Tiếng nổ tựa như sấm mùa đông, Tông Đình lấy tay che lỗ tai Lý Thuần Nhất lại, che chở nàng an toàn ở dưới cơ thể mình, mặc cho tiếng kêu sợ hãi ngoài phòng gào thét theo nhau mà đến.
Cả tòa thành Trường An cũng rung rung. Sáng sớm, dân chúng Trường An tỉnh dậy từ trong giấc mộng, hoặc núp ở dưới bàn hoặc dưới giường, hoặc chạy ra khỏi cửa đến ngay cả áo khoác mùa đông cũng không kịp mặc, ở một khúc cong dài mờ mờ tối chớp lên trông thấy ốc trạch và cỏ cây ôm nhau phát run; còn có Phán quan Tư Thiên Giám trực đêm ở nha môn rớt xuống từ trên giường, đứng dậy chạy như bay ra cửa, toàn bộ ngọn đèn dầu trên đường Thừa Thiên Môn rộng lớn đều tắt, thiên hôn địa chấn, ngựa hí lừa gào thét, các quan viên trực đêm đều bỏ lại công văn chạy như điên ra cửa, tụ chung một chỗ thở hổn hển không biết như thế nào cho phải.
Thành Trường An cứ như vậy vội vàng không kịp chuẩn bị nghênh đón một trận mưa lớn, mặt trời không hề lộ diện nữa, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, mưa lạnh trút xuống, cóng đến mức người run lẩy bẩy. Đợi chấn cảm dừng lại, xung quanh liền có nhiều người đi tuần tra chạy khắp nơi trong các con phố thuộc khu vực quản lý để xem xét tình huống tai nạn xảy ra.
* Chấn cảm: cảm giác sinh ra do động đất
Kinh Triệu Duẫn cực kỳ nóng nảy, ngay cả điểm tâm cũng không ăn liền vội vã tiến đến nha môn. Quan viên Tư Thiên Giám không thể dự đoán được thiên tượng này, cả đám trong lòng run sợ quỳ gối trong điện chờ trừng phạt, nhưng bọn hắn không ngờ đến, nguy cơ lớn hơn vẫn còn ở phía sau.
Thành Trường An mưa to vẫn không ngừng, Sơn Đông lại truyền đến cấp báo. Ngày Trường An xảy ra địa chấn, Sơn Đông cũng gặp phải đại chấn, phủ đệ nhà cửa ruộng đất tất cả đều sụp đổ, đất rung đến khô cạn, chết vô số kể. Lần trước quan viên Tư Thiên Giám đã bị phạt bổng lộc lúc này lại quỳ trong điện, trên mặt Thái nữ giám quốc nổi lên cơn tức giận trước nay chưa từng có.
Cơn giận này hết sức căng thẳng, tựa như lúc nào cũng có thể đốt tới trên thân nhóm người vô dụng trước mặt này.
Nếu như nói địa chấn Trường An mang tới hư hại còn có thể trong phạm vi tiếp nhận, thì đại chấn hiếm thấy tại Sơn Đông tạo thành tổn thất khiến người lo lắng bất an. Tư Thiên Giám đã lớn tuổi trầm mặc quỳ ở đó, ngay lúc ông sắp thỉnh tội, nữ hoàng quay người trở về cung thể hiện rõ ràng sự cự tuyệt.
Thái nữ giao ra quyền lực giám quốc, nữ hoàng lần nữa ngồi trở lại chủ vị, lập tức triệu tập quan ngũ phẩm trở lên trong hoàng thành của kinh thành vào điện nghị sự. Không có hành lang bữa ăn, không ai dám nghị luận, các quan viên đạp mưa to mà đến mang theo hơi ẩm lần lượt vào điện, một hàng dài đông nghìn nghịt, ánh sáng của những chiếc đèn cầy cung đình cũng tản ra nhưng không thể xua đi sắc màu u ám đang bao trùm mãnh liệt xung quanh đây.
Hạ Lan Khâm và Lý Thuần Nhất vào điện trước tiên nhanh chóng trao đổi ánh mắt, đều tự đứng hai bên, rồi không trao đổi nữa. Tông Đình ngồi xe lăn tới trễ, bởi vì đi đứng bất tiện nên cũng được miễn hành lễ, yên lặng ngồi ở phía tây.
Đại điện im lặng đến mức có thể nghe được tiếng mưa rơi bên ngoài tựa như sóng lớn, không khí lạnh ẩm ướt, than cháy hừng hực cũng không thể xua tan được cơn lạnh này. Giọng nói trầm thấp lại uy nghiêm của nữ hoàng chậm chạp vang lên: "Sơn Đông gặp tai ương lớn như vậy, khai quốc từ trước tới nay chưa từng có, ý trời khó đoán, làm trẫm cũng phải sợ hãi. Nhưng đây là sự trừng phạt của ông trời, kính xin các khanh nói rõ khuyết điểm của trẫm, chớ có điều kiêng kỵ."
