Buổi sáng Hồng Văn vừa điểm danh ở Thái Y Viện không bao lâu, phát hiện ngoài cửa có người thập thò nhìn lén vào trong, nếu nói tới xem bệnh thì trông không giống lắm.
Chỗ ngồi của Hồng Văn gần cửa, thấy thế bèn vươn cổ ra hỏi: "Có việc gì sao?"
Người nọ đột nhiên rụt ra ngoài, cực kỳ giấu đầu lòi đuôi nhìn đông nhìn tây, thỉnh thoảng trộm liếc Hồng Văn một cái, hai tay ngọ nguậy sau thắt lưng, rõ ràng đang lén gãi cái gì đó.
Trong đầu Hồng Văn lóe lên một ý nghĩ, cảm thấy mình đã đoán được tinh túy của vấn đề, chủ động đi ra cửa thấp giọng hỏi: "Có nỗi niềm khó nói?"
Người nọ gật đầu lia lịa, trong mắt toát ra tia cấp bách.
Hồng Văn hiểu ý, săn sóc kéo anh ta đến góc tường: "Bị bao lâu rồi?"
Người nọ vẻ mặt đau khổ đáp: "Ước chừng hơn nửa năm, nhưng không ngờ tốc độ phát triển nhanh đến vậy!"
Giờ làm việc mà còn có thể tự do đi lại thì phần nhiều là quan viên nội vụ của lục bộ, Hồng Văn thông cảm quét mắt về phía mông anh ta: "Ngồi yên tại chỗ trong thời gian dài, hơn nữa còn hay sốt ruột nổi nóng, khó tránh khỏi bệnh này."
Người nọ mơ hồ cảm thấy không quá thích hợp, nhưng lại cảm thấy hình như cũng không sai, do dự gật đầu: "Chậc, xác thật như thế...!Nói thực nhé, nếu không phải đổi sang mũ lưới cho quan phục mùa hè, thấy coi bộ giấu không được, tại hạ không đến mức phải vội vàng chạy tới đây."
"...!Hả?!" Hồng Văn rốt cuộc phát hiện có gì đó sai sai, "Mũ lưới?"
Cái mông và mũ lưới có liên quan mẹ gì với nhau???
Người nọ gật đầu: "Đúng vậy, mũ lưới nhìn không sót thứ gì, bên trong có tóc hay không đâu thể giấu được!"
Hồng Văn kinh hãi: "Thế không phải bệnh trĩ à?"
Bệnh trĩ nói th ô tục chút chính là trĩ lòi, là một loại bệnh khiến người rất xấu hổ và đau đớn, thường thấy ở những người phải ngồi tại chỗ quá lâu ngày này sang ngày khác.
Người nọ ngây dại một lát, gương mặt nhanh chóng đỏ tím với một tốc độ mắt thường có thể thấy được, giống như chỉ chọc nhẹ một cái là có thể phun máu.
Anh ta thiếu chút nữa nhảy bật lên, mang theo một loại nhục nhã vì bị hiểu lầm rít ra từ kẽ răng: "Ông đây là hói, hói! Rụng tóc đấy!"
Ngươi mới bị trĩ, cả nhà ngươi đều bị trĩ!
Hồng Văn lập tức lui về phía sau vài bước né tránh trận mưa nước miếng ập vào mặt, nhỏ giọng lầu bầu: "Hói thì cứ nói là hói, có gì mà giấu giấu giếm giếm! Sao huynh cứ phải che che đậy đậy, hại ta nghĩ nhiều..."
Huynh cho rằng đại phu thích trị bệnh trĩ lắm sao?
Sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị đấy!
Dù vậy Hồng Văn vẫn chưa chịu phục: "Nếu không phải trĩ, sao huynh cứ gãi mông nãy giờ thế?"
Tròng trắng người nọ suýt nữa bật ra ngoài: "Hôm qua đi tiểu đêm bị muỗi cắn."
