• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tính tóa sơ bộ, tu vi của sư tôn đã trên Đế Cảnh, thấp nhất thì cũng là Đế cảnh đỉnh phong!

“Thực lực của sư tôn.... thấp nhất cũng phải là Đại Đế!”

Phương Thiên Nguyên hóa đá.

Hắn lại có một sư tôn là Đại Đế?

Có lầm hay không vậy?

Đại Đế đó!

Đây chính là người chỉ tồn tại trong truyền thuyết!

Tu vi đỉnh cao trên đời!

Toàn bộ hoàng thất của Đại Chu, cũng chưa hẳn có thể tồn tại một vị như vậy!

Mà bây giờ, sư tôn của mình lại là cường giả ở cấp bậc này.

Đây là may mắn mà Phương Thiên Nguyên hắn tu luyện được trăm đời hay sao?

Giờ phút này, trong lòng Phương Thiên Nguyên tràn đầy sự tôn kính và sùng bái với Lục Tiêu Nhiên, ngoài ra không còn bất kỳ một suy nghĩ gì khác.

Hắn tràn ngập thành kính khép lại bút ký của Cơ Vô Hà, hít thở sâu một hơi, đi ra bên ngoài.

Có thể có được một vị Đại Đế xem trọng, còn thu hắn làm đệ tử, còn truyền dạy cho hắn công pháp Đế giai cực phẩm như vậy.

Sao hắn có thể lãng phí cơ duyên trời ban này được chứ?

Từ hôm nay trở đi, hắn phải cố gắng tu luyện, tuyệt đối không thể phụ lòng sự kỳ vọng của sư tôn.

Cơ Vô Hà mỉm cười đi tới, người còn chưa tới, đã mở miệng nói:

“Khiến ta sợ muốn chết, ta còn tưởng đại sư huynh bị tẩu hỏa nhập ma, thì ra hắn đã hiểu rõ ý nghĩa sâu xa của công pháp, còn tăng tốc độ tu luyện.”

Khi đang nói, nàng cũng vừa vặn đụng vào Phương Thiên Nguyên, nhìn thấy nửa bên mặt sưng lên của Phương Thiên Nguyên, còn có dấu bàn tay đỏ tươi trên đó, nàng nghi ngờ hỏi:

“Thiên Nguyên sư đệ, mặt của ngươi sao vậy?”

Phương Thiên Nguyên hít sâu một hơi, nói:

“Chuyện này không quan trọng, quan trọng là ta tìm được mục tiêu của mình rồi. Ta muốn đi tu luyện, sư tỷ, nếu như không có chuyện gì thì xin đừng quấy rầy ta.”

“Hả?... Được. Vậy ngươi có cần một phòng ở không? Ta và sư huynh giúp ngươi xây dựng một phòng, xem như món quà tặng cho ngươi.”

“Không cần, người tu đạo, lấy trời đất làm phòng, thu nạp linh khí rộng rãi.”

“Phòng ở chỉ sợ sẽ trở ngại tốc độ tu luyện của ta.”

“Ơ...”

Cơ Vô Hà im lặng, sao cứ có cảm giác người sư đệ này không bình thường lắm nhỉ?

Nhưng nghĩ kỹ lại, có vẻ như những đồ đệ theo sư tôn trên Chi Thủy phong, không có ai bình thường cả.

Đúng rồi... ngoại trừ nàng ra.

“Được rồi, viết nhật ký hôm nay trước, một sư đệ mới tới, chuyện quan trọng như vậy thì cần phải ghi chép lại.”

Đây là thói quen đã hình thành nhiều năm của Cơ Vô Hà, từ một dưỡng nữ lưu lạc bên ngoài của vương phủ, rồi sau đó trở lại Tư Ninh vương phủ lần nữa, gánh vác mọi gian khổ, nặng nề hơn gấp mới lần so với những huynh muội tỷ đệ khác.

Cho nên, dù Cơ Vô Hà làm bất cứ chuyện gì, đều sẽ ghi chép lại, vừa tăng trí nhớ của mình vừa học tập.

...

Bên này, Lục Tiêu Nhiên đã đi tới đại điện của tông môn.

Lý Đạo Nhiên đi qua đi lại ở cửa, nhìn thấy hắn tới thì lập tức rối rít chào đón.