Lời nói này đối với các lão thần mà nói cũng không xa lạ. Từ khai quốc đến bây giờ, phàm đế quốc chịu đại tai, nữ hoàng liền chủ động kiểm tra thành công và thất bại của chính bản thân mình, xin triều thần dâng thư nói thẳng sai lầm đó, kể từ đó, ngược lại làm triều thần không thể thẳng thắn công kích lừa dối, hôm nay cũng không ngoại lệ, quả nhiên trong điện một mảnh tĩnh lặng, không người nào lên tiếng.
Tất cả mọi người ở đây hết sức trầm mặc, Lý Thuần Nhất lại đứng dậy chuyển hướng câu chuyện: "Sơn Đông gặp đại tai này, không nên làm trễ nãi thêm nữa, nhi thần nguyện vì bệ hạ phân ưu, lập tức đi tới Sơn Đông cứu tế."
Nàng chủ động xin đi ngoài dự liệu của mọi người, thế lực bên trong Sơn Đông đã rối loạn, cho tới bây giờ cũng khó khăn chỉnh lý, lại gặp loại thiên tai này, Lý Thuần Nhất quả thực là một mình vào hang hổ. Tông Đình nghe thấy vậy ánh mắt chợt nheo lại, nhìn thấy trên mặt nàng không sợ cùng kiên định, nhưng hắn nói tiếp: "Ngô Vương còn trẻ tuổi, vẫn chưa đủ sức để đảm đương chuyện quan trọng này, bệ hạ nên sai một người khác già giặn hơn đi tới Sơn Đông thì tốt hơn."
Trong đại điện chỉ có hai người họ mở miệng nói, nữ hoàng ngồi nơi cao nhất nhưng chỉ nghe không lên tiếng, nhìn về phía Hạ Lan Khâm bên tay trái. Hạ Lan Khâm nói: "Lẽ ra Ngô Vương vừa mới tân hôn thì không nên đi xa, nhưng theo thần thấy, lúc Ngô Vương trị thủy ở Hoài Nam rất có công tích, xây dựng cứu trợ thiên tai một lần nên cũng không mới lạ gì, ngược lại là người rất thích hợp để lựa chọn."
Mặc dù hắn nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng cứ như vậy, phần lớn triều thần lại nhanh chóng làm ra quyết định. Sơn Đông là một vũng bùn lớn, trừ bè đảng của Thái nữ, ai cũng không vui lòng đạp một cước, nếu Lý thuần Nhất đi tiếp tay làm việc xấu vả lại lão sư Hạ Lan Khâm của nàng cũng hết sức ủng hộ, vậy liền để cho nàng đi. Tất cả quan viên ở bên trong Tam Tỉnh Lục Bộ và Chư Tự Giám gần như đối với lần này không hề dị nghị, cũng lục tục tán thành Hạ Lan Khâm, bày tỏ đồng ý Lý Thuần Nhất tiến về phía Sơn Đông giúp nạn thiên tai.
Sơn Đông từ xưa tới nay là nơi quan trọng, phái Thân Vương làm sứ thần đi kiểm tra khôi phục cứu trợ thiên tai, nghe qua dường như càng có thể chấn trụ vùng đất, lý do này đưa ra, dường như nữ hoàng càng không cách nào phản bác.
Lý Thừa Phong lại nói: "Sao có thể đánh đồng lũ lụt Hoài Nam với tai họa địa chấn hôm nay được? Ngô Vương không quen thuộc Sơn Đông, chuyến này lại rất nguy hiểm, mong rằng bệ hạ nghĩ lại."
Nàng nói ra an nguy của Lý Thuần Nhất lần này là muốn nhắc nhở nữ hoàng, chính là nói đến điểm mấu chốt. So với việc kéo dài con nối dòng của Thiên gia, thì tình hình tai nạn ở Sơn Đông trong lòng nữ hoàng dường như cũng không có quan trọng như vậy.
Nhưng nếu không thừa dịp này chỉnh đốn lại Sơn Đông, sợ rằng tương lai khó có cơ hội gặp được nữa.
Suy nghĩ trong đầu nữ hoàng gần như là trong nháy mắt thay đổi, bà nói với Lý Thuần Nhất: "Nếu cho ngươi đi giúp nạn thiên tai là nguyện vọng của nhiều người, trẫm liền ban cho ngươi làm Tuần phủ chẩn cấp sứ, nhưng những chuyện cần phải xử trí; đều phải do Thủy giám, Thủy Bộ tư, Thường Bình sở, Thương bộ tư, Thái Thương sở theo bên cạnh hiệp trợ, không được đùn đẩy." Bà hạ quyết định rồi lại bổ sung: "Tình hình tai nạn ở Sơn Đông rất nghiêm trọng, mong rằng Ngô Vương bảo trọng."
"Thần tuân chỉ." Trong khoảnh khắc nàng quỳ xuống lĩnh mệnh, tất cả Trưởng tư quan ở sau lưng bị điểm đến cũng rối rít quỳ xuống, cùng kêu lên tuyên bố này.
Ngoài điện tiếng mưa rơi lại nổi lên, ánh mắt Tông Đình thay đổi liên tục, cuối cùng liếc mắt nhìn Hạ Lan Khâm mặt không biến sắc một cái, khi người hầu thông báo "Bãi triều", hắn xoay xe lăn lại, đi tới trước mặt Lý Thuần Nhất: "Xin phiền điện hạ đẩy thần trở về đi."
Lý Thuần Nhất vẫn còn chưa tiêu hóa hết mọi thứ, trong mắt càng không có nửa điểm thương tiếc, trên cao nhìn xuống liếc nhìn hắn một cái, đúng là không hề tình nghĩa phất tay áo đi ra ngoài. Một màn này làm cho những quan viên khác trong điện nghẹn họng nhìn trân trối, xem ra cách nói cái gì mà nhiều năm tình nghĩa đều là giả, Ngô Vương bị buộc đón dâu mới là thật, nếu không như thế nào vừa qua đêm tân hôn liền trở mặt?
Tông Chính khanh còn nhớ rõ ngày đó lúc nghênh đón hôn lễ Ngô Vương thiết tha lại phát ra vui sướng từ phế phủ, nhưng mà tình huống vừa xảy ra trước mắt này là chuyện gì? A...... Chẳng lẽ nói Tông tướng công thật sự bị thương đến mức không thể giao hợp, bởi vì lấy lòng không được Thân Vương, cả đêm thành hạ đường phu?
Vị hạ đường phu này dưới ánh nhìn tìm tòi soi mói nghiên cứu của mọi người khó khăn ra khỏi cửa điện, lại nhờ nội thị giúp đỡ xuống bậc thang, quật cường không chịu che dù, dám đội mưa đi về.
Hôm nay, Trung Thư Tỉnh thượng triều phác thảo chế thư thánh ý, thật nhanh đưa lên cho Môn Hạ Tỉnh thẩm định, đợi đưa đến Thượng Thư Tỉnh thi hành thì bộ tư đã kể lại rõ ràng chi tiết thảo luận về sách lược giúp nạn thiên tai ban ngày có liên quan đến Lý Thuần Nhất và Thượng Thư Tỉnh.
Vào lúc hoàng hôn, trời mưa càng ngày càng dồn dập, Lý Thuần Nhất sắp xuất phát, phải về vương phủ sửa sang lại hành lý. Nàng đạp lên nước đọng trở lại trong phủ thì Tống Trân vội vàng tiến lên chào đón, rất thoả đáng nói: "Mỗ nghe nói Điện hạ muốn đi Sơn Đông, hành trang đã chuẩn bị tốt." Nói xong đưa một tờ đơn lên: "Điện hạ còn có cái gì khác muốn mang theo không ạ?"
Lý Thuần Nhất cúi đầu nhìn lướt qua, giữ cái ô, nắm tờ đơn kia muốn đi vào trong, Tống Trân lại đuổi theo nói: "Hôm nay khi Tướng công trở về cả người đều ướt đẫm, vừa đưa cho ngài ấy một bát canh gừng cũng không chịu uống."
"Tùy hắn đi." Lý Thuần Nhất lạnh lùng nói xong, tiếp tục đi vào trong.
Nàng đẩy cửa ra tức thì trông thấy Tông Đình ngồi ở nơi cách xa hai bước nhìn mình chằm chằm, nàng xoay người đóng cửa lại, tiếng mưa rơi giống như cũng nhỏ đi. Tông Đình xa xa liếc mắt nhìn danh sách nàng nắm trong tay, nói: "Điện hạ không có ý định mang thêm thần đi sao?"
"Mang Tướng công đi hữu dụng sao? Là có thể ở trước mặt người khác đứng lên giúp một tay hay là có thể làm ta bớt lo đây?" Nàng cố ý nghiêm mặt nói lời như vậy, ném danh sách vào chậu than. Hắn không có tàn phế, thật ra thì đáy lòng nàng hết sức vui mừng, nhưng hắn không chừa thủ đoạn nào, làm cho nàng cảm thấy không thoải mái.
Cơm canh đưa vào, nàng ở trước mặt hắn ăn uống no nê, một câu cũng không nói với hắn, sau đó đứng dậy đi rửa mặt, lại quay trở về giường nằm vào bên trong mà ngủ. Kế tiếp chính là vội vàng lên đường, nàng thầm nghĩ giữ đầy đủ tinh thần.
Tiếng mưa rơi theo đêm tối ngày càng khuya dần dần dừng lại, mái nhà cong có nước đọng không chút hoang mang nhỏ giọt xuống, không khí khôi phục thanh tịnh, hình như sẽ chuyển sang trời trong.
Ngày còn chưa sáng choang, Tống Trân đã dậy sớm. Xa giá ở trạm dịch đã đến, nên trước đó phải sắp xếp hành lý cho thật tốt, hắn đang bận rộn chỉ huy gã sai vặt, chợt thấy Hạ Lan Khâm cỡi ngựa đón ánh nắng mát lạnh mà đến.
"A, sao Gián Nghị đại phu lại đến vào lúc này?" Tống Trân vội vàng nghênh đón: "Điện hạ còn chưa dậy, chỉ sợ là phải chờ một chút rồi."
Ngay sau đó hắn dẫn Hạ Lan Khâm đi tây sảnh, lúc này Lý Thuần Nhất cũng tỉnh. Nàng vừa mở mắt ra, bỗng nhiên bị người nào đó đặt ở phía dưới: "Điện hạ muốn đi thật sao?"
Nàng nằm sấp ở trên giường, bị hắn đè ép thật chặt, thậm chí không thấy được nét mặt của hắn, ngay cả hô hấp cũng không được thoải mái: "Phải"
Hắn vén tóc dài sau lưng nàng lên, cúi đầu hôn chiếc cổ mỏng manh sau đó tới viền tai của nàng, vội vàng lại dùng sức. Ngón tay dài thăm dò vào bên trong áo đơn rộng thùng thình, một chút liền đánh thức cảm giác nhạy cảm của nàng. Lúc này Tống Trân tới đây gõ cửa, Lý Thuần Nhất nghĩ muốn ngủ lại, lại bị hắn kẹp chặt ở hai vai. Sau đêm tân hôn thì không dây dưa nữa nhưng thân thể vẫn nhiệt tình không giảm, Tống Trân đang ở bên ngoài tiếp tục gõ cửa nhắc nhở: "Điện hạ, người ở trạm dịch và Hạ Lan tiên sinh đều đã đến."
Lý Thuần Nhất khẽ cắn cánh môi, cuối cùng thân thể co quắp xuống. Hắn nằm ở trên lưng nàng bình ổn lại hơi thở, vuốt ve an ủi sờ hôn lỗ tai mềm mại của nàng, nhỏ giọng nói: "Sơn Đông gặp thiên tai là bất hạnh của người dân, nhưng cũng là cơ hội. Nên những gì cần nói cho điện hạ biết, thần đều đặt ở bên trong rương hành lý, lên đường lại mở ra xem đi."
Biệt ly sắp tới, hắn lại ôm nàng trong chốc lát, buộc lại áo khoác cho nàng, lại vuốt tóc cho nàng, nghiêm túc nhìn vào mắt nàng: "Đi đường bảo trọng."
Lý Thuần Nhất rời giường, buộc tóc thay y phục rửa mặt sạch sẽ, muốn nói lại thôi, cuối cùng không hề nói gì nữa, đóng cửa lại đạp ánh nắng ban mai đi ra ngoài.
Rốt cuộc Thành Trường An lại nghênh đón ánh rạng đông, nhưng mà vẫn là trời đông giá rét, làm người ta cả người đều đau. Trước khi đi, vệ binh Nam Nha cũng đều đến đông đủ, nữ hoàng ban cho nàng đội vệ binh đó, một đường hộ vệ để bảo đảm an toàn của nàng. Nàng liếc mắt một cái, đã thấy cưỡi ở phía trước nhất dĩ nhiên là Trung Lang tướng Tạ Tiêu.
Lúc này Hạ Lan Khâm nói với nàng: "Trung Lang tướng tứ Phẩm tự mình hộ vệ, có thể thấy được bệ hạ rất để ý an nguy của ngươi." Hắn dừng một chút: "Hoài Nam lũ lụt khi ấy đã đầy đủ nguy hiểm, chấn tai chỉ biết hăng quá hoá dở, chú ý an toàn. Ngoài ra chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc, Tuần phủ sứ ngươi, trong lòng tốt nhất có một cái chuẩn bị đi."
Hắn nói xong lấy ra một bao quần áo đưa cho nàng: "Mang theo đi."
Một cái khăn quàng cổ, vừa vặn che đi vết hôn khó che giấu nơi cổ nàng. Lý Thuần Nhất xoay người, lặng lẽ lên xe, đồng thời mở rương ra, từ trong lấy ra thư của Tông Đình để lại cho nàng.
Tiếng vó ngựa vang lên, đoàn xe đi xa, Tông Đình ngồi xe lăn đi tới cửa, Hạ Lan Khâm xoay người: "Tông tướng công, đến lúc ta và ngươi bắt tay nhau rồi."