Bên trong Thái Cực điện Hạ Lan Khâm đem mũi nhọm nhắm thẳng vào thái tử, nhất thời không khí trở nên khẩn trương. Mặc dù chuyện đại sự Thái nữ tự mình hiểu rõ, vả lại cũng coi như có chút khí thế của nhân quân, nhưng tiêu xài quá nhiều, không tu đức hạnh đây cũng là tử huyệt của nàng. Bè phái của Thái nữ tự nhiên sẽ không chủ động nhắc tới điểm này, chư ty quan cũng sẽ không muốn đưa cổ mình vào mũi kiếm, những chuyện như vậy chỉ có gián quan mới có thể mở miệng.
Hạ Lan Khâm đương thời vạch trần Thái nữ không có đức hạnh, cũng không hề đi quá giới hạn, ngược lại chỉ là đang thực hiện chức trách.
Lúc này ánh mắt Lý Thừa Phong xẹt qua mặt của Hạ Lan Khâm, ngang nhiên nói: "Gián Nghị đại phu có ý tứ gì, Đông cung không tu đức hạnh cho nên đất trời hạn hán?" tiếp theo nàng nói: "Vậy từ hôm nay, Bổn vương liền trai giới giảm ăn, đóng cửa cầu phúc. Nếu thật sự như lời của Gián Nghị đại phu nói “đều là do Bổn vương sai lầm”, vậy nếu như bản vương làm như vậy, thì đất trời sẽ đổ mưa chứ?"
Nửa câu sau hỏi ngược lại âm thanh vụt tăng, trong giọng nói không hề sợ hãi chút nào đối với việc triều thần công kích cùng chỉ trích.
Hạ Lan Khâm biết được tư thế này của nàng, nhưng mà lại bất động thanh sắc.
Hắn không mở miệng, trong điện liền không có thêm người thứ hai dám tiếp lời này của Thái nữ, lúc này Tông Đình người vẫn đang ngồi im tại chỗ lại nói: "Ý trời luôn luôn khó đoán, chỉ sợ dù có quay đầu trời cũng chưa chắc sẽ mưa, dân chúng ở Quan Trung vẫn đang chờ đợi. Trước mắt việc cấp bách là phải phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Nếu thiên tai lần này không thể tránh, chuẩn bị tốt vẫn hơn đến lúc đó luống cuống tay chân. Năm nay thu thuế cũng không lạc quan, vẫn còn phải trợ cấp cho Sơn Đông, Thương bộ, Kim bộ, Thái phủ tốt nhất vẫn là chuẩn bị nghị sự làm tốt chương trình này."
Hắn nói ngược lại là lời thật, nghe không thể chỉ trích, vả lại thuận lợi dời đi đề tài, cho mọi người một cái bậc thang đi xuống. Hàm răng đang cắn chặt của Nữ hoàng chậm rãi buông ra, giọng nói chầm chậm như cũ: "Cứ theo Tông tướng công nói, trước nghĩ các chương trình nghị sự thôi." Nói xong, thái dương bà giật giật lại bắt đầu đau, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, bên cạnh nội thị nhạy cảm đã nhận ra biến hóa này, vội vàng tuyên bố bãi triều.
Nữ hoàng đứng dậy, nội thị muốn tiến lên đỡ, bà lại quăng rộng ống tay áo, cắn răng đối với nội thị nói: "Truyền Thái nữ tới gặp trẫm."
Quần thần lục tục đứng dậy, Tông Đình đối với Hạ Lan Khâm coi như không thấy, tự mình đẩy xe lăn đi ra ngoài; mà bên này vị Quốc sư trẻ tuổi sau khi đứng dậy, lại nhanh chóng liếc mắt nhìn Hạ Lan Khâm.
Hạ Lan Khâm không hề thu lại ánh mắt, đi thẳng tới trước mặt Lý Thừa Phong, giọng ôn hòa khom người nói: " Diệc Phi nói cũng không hoàn toàn sai, việc trai giới thu thân rất thích hợp, dân chúng Quan Trung mong ngóng ngày mưa xuống, mọi việc đành trông cậy vào điện hạ rồi."
Lý Thừa Phong ánh mắt như ưng, mục tiêu rõ ràng, sắc bén mà ác độc. Nhưng khi Hạ Lan Khâm đứng dậy ngẩng đầu, trong nháy mắt nàng liền thu liễm lại ánh mắt này. Lúc này có nội thị vội vàng chạy tới, truyền đạt khẩu dụ của nữ hoàng triệu kiến đối với nàng. Sắc mặt nàng trầm xuống, phất tay áo xoay người rời đi.
Trên đường đi tới nội điện, không khí vẩn đục làm cho lòng người buồn bực, rãnh thoát nước bên đường gần như khô cạn, thậm chí bốc lên mùi hôi thối, mà bên cạnh lớp lớp cây hòe cây liễu, cũng không thay đổi chút nào.
Lần đầu tiên nội điện không đốt đèn, ánh sáng liền ảm đạm đi rất nhiều, cửa sổ cũng khép chặt, thủ vệ nghiêm ngặt, giống như một tòa đại lao. Mà nữ hoàng, giống như là tội nhân duy nhất trong chỗ này.
Bệnh đau đầu của Nữ hoàng phát tác, lửa giận trong lòng lại như tưới thêm mấy thùng dầu. Lý Thừa Phong vào điện thì vừa vặn lúc đám lửa này cháy hừng hực nhất.
Nàng như bình thường quỳ xuống đất cúi người hành lễ, nhưng lễ còn chưa xong, một tách trà nóng hổi thẳng hướng nàng bay tới. Nước tung tóe ướt cả áo, cái ly rơi xuống đất vỡ nát, mảnh sứ vỡ bay lên, xẹt qua làn da, trong nháy mắt trên mặt liền có vết máu.
Lý Thừa Phong cũng không nhúc nhích, trong nội điện chỉ có âm thanh của nữ hoàng: "Trẫm đã nói qua với người bao nhiêu lần, hồ đồ cũng phải có giới hạn. Ngươi còn muốn ăn bao nhiêu quả đắng nữa mới nhớ lâu?" Trong âm thanh của bà lộ ra áp bức, hô hấp cũng bởi vì đau đớn mà trở nên nặng nhọc.
Lý Thừa Phong giơ tay lên lau vết máu trên mặt, hỏi lại: "Nếu nhi thần là thân nam nhi, lũ triều thần liệu còn nói loại lời này? Bệ hạ không cảm thấy đây là hồ đồ? Năm đó Chi Kính huynh so với nhi thần chỉ có hơn chứ không kém, vì sao triều thần, bệ hạ lại dung túng, gián quan cũng không hề chỉ trích hắn không tu đức hạnh, chỉ vì hắn là nam tử, thần là nữ nhân sao?"
Nàng không nhận sai, cũng không phục, lửa giận trong lòng nữ hoàng càng tăng lên, đầu đau nhức đến mức thậm chí không mở nổi mắt ra, giơ tay ném tấu chương trên bàn tới.
Lý Thừa Phong quỳ bất động, không né tránh không kiêng kỵ hỏi ngược lại: "Bệ hạ nếu như người cũng là nam tử, thì ngày hôm nay liệu thể rơi vào tình trạng một thân một mình không có lấy một người bạn như thế này sao?"
Một lời này đã kéo căng sợi dây, trong điện chỉ nghe được tiếng thở hỗn loạn nặng nề của nữ hoàng. Nữ hoàng hai tay gắt gao đè chặt bàn án, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ ràng, sau một khắc tưởng như sẽ hất tung cái bàn án. Nhưng lửa giận trong lòng nàng nháy mắt tan thành khói bụi, cả người cũng uể oải xuống.
"Nhi thần không muốn dẫm vào vết xe đổ của bệ hạ, cũng không muốn để triều thần nắm trong tay, nhi thần luôn muốn được sống như một nam nhân." Vết thương trên mặt Lý Thừa Phong lại rỉ máu, nhưng lúc này cũng không thèm lau đi, đường hoàng đứng lên, Nữ hoàng ngã ra đằng sau, bất tỉnh giữa nội điện.
——*——*——*——*——
Lúc này Tề Châu đang cảnh giới, nhìn mây đen ảm đạm có lẽ một trận mưa lớn sẽ đổ xuống.
Cả đám người đã lật tung cả viện hơn một lần, căn bản không hề thấy bóng dáng của Lý Thuần Nhất cùng với Trung Lang tướng Tạ Tiêu. Dịch Thừa thấp thỏm trong nội đường, không biết phải làm sao, một vị vệ binh chợt cả kinh nói: "Ngô Vương để lại tin!"
Hắn vội vội vàng vàng cầm tin từ trong đống đồ lên, đưa cho Sứ giả Đô Đốc Phủ.
Sứ giả vừa nhìn thấy danh tính trên tin kia là Nguyên Tín của Đô Đốc, liền biết thư này là thư khẩn. Hắn không dám ở lâu, vội vàng ra cửa hướng Đô Đốc Phủ đi tới.
Khi lá thư đưa tới tay Nguyên Tín thì Lý Thuần Nhất cùng với Tạ Tiêu đã ra khỏi cửa thành. Nguyên Tín mở thư, lại chỉ thấy một tấm giấy trắng, lông mày hắn chợt nhảy lên, dặn dò trợ lý bên người, nói: "Tấu chương báo tai họa kia hai ngày nữa hãy chuyển."
Trợ lý "Vâng" một tiếng, Nguyên Tín khẽ híp mắt nhìn về phía hương án trong nội đường, sau đó nói: "Truyền ra ngoài Ngô Vương mất tích ở Tề Châu, bắt đầu tìm kiếm đi."
Trợ lý lĩnh mệnh lui ra, bên ngoài mưa to thảm thiết khuynh đảo rút xuống. Bộp bộp… từng hạt mưa lớn chừng hạt đậu nện ở trên sàn nhà, từ một giọt nước loang lổ đến ướt đẫm cũng chỉ trong nháy mắt.
Lý Thuần Nhất lúc này đang trên đường chạy vội về hướng đông, cưỡi ngựa thật nhanh. Tạ Tiêu ra roi thúc ngựa đuổi theo, cách màn mưa lớn tiếng nói cùng với nàng: "Phía trước có lều, đợi mưa tạnh lại đi!"
Lý Thuần Nhất tới lều trước, ghì cương xuống ngựa, đứng ở sau lều tránh mưa. Một trận mưa lớn cắt đứt hành trình, vừa đúng lúc có thể nghỉ một chút, đi đường suốt đêm đến sáng, ngay cả ngựa cũng mệt mỏi. Đây là lều giúp nạn thiên tai người ở cũng thưa thớt, trong nồi lớn lạnh lẽo đầy vẩn đục của nước mưa, chỉ toàn bùn đất cũng không có lấy một hạt gạo.
Lý Thuần Nhất run lên làm áo khoác rơi xuống nước mưa, nhìn bên ngoài mưa như trút nước trong mắt sinh ra sầu lo. Tạ Tiêu đưa cho nàng một miếng bánh, hỏi: "Hai vị Ngự Sử đài kia, trực tiếp đi hướng phía bắc đi?" Lý Thuần Nhất không nói một tiếng, cúi đầu bẻ bánh thành một phần nhỏ, nhét vào trong miệng.
Một trong hai vị Ngự Sử đài trong thủ đô lâm thời này là thủ khoa mới vừa mới được đề cử, xuất thân từ Hoài Nam, lúc trước đều ở trong tự quán của Lý Thuần Nhất chờ đợi, hai người này lần này cũng cùng Lý Thuần Nhất rời đi cùng một xe trong đội, thế nhưng tới khuya còn chưa tới Tề Châu, Lý Thuần Nhất liền tiện thể đi trước tới phía bắc kiểm tra tình hình thiên tai. Ngoài ra, còn có mấy người Thủy Bộ tư chiếm giữ chỉ huy mấy ngươi, cũng là trong lúc tiến nhập Tề Châu khai thác được, đi che đậy tình huống thiên tai cùng tình hình giúp đỡ nạn dân.
Lý Thuần Nhất vừa được phong làm Tuần Phủ chẩn cấp sứ, có quyền quyết định kiểm tra, cũng không thông qua quan lại địa phương.
Nàng làm không có gì đáng chê trách, nhưng bởi vì quá mức bình thản, cho tới Tạ Tiêu một mực đoán. Cho đến khi chính nàng cũng lặng yên không một tiếng động ra ngoài tự mình kiểm tra tình hình thiên tai, Tạ Tiêu mới ước chừng hiểu được ý tưởng của nàng ——
Trước khi vào Đô Đốc Phủ, nàng phải có một quyển sổ sách rõ ràng minh bạch, như vậy mới có gốc, mới có thể vì dân chúng, vì triều đình phân tranh.
Trong trời đất hơi ẩm cuồn cuộn, nạn dân trôi giạt khắp nơi chỉ có thể nhịn và chịu đựng không có chỗ nào để cầu xin.
Càng lúc càng nhiều nạn dân trú trong lều xây tạm, nhưng lại không hề thấy bóng một quan lại nào. Ngựa của Lý Thuần Nhất dầm mưa, cúi đầu thấp hí, vừa đúng lúc nàng đang tính toán dắt nó vào, đúng lúc đó có một đứa trẻ vọt về phía nàng, đứa trẻ bẩn thỉu gần như là nhào lên bắt được cánh tay của nàng, bởi vì đói đến váng đầu nên cắn chặt lấy lương khô nàng đang nắm trong tay!
Tạ Tiêu phản ứng kịp nháy mắt đem đứa bé ngăn lại, đứa bé kia cũng không sợ, giống như sói đói lần nữa bổ nhào về phía Lý Thuần Nhất. Tạ Tiêu ôm đứa bé lên, gắt gao chế trụ, không để cho nó làm loạn.
Lý Thuần Nhất đưa khối bánh kia đưa tới, đứa bé đoạt lấy, cúi đầu ăn ngấu nghiến. Đợi ăn xong, Tạ Tiêu mới để nó xuống, buông hai cánh tay ra cúi đầu hỏi "Người nhà của ngươi đâu?"
Hắn nói tiếng Quan thoại, đứa bé hình như nghe không hiểu, chỉ đưa ngón giữa lên liếm sạch sẽ vụn bánh còn lại.
Tạ Tiêu nhìn nó không có phản ứng cũng không để ý tới nữa, liếc về phía Lý Thuần Nhất lại nhìn thấy tay của nàng. Ngay hổ khẩu là một hàng dấu răng, da bị rách ra, máu đang chảy ra ngoài.
"Lang Quân còn tốt không?" Tạ Tiêu vội vàng lấy thuốc dán đưa tới, Lý Thuần Nhất lại không nhận. Tầm mắt nàng nhìn chăm chú vào vết nước trên cổ đứa đứa bé, tiến lên hai bước đè cái trán nó lại, cái trán nóng bỏng, miệng khô nứt ra máu. Trong lòng nàng ngẩn ra, theo bản năng lui về phía sau nửa bước, ngẩng đầu lại thấy phía tây lưu dân vì cướp đoạt lương khô hướng bên này vọt tới.
Tạ Tiêu thấy không ổn, một tay nắm lấy dây cương thúc giục: "Lang quân đi mau!"
Lý Thuần Nhất vừa nghe vẫn còn đứng tại chỗ, Tạ Tiêu thấy nàng không nhúc nhích, cũng không để ý quá nhiều bắt được tay của nàng liền đẩy nàng lên ngựa, đồng thời mình cũng nhảy lên lưng ngựa, vung roi vào con ngựa của Lý Thuần Nhất.
Tuấn mã chạy như điên, Lý Thuần Nhất quay đầu lại nhìn. Cách màn mưa, đứa bé kia hai mắt trợn tròn nhìn nàng đi xa, diện mạo bên trong là vô tận mờ mịt cùng luống cuống. Thân thể nho nhỏ chợt bị chen chúc đánh ngã bởi đám người, ngã xuống đất mấy lần muốn bò dậy, cuối cùng vẫn không thể đứng lên.
Ngựa càng phi lên phía trước, đám người càng đi xa, trong mưa to tiếng vó ngựa cùng tiếng hít thở, hình như cũng vang ở bên tai.
Mưa dần dần ngừng, ngựa cũng dừng lại, cả hai người đều ướt đẫm.
Lý Thuần Nhất đôi tay nắm chặt dây cương, Tạ Tiêu ở trước mặt lặp lại hỏi "Lang quân thấy thế nào?", nàng cũng chỉ cúi đầu lau nước mưa trên mặt, mặt trắng bệch một mảnh, không có chút huyết sắc nào.
Hoài Nam tình hình lũ lụt vô cùng đáng sợ còn sở sờ ở trước mắt, nhưng nàng ngẩng đầu lên, trên mặt liền đổi thành trầm tĩnh cùng chững chạc.
Nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn, túc nghiêm nói: "Là ôn dịch."