“Lão Lục, làm sao bây giờ? Lần này xảy ra chuyện lớn rồi. Thái Thượng trưởng lão, tông chủ, đại trưởng lão, một đám người đều mất hết mặt mũi rồi. Còn có Hoàng Ngưu - Hoàng trưởng lão, nghe nói cuộc hẹn của hắn bị nhỡ. Ngươi không biết đâu, vừa rồi khi hắn nhìn ta, tròng mắt trừng lớn hơn cả mắt trâu nữa!”

Lục Tiêu Nhiên ra vẻ tức giận nói:

“Còn có thể làm cái gì? Tùy tiện chứ sao nữa.”

“Ôi, ngay cả ngươi còn nói như vậy, vậy có lẽ hai ta chết chắc rồi.”

“Nếu không phải ngươi bị cái gì xông lên não, lười biếng bớt việc, không để lại lệnh bài, chúng ta cũng không gây ra họa lớn như thế. Đi thôi, là phúc không phải họa, là họa thì không tránh khỏi.

Lục Tiêu Nhiên vừa nói xong thì dẫn đầu đi vào đại điện, Lý Đạo Nhiên uể oải, đi theo phía sau.

Khi hai người đi vào bên trong điện, các vị trưởng lão đều có ở đó, hai người lập tức chắp tay với tông chủ:

“Đệ tử Lục Tiêu Nhiên bái kiến tông chủ.”

“Đệ tử Lý Đạo Nhiên bái kiến tông chủ.”

Tông chủ ngồi trên tòa cao, sắc mặt lạnh lẽo.

“Tự ý rời khỏi vị trí, còn đi dạo nơi yên hoa, khiến cho nhiều vị trưởng lão trong tông môn phải mất hết mặt mũi. Hai người các người đã biết tội hay chưa?”

“Đệ tử biết tội.”

“Biết tội thì tốt, trước khi xử phạt, bản tọa phải hỏi rõ trước, trận pháp kia do hai người cùng hoàn thành, hay do một người nào hoàn thành?”

Lục Tiêu Nhiên chắp tay nói:

“Thưa tông chủ, trận pháp này do một mình ta hoàn thành, Đạo Nhiên phụ trách là trận pháp hai bên sơn môn. Chuyện này không có liên quan gì tới hắn.”

“Tiêu Nhiên.”

Trong phút chốc, hốc mắt Lý Đạo Nhiên đỏ lên, siết chặt nắm đấm.

Thật ra, chuyện này, sai lầm chủ yếu do hắn. Nếu không phải hắn cầm lệnh bài đi, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Kết quả, Lục Tiêu Nhiên không nói hai lời đã tự nhận hết, tiếp tục gánh vác.

Đây là tình nghĩa sâu sắc biết bao nhiêu chứ?

Huynh đệ tốt, chuyện này ta sẽ nhớ rõ, cả đời này không dám quên!

Tông chủ gật đầu.

“Được, bản tọa đã biết. Tiếp theo, bản tọa tuyên bố, mặc dù trưởng lão Tiêu Nhiên đã phạm sai lầm lớn, nhưng thái độ nhận lỗi thành khẩn, cho nên không truy cứu nữa. Từ khi bước vào đại diện, trưởng lão Đạo Nhiên còn chậm trễ hơn trưởng lão Tiêu Nhiên một bước, không thành khẩn nhận sai, kém xa trưởng lão Tiêu Nhiên, cho nên gánh chịu toàn bộ trừng phạt cho sự việc lần này! Phạt ngươi làm khổ sai một tháng ở sảnh Luyện Khí của tông môn.”

Lý Đạo Nhiên: “?”

Trong đầu của hắn lập tức hiện lên vô số dấu chấm hỏi, cả người đều trợn tròn mắt.

“Tông chủ, có phải ngài phán sai rồi không? Trận pháp sơn môn không phải do ta bố trí, nhiều lắm ta cũng chỉ là tòng phạm.”

“Làm càn! Ngươi đang nghi ngờ phán đoán của bổn tọa sao? Trưởng lão Hoàng Ngưu.”

Trưởng lão Hoàng Ngưu lập tức đứng ra khỏi nhóm người.

“Có thuộc hạ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK