• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ phút này, sự sùng bái đối với đối phương mà hắn dựng lên vô cùng vất vả gần như đã bị phá hủy hoàn toàn.

Hắn đã bắt đầu hoài nghi về cuộc đời rồi.

Người này không phải là thần, hắn có thể là một người bị bệnh thần kinh!

Không sai, hắn chắc chắn bị bệnh thần kinh.

Không phải là bệnh thần kinh thì sẽ không làm được đến bước thứ hai.

Mà hắn lại làm được đến tận bước thứ tư.

Giết chết kẻ địch, tiêu hủy thi thể, thổi tro bụi đi, hủy diệt linh hồn.

Không thiếu một công đoạn nào.

Đây là người bị bệnh nguy kịch rồi.

Trời ơi, đây là tồn tại kỳ lạ gì vậy?

Ngươi đã mạnh mẽ đến như vậy rồi, có cần phải làm đến mức này không?

Trước tiên, không nói đến thực lực của ngươi mạnh hơn bọn họ rất nhiều, chỉ nói riêng về việc bọn họ đã sớm trở thành một thi thể chết đến không thể chết hơn được nữa, có phải hay không?

Có cần phải như vậy không?

Có cần phải như vậy không?

Chuyện quan trọng nói ba lần, có cần phải như vậy không?

Cái đầu nhỏ của Phương Thiên Nguyên choáng váng, hoàn toàn không thể hiểu nổi được hành động của tiền bối.

Thậm chí hắn còn cảm thấy hơi sợ hãi, muốn bỏ chạy.

Nhưng thật đáng thương, bởi vì, đã muộn rồi, người kia đã để mắt tới hắn.

“Xin chào, lần đầu tiên gặp mặt, ta giới thiệu một chút, ta là Lục Tiêu Nhiên.”

Thấy nụ cười của Lục Tiêu Nhiên, Phương Thiên Nguyên bị dọa sợ đến khẽ run rẩy, lập tức cúi người đáp lại hắn.

“Không dám không dám, hậu bối Phương Thiên Nguyên ra mắt Lục tiền bối.”

Dáng vẻ kia vô cùng kính cẩn, thành kính. Hắn sợ Lục Tiêu Nhiên cũng cho hắn một dịch vụ trọn gói như vừa rồi.

Lục Tiêu Nhiên vô cùng hài lòng gật đầu.

“Không tồi, khiêm tốn lễ độ, là một hạt giống tốt. Thế nào, ngươi có hứng thú bái vào vào môn hạ của ta, trở thành đệ tử của ta hay không?”

“Hả?”

Phương Thiên Nguyên ngẩn ra, hắn thật sự không ngờ người này lại muốn thu mình làm đồ đệ.

Nếu Lục Tiêu Nhiên chỉ giết mấy vị trưởng lão của bộ lạc Cổ Viên thì hắn nhất định sẽ không nói hai lời mà lập tức quỳ xuống bái sư.

Chỉ là những hành vi sau đó của Lục Tiêu Nhiên làm cho hắn sinh ra do dự.

Người này mạnh thì rất mạnh, nhưng đầu óc... hình như hơi có vấn đề thì phải?

Mình đi theo hắn học tập thì thật sự đáng tin sao?

“Ngươi đừng ngẩn người nữa, rốt cuộc có đồng ý làm đồ đệ của ta hay không?”

Lục Tiêu Nhiên hỏi lại lần nữa, Phương Thiên Nguyên yên lặng một lát, chợt hắn cẩn thận mở miệng hỏi:

“Vậy... nếu... ta không làm đồ đệ của tiền bối thì sẽ có hậu quả gì?”

“Không làm sao? Cũng không có vấn đề gì, Lục mỗ ta luôn lấy đức thu phục người.”

Tuy rằng Lục Tiêu Nhiên nói rất dễ nghe nhưng Phương Thiên Nguyên có thể cảm nhận được rõ ràng một luồng linh khí mạnh mẽ đang không ngừng ngưng tụ ở tay phải của Lục Tiêu Nhiên.

Điều này làm cho mặt mũi Phương Thiên Nguyên không khỏi co giật mạnh.

Nhìn tác phong vừa rồi của ngài là thấy không giống người tốt rồi, thế mà còn nói lấy đức thu phục người.

Nếu ta từ chối thì có khi giây tiếp theo bộ lạc Cổ Viên có thể là bữa tiệc lớn cuối cùng trong ba bữa tiệc lớn của cuộc đời hắn.

Cho nên không còn lựa chọn nào khác, Phương Thiên Nguyên lập tức quỳ rạp xuống đất.

“Vãn bối Phương Thiên Nguyên vui lòng bái tiền bối làm sư.”

“Tinh, chúc mừng chủ nhân thu hoạch một đồ đệ cấp SSS, thưởng cho công pháp Đế giai cực phẩm - Bất Diệt Kim Thân. Thưởng cho Đế binh cực phẩm - Phá Toái Hư Không Chùy.”

Nghe thấy đối phương đồng ý bái sư và phần thưởng của Vượng Tài, lúc này Lục Tiêu Nhiên mới lại nở nụ cười từ ái lần nữa, linh khí trên tay phải cũng lập tức tiêu tan không còn, vỗ đầu hắn vui mừng nói:

“Ngoan, thật sự là đồ đệ ngoan của ta, mau đứng lên đi.”

Lúc này Phương Thiên Nguyên mới như thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn chậm rãi đứng dậy.

“Sư tôn, ngài đến từ môn phái nào?”

“Vi sư đến từ Thiên Ma Tông.”

“Thiên Ma Tông?”

Phương Thiên Nguyên ngẩn ra, hắn từng nghe nói về Thiên Ma Tông, dù sao tất cả mọi người cũng ở trên cùng mảnh đất này, nhưng Thiên Ma Tông có người tên là Lục Tiêu Nhiên sao?

Người mạnh nhất Thiên Ma Tông hình như là tông chủ và Thái Thượng trưởng lão, nhưng có lẽ tu vi của hai người đều không vượt quá Phá Vọng cảnh ngũ trọng.

Lục Tiêu Nhiên trước mặt rõ ràng không phải hai người kia, nhưng tu vi vừa rồi của hắn còn mạnh hơn xa phụ thân của mình, người có tu vi Phản Hư cảnh, chắc chắn không phải Tạo Hóa cảnh mà là cường giả trên Phá Vọng cảnh!

Chẳng lẽ Thiên Ma Tông ngọa hổ tàng long, có bí mật gì không muốn người biết?

Đang lúc vẫn còn nghi ngờ thì tiếng nói của Lục Tiêu Nhiên lại vang lên lần nữa.

“Không sai, ta quả thật đến từ Thiên Ma Tông, đây không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, đi thôi, ta mang ngươi rời khỏi nơi này trước.”

Dứt lời, Lục Tiêu Nhiêu lập tức bắn ra cho Phương Thiên Nguyên một viên đan dược.

“Đây là Bổ Nguyên đan, có thể lập tức chữa trị tất cả vết thương của ngươi, ăn nhanh đi.”

“A! Bổ Nguyên đan!”

Trong lòng Phương Thiên Nguyên chấn động, đôi mắt mở to.

Bổ Nguyên đan là thần dược chữa thương, chỉ cần ở dưới Tạo Hóa cảnh thì bất luận vết thương thế nào, thương tổn nặng bao nhiêu, chỉ cần một viên Bổ Nguyên đan là có thể chữa khỏi trong thời gian cực ngắn, hơn nữa nó còn không để lại một chút di chứng nào.

Hơn nữa, tuy rằng Bổ Nguyên đan là đan dược Thiên giai hạ phẩm, nhưng nguyên liệu để tạo ra lại khan hiếm, cực kỳ khó luyện, thị trường cung không đủ cầu, cho nên giá cả đắt đỏ, muốn mua một viên cũng rất khó.

Thế mà sư tôn của mình vừa ra tay đã là một viên Bổ Nguyên đan, thật là quá hào phóng.

Chẳng qua hắn sẽ không đến mức khiếp sợ như thế nếu hắn chỉ đơn thuần là thế tử bộ lạc Cổ Viện, hắn vẫn có thể hưởng thụ được Bổ Nguyên đan.

Nhưng vấn đề là giờ phút này hắn chỉ là một đồ đệ mới được thu vào môn hạ, phần lễ gặp mặt này đã có giá trị không tầm thường.

“Mau ăn đi, chúng ta cũng nhanh chóng rời đi thôi, tránh bị người khác phát hiện.”

“A a, đệ tử tuân mệnh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK