Chuông đồng ở chùa cổ bên cạnh Ly Sơn hành cung kêu vang, suối nước nóng sương mù dày đặc, lá hồng như bông hoa trong sương, ánh sáng ban ngày đẩy đi sự lạnh lẽo của đêm đen, nhưng không có cách nào giảm bớt sự đau đớn của thân thể.
Lý Thuần Nhất đi đến bờ ao rửa tay, máu lan tỏa trong nước, nhanh chóng không thấy dấu vết. Đôi tay gầy yếu ngâm trong dòng nước ấm áp hơi hơi đỏ lên, đôi mắt đã rất lâu không khóc, dù đã cố kìm nén nhưng vẫn có chút sưng đỏ, trong ngực khó chịu, hô hấp cũng không thông thuận, thế nên sắc mặt trắng bệch, trên môi không có chút huyết sắc.
Mặt nước chiếu lên hình ảnh bị gió thổi đến vặn vẹo biến hình, mặt cũng biến thành hung dữ. Nàng trầm mặc đứng dậy, xoay người định đi về hướng tẩm cung của Nữ hoàng, Hạ Lan Khâm lại tiến lên ngăn nàng lại: "Bây giờ đừng đi hỏi cho rõ ràng, tự nhiên Bệ hạ sẽ đến."
Nàng nhếch môi, hiển nhiên là tiếp thu đề nghị này, vì thế dằn xuống bất bình trong lòng, lộn trở lại chỗ ở. Sauk hi uống thuốc xong, nàng ngồi xuống trước bàn, tay lẳng lặng cầm một chiếc hộp huyễn phương, khối gỗ hỗn độn không hề có kết cấu hợp thấu thành một đống, nàng bất ngờ mang đổ hết chúng ra, rồi lại nhấc từng cái vào trong hộp.
Trong lòng càng loạn, ý nghĩ lại càng thêm rõ ràng. Các khối gỗ từ từ vào hộp theo thứ tự, không chút sai sót, giống như đã thôi diễn trăm ngàn lần ở trong lòng.
Hạ Lan Khâm đứng một bên, không nói một lời nhìn nàng thôi diễn.
Hắn nhớ rõ nhiều năm trước nàng chính là như thế này, gặp chuyện là sẽ dùng huyễn phương để suy nghĩ. Cho dù là đối mặt với sự giám thị của Nữ hoàng, hay là đối mặt với đủ loại ưu phiềnmà lũ lụt Hoài Nam mang tới, đều không ngoại lệ, giống như mọi chuyện đều như huyễn phương này vậy, cuối cùng mỗi cái đều có thể trở về vị trí cũ, có kết quả.
Quyết định về chuyện này vào tối hôm qua không phải là ngẫu nhiên, ra sức khuyến khích nàng lên sân khấu Nam nha Cao tướng quân là hoàng phu thủ hạ cũ hạ, mà trận vung lên trượng "Lầm lỡ kích" đến nàng tọa kỵ kia cử tử cũng xuất từ Kantō sĩ tộc nhất phái, như vậy suy nghĩ, làm chủ tựa hồ hảo đoán dược vô cùng.
Là do Nguyên Tín sao? Lúc trước để Tào hầu ngự đến xò xét nàng, lúc lên trận lại sai người ám toán nàng. Trắng trợn hại người như vậy, chỉ vì diệt trừ nàng? Phái Sơn Đông có nhất định phải diệt trừ nàng ư?
Đôi tay đang di chuyển một khối gỗ của Lý Thuần Nhất hơi chần chừ, thu lại khối gỗ kia, rồi lại đổi cái khác vào. Càng nghĩ nàng càng cảm thấy mình cũng không phải là mục tiêu chân chính của Nguyên Tín. Nói một cách nghiêm khắc, giữa nàng và Nguyên Tín cũng không có đối lập trực tiếp, mục tiêu cuối cùng của Nguyên tín không nên là nàng, mà là phái Quan Lũng vẫn kiêu ngạo hung hãn, là Tông Đình.
Nhưng mà biểu hiện đêm nay của Tông Đình, dường như tương đương với việc thể hiện uy hiếp với mọi người. Trước mặt mọi người hắn hữu hảo với nàng, trước mặt mọi người biểu lộ sự để ý của hắn, thậm chí không hề tiếc tính mạng đi cứu nàng, còn có gì càng xác minh nhược điểm hơn cái này sao? Đồng thời với sự thăm dò của Nguyên Tín, cũng đã thực sự bại lộ việc này với Nữ hoàng - - nếu có thể bắt bí nàng, chính là nhằm đúng yếu điểm của Tông Đình, thậm chí còn có thể gia tăng lợi thế khống chế Quan Lũng.
Nguyên Tín đang nói cho Nữ hoàng, bên ngoài việc “sinh Hoàng tự" thì nàng còn có giá trị lợi dụng càng cao hơn ở đâu.
Mà bản thân Nguyên Tín không sợ bị truy tra, Tào hầu ngự buộc tội không hề bị truy trách, lúc trên trận có thảm kịch cũng không hề ngoài ý muốn, cuối cùng, trừ bỏ cử tử kia bị xui xẻo, thì bọn họ đều đã có thể rút lui an toàn.
Sự đáng ghét của người tay cầm quyền lực chính là như thế. Lúc này, thậm chí Lý Thuần Nhất còn có thể cảm nhận được cảm giác căm hận nghiến răng nghiến lợi và chán ghét trong lòng Nữ hoàng.
Khi nàng đút khối gỗ cuối cùng vào hòm, bên ngoài có nội thị bẩm: "Bệ hạ giá lâm - - "
Khoảng cách âm thanh đã rất gần rồi. Nàng chợt dùng khăn che miệng, lại ho xuống một búng máu đờm, mau chóng nằm xuống trên chiếc giường nhỏ. Trên lò, thuốc đang sôi sùng sục, trong phòng đầy mùi thuốc, nhưng lại là hoàn toàn yên tĩnh. Ngay khi Nữ hoàng vừa đi vào cửa, bên trong phòng vang lên tiếng ho khan mãnh liệt, tiếng ho ấy như là muốn ho ra hết cả lục phủ ngũ tạng, nghe mà khiến lòng run sợ.
Nữ hoàng chau mày, lúc này Hạ Lan Khâm đã đi tới ngoại thất. Nữ hoàng liền hỏi hắn: "Ngô Vương có khỏe không?"
Hạ Lan Khâm nói: "Mặc dù thương thế không nghiêm trọng bằng Tông tướng công, nhưng cuốI cùng là tổn thương tới tạng phủ, không đơn giản chút nào." Hắn quả thực là nói thật, tình trạng này của Lý Thuần Nhất chỉ liếc mắt một cái cũng biết, nếu không chăm sóc tốt, chỉ sợ là sẽ lưu lại hậu quả.
Nữ hoàng khóe môi trĩu xuống, cũng không hỏi lại, đi thẳng vào bên trong. Tình cảm của bà đối đứa con gái nhỏ này cực phức tạp, vừa muốn gặp nàng lại hi vọng cách nàng thật xa, thậm chí có khi còn hi vọng giữa hai người không hề có liên quan, nhưng tâm lý nổi loạn khó hiểu, dẫn đến bà cũng không có cách nào buông xuống được.
Nhưng cuối cùng bà cũng không hy vọng Lý Thuần Nhất có việc, cho dù là suy xét từ góc độ Hoàng tự, hay là góc độ khống chế Quan Lũng, tồn tại của Lý Thuần Nhất đều vô cùng trọng yếu.
Sau khi bà đi vào, nhìn trên bàn một cái, huyễn phương hộp trên bàn, nhưng con số và hình khối chỉnh tề mà phức tạp. Nàng biết Lý Thuần Nhất am hiểu thôi diễn, cũng rõ ràng trên thực tế, thiên tư của nàng là tốt nhất trong ba đứa bé, nhưng nàng nhỏ bà đã buông bỏ tiểu nữ nhi này. Thế sự chính là khó giải quyết như thế, so với huyễn phương biến ảo vô cùng trong hộp kia còn khó giải quyết hơn.
Bà ngồi xuống cạnh giường, nhìn về phía cái tay vừa lộ ra của Lý Thuần Nhất, cuối cùng chú ý tới sắc mặt trắng xanh kia. Bà nói: "Thương thế nặng như vậy, hà tất còn phải nửa đêm đi thăm người khác?" Giọng nói của bà rất lạnh lùng, một chút dịu dàng cũng không có.
Quả thực cái gì cũng không giấu diếm được, mà Lý Thuần Nhất cũng không có ý định muốn giấu diếm. Nàng quay đầu đi lại ho khan một trận, trên khăn đều là máu. Đôi mắt vô thần sưng đỏ kia nhìn về phía Nữ hoàng, khàn giọng đáp "Nhi thần cũng không đáng ngại."
Nữ hoàng phá lệ đưa tay giém góc chăn cho nàng: "Không cần cậy mạnh, bị bệnh thì nên nghỉ ngơi. Sau đó lại thể hiện lòng biết ơn đám người kia cũng không muộn, Tông tướng công đến giờ lại vẫn mê man, ngươi đi hắn cũng không biết." Nói xong bà còn nói: "Việc này trẫm đã bảo Đại Lý Tự đi thăm dò, là cố ý cũng được, vô ý cũng được, dù sao cũng phải có câu trả lời thỏa đáng."
Lý Thuần Nhất không tỏ thái độ gì, lại ho một trận.
Dường như nàng có thể kết luận, Nữ hoàng, Lý Thừa Phong cũng chưa dự liệu được việc này sẽ xảy ra. Nguyên Tín trù tính việc này tất nhiên là giấu diếm Lý Thừa Phong, bởi vậy có thể thấy được, hắn cùng với Lý Thừa Phong ở phương diện nào đó, lập trường cũng không đồng nhất.
Phái Sơn Đông không muốn nàng sinh Hoàng tự để củng cố thế lực, bởi vậy tính mạng của nàng đối với phái Sơn Đông mà nói là không đáng giá. Thậm chí phái Sơn Đông còn cho rằng để cho Thái nữ nhận một hai tong tử tông nữ làm con thừa tự cũng không có gì, bọn hắn chỉ không món phái Quan Lũng càng lúc càng lớn mạnh, cũng không muốn cạnh tranh cùng phái Quan Lũng, mâu thuẫn trước mặt phái Sơn Đông tới bây giờ cũng không phải là vấn đề Hoàng tự.
Nữ hoàng lại ngồi một lúc, nội thị đi theo nhắc nhở bà còn chính sự phải xử lý, bà từ bên cạnh giường đứng lên. Trước khi đi bà lại nhìn hộp huyễn phương một cái, sau đó trầm mặc đi ra ngoài.
- -* - -* - -* - -* - -
Lý Thuần Nhất nằm trên giường vài ngày, thời gian ở hành cung dường như trôi qua lâu hơn nhiều, cánh tay không thấy khôi phục, vẫn còn khạc ra máu, hô hấp nhanh là lồng ngực lại đau muốn chết.
Do nàng bị bệnh, Tống Trân cũng chạy từ trong phủ tới, tự mình chăm sóc sinh hoạt thường ngày của nàng. Cứ như vậy, Hạ Lan Khâm cũng thuận lý thành chương rời khỏi ngoại thất, không còn cả ngày diễu qua trước mắt nàng.
Ngày hôm đó, nàng định lại đi ngủ một chút, Tống Trân vội vội vàng vàng tiến vào, cùng nàng bẩm: "Tướng công tỉnh rồi!”
Mí mắt nàng nhảy nhảy một phen, Tống Trân lại nói: "Nhưng hắn sống chết không chịu uống thuốc, bát cũng quăng vỡ hai lần, Kỷ ngự y cũng là không có cách nào!”
"Vì sao không chịu uống?"
Tống Trân lắc đầu.
"Vớ vẩn." Nàng nhịn được thấp giọng mắng, trong ngực vừa tức vừa đau: "Quả thực là vô liêm sỉ!" Nàng phủ thêm ngoại bào rồi đi ra ngoài, đi rất vội vàng, ngực lại càng đau.
Tống Trân lấy lại tinh thần vội vàng đuổi theo, nhưng tới cửa lại tự giác dừng lại, chi để một mình nàng đi vào. Kỷ ngự y thấy nàng đến, khom người hành lễ, rồi dẫn nội thị đi ra, lúc này bên trong phòng cũng chỉ còn lại hai người họ.
Tông Đình nằm trên giường căn bản chẳng có cách nào nhúc nhích, nhưng hắn vẫn mở mắt ra nhìn Lý Thuần Nhất, khi nhìn thấy cánh tay băng bó của nàng, ánh mắt phút chốc âm u, nhưng cuối cùng không thắng được cơ thể đang đau đớn, cong môi nở nụ cười với nàng.
Nụ cười này làm toàn bộ sự tức giận trong lòng Lý Thuần Nhấ biến thành thương tiếc, nàng đứng bên cạnh giường không biết là mình nên cảm thấy may mắn hay là khổ sở, lý do vốn đã chuẩn bị tốt lúc này hoàn toàn tan vỡ, hoàn toàn không cần phải dùng tới. Nàng cúi đầu nhìn mảnh vỡ trên đất, lửa giận trong lòng lại xông lên: "Ngươi đây là lại làm cái gì?!"
