội ở bên ngoài.
Vì thế Lý Thuần Nhất uống trà nguội, ăn bánh chiên, lúc này mới vòng vèo về hành cung.
Trời đầy mây đen, màn đêm cũng vội vàng mà đến. Khi nàng trở lại hành cung, đèn cũng đều đã thắp lên, thị nữ nhìn thấy nàng, vội vàng chào đón, khom mình hành lễ: "Cuối cùng Điện hạ đã trở lại, vừa rồi Bệ hạ tặng chút thuốc bổ tới, nói là Điện hạ làm lụng chính sự vất vả có chỗ thiếu hụt, nên bảo dưỡng thân mình cho tốt."
Đương nhiên Lý Thuần Nhất cũng sẽ không ăn những thứ “thuốc bổ” này, tất cả đều thưởng cho Tông Đình. Nàng nói với thị nữ nói: "Biết rồi, nấu chút dược thiện đưa tới đi."
Thị nữ quay người rời đi, nàng đi vào bên trong, lại đi vào trong nữa, chợt có một cọng lông bay trong không trung, rồi lập tức rơi xuống, lại đi về phía trước vài bước, đúng là có một túm lông chim màu đen.
Ngọn đèn đung đưa, bên trên án có một cái bát không, bên cạnh lại một đống xương.
Lý Thuần Nhất cố gắng ghìm cơn thịnh nộ, xốc màn lụa đùng đùng nổi giận chất vấn: "Ô Nha đâu?!"
Tông Đình ngồi xuống, nâng mắt nhìn chằm chằm nàng: "Điện hạ hà tất phải tức giận như vậy? Bên cạnh Hạ Lan Khâm còn có một con, nàng mang con đó về nuôi là được.”
"Ngươi có thể nói lý chút hay không?!" Mạch đập trên tay Lý Thuần Nhất đều run lên, đi tới túm lấy vạt áo hắn.
"Nó ầm ĩ không cho người ta ngủ, cho nên túm lông nó để khiển trách, thần cực kỳ giảng đạo lý." Bộ dạng hợp lý hợp tình của hắn lại càng khiến Lý Thuần Nhất tức giận, chỉ nháy mắt hai người đều đánh lên. "Chiến tranh" ở thời kì niên thiếu dường như lại tái hiện, nhưng lần này lại có bất đồng, lúc trước nhiều lần Tông Đình ở thế hạ phong, mà lần này lại ngăn chặn nàng gắt gao, chân cũng khóa chặt nàng, căn bản không cho nàng động đậy.
Cuối cùng hắn nhìn chằm chằm nàng, hỏi: "Nàng cảm thấy con Ô Nha lão sư tặng cho nàng đã chết nên muốn đánh nhau cùng ta sao? Con Ô Nha mà lão sư tặng cho nàng còn quan trọng hơn ta sao?"
Lý Thuần Nhất mất sủng vật, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, quả thực là không nói ra lời.
Hắn nhìn nàng không nói gì lại hôn mê đầu óc, cúi đầu xuống, cách áo choàng, hung hăng cắn vào vai nàng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mỗ Ô Nha: Oa! Ta còn sống, chẳng qua tình hình không tốt lắm, ta, hiện tại ta đã biến thành một con Ô Nha trọc, oa oa!