Trên mặt hắn có nụ cười thắng lợi, thậm chí còn ẩn giấu vài phần giảo hoạt. Nói thực ra, hắn cũng không xác định được liệu Lý Thuần Nhất có đau lòng vì hắn hay không, bởi vậy cố ý gây khó dễ một phen, nhìn xem, quả nhiên nàng nổi giận đùng đùng đến đây.
"Quá đắng, không muốn uống." Giọng nói hắn khàn khàn, lại có cảm giác cố tình làm bậy tỏ vẻ không hiểu chuyện.
"Thuốc đắng dã tật, huống chi ngay cả mứt táo cũng đều đã chuẩn bị, người là muốn cái gì?" Lý Thuần Nhất lườm một cái, bưng lên bát dược mới kia, bên cạnh để mứt táo ngọt ngào.
"Cái gì cũng đều không muốn, chính là không muốn uống." Hắn quả thực đáng đánh! Lý Thuần Nhất tức đến ngực đau, lại bó tay không có cách nào.
Bỗng nhiên nàng ngồi xuống, bưng bát dược uống đầy một ngụm, sau đó cúi người cúi đầu, ép đôi môi hắn mở ra, đút thuốc vào miệng hắn. Nàng không ngại phiền toái, hắn cũng vui vẻ tiếp nhận, khi chén thuốc kia sắp thấy đáy, hắn lại nâng đôi tay khô ráo, kéo lấy gáy nàng, không muốn cho nàng rời đi.
Cảm giác chua chua của thuốc đông y vẫn ở ngay đầu lưỡi càng thêm khó chịu, sự thân thiết răng môi vô cùng quen thuộc, có chút vướng mắc, có chút ôn nhu, lại ẩn tàng khát vọng, nhưng đúng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng thông báo the thé của nội thị.
Nữ hoàng đến!
Khi âm thanh thông báo kia vừa rơi xuống, Lý Thuần Nhất sốt ruột tránh sự níu kéo của hắn, nhưng hắn lại giở trò xấu không buông nàng. Bên trong an tĩnh vô cùng, chỉ nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt, mà tiếng bước chân bên ngoài phòng tiếng cũng càng lúc càng gần.
Tiếng đẩy cửa đột nhiên vang lên, ngay vào nháy mắt Nữ hoàng đi vào nội thất, Tông Đình phút chốc buông nàng ra, Lý Thuần Nhất nâng người lên, nhanh chóng đứng dậy. Nữ hoàng nghênh diện đến, khi nàng đang muốn hành lễ, Nữ hoàng lại nói: "Không cần." Nữ hoàng lườm hướng mặt nàng, ánh mắt có ý tứ tìm tòi nghiên cứu, nhưng rất nhanh lại thu liễm lại, nói với Tông Đình đang ở trên giường: "Tướng công tỉnh rồi, trẫm cực kỳ vui mừng." Nàng nhìn mảnh vỡ đầy trên đất và cái bát không trên bàn: "Dược cần uống thì phải uống, thân thể Tướng công còn liên quan đến đại cục của triều Đại Chu ta, vô cùng quan trọng không thể lơ là.”
"Tạ bệ hạ nhớ, thần biết rõ." Hắn không có cách nào ngồi dậy, chỉ đành khàn giọng cảm tạ thánh ân.
Nữ hoàng lên tiếng, lại nhìn Lý Thuần Nhất một cái, sau đó xoay người tức giận đi ra ngoài. Kỷ ngự y đi sau vội đuổi theo, lúc ra tới cửa, Nữ hoàng xoay người hỏi hắn: " Tình hình Tông tướng công tới cùng như thế nào, hôm nay ngươi nói thật cho trẫm."
Sắc mặt Kỷ ngự y hơi có chút khó coi, nhưng vẫn bình tĩnh mở miệng: "Cái mệnh này của Tông tướng công tuy nói là đã được bảo vệ, nhưng vị trí bị thương không ổn, hiện tại xem tình hình này - -" hắn dường như cân nhắc việc dùng từ, cuối cùng nói hết sức nghiêm túc với Nữ hoàng: "Chỉ sợ là phế rồi."
Nữ hoàng nghe nói vậy, đôi tay trong tay áo bỗng nhiên nắm chặt lại.