Hồng Văn: "..."
Chờ hai bên đều bình tĩnh lại thì đã là chuyện một khắc sau rồi.
Hai người đồng loạt bày ra một loại bình thản quỷ dị, đi đến bàn đá dưới bóng cây nhún nhường mời nhau ngồi xuống, liếc nhau, sau đó lại là một màn trầm mặc khiến người ngột ngạt vô cùng.
Cuối cùng vẫn là Hồng Văn mở miệng trước.
Với quan điểm dùng tấm lòng rộng mở đối xử bình đẳng với tất cả bệnh nhân, Hồng Văn nói: "Thực ra rụng tóc là một hiện tượng rất bình thường, không phải căn bệnh nghiêm trọng.
Đừng quá lo lắng, nếu không sẽ khiến bệnh nặng thêm!"
Tâm sinh tướng mà không ngờ tâm cũng sinh rất nhiều bệnh, dẫu không bệnh nhưng nếu quá mức sầu lo hoặc khủng hoảng thì rất có khả năng thật sự sinh bệnh.
Người nọ nôn nóng xoa xoa tay, hạ giọng: "Sao có thể không sốt ruột! Tại hạ mới ba mươi tuổi, từ nhỏ có tiếng là tuấn tú nhất làng trên xóm dưới, hiện giờ thậm chí cây trâm còn cắm không được, truyền ra còn có mặt mũi gì để sống!"
Người này tự gáy không biết xấu hổ! Hồng Văn cảm khái từ nội tâm.
Hắn không khỏi nheo mắt, đánh giá đối phương từ trên xuống dưới mấy lần.
Ừm...!mũi cao thẳng, gương mặt đoan chính, mắt sâu có thần, trông cũng khá đẹp giai.
Bệnh nhân đang chìm sâu trong nỗi lo lắng về dung mạo đẹp trai của mình có thể biến mất bất cứ lúc nào, không để ý đến ánh mắt của Hồng Văn, mở miệng oán than.
"Trước đó ai cũng nói Hộ Bộ rất tốt, khi tại hạ nhận được điều lệnh còn hứng chí vô cùng..."
Kết quả tiền đồ rộng mở tạm thời chưa thấy bóng dáng, người còn tồn tại, nhưng tóc thì biến mất!
Tóc biến mất tiêu rồi!
Đối với một mỹ nam, đây là tình cảnh cực kỳ bi thảm!
Vừa nghe nhắc tới Hộ Bộ, Hồng Văn đoán ra ngay là ai giới thiệu.
Chỉ mới đây, hắn đã trị bệnh rụng tóc cho anh chàng Phương Chi Tân đấy thôi.
Quả nhiên nghe người nọ nói: "Cậu không thấy mấy ngày qua Phương đại nhân đắc ý cỡ nào, nói tóc mình rụng ít hẳn đi, chỗ da đầu hói đã bắt đầu mọc tóc lún phún..."
Văn nhân phần lớn sĩ diện, bị chứng rụng tóc là rất ngượng không muốn cho người ngoài biết, nhưng ai cũng hăng hái ngầm nếm thử phương thuốc cổ truyền.
Hiện tại thấy Phương Chi Tân khen nức nở như vậy, ai mà không động tâm?
"Vốn dĩ tại hạ muốn xin hắn phương thuốc, ai ngờ hắn không cho, còn khuyên nguyên nhân rụng tóc mỗi người khác nhau, không thể dùng thuốc bậy."
Thật ra nguyên văn lời nói của Phương Chi Tân là "Ta chỉ thiếu máu, biết đâu các vị bị hư thận..."
Lúc ấy vài người thiếu chút nữa quấn lấy hắn đập cho một trận.
Thấy nhiều tình huống người bệnh uống thuốc bậy bạ, vừa nghe lời này, Hồng Văn suýt ch ảy nước mắt cảm động.
Ôi, mình trách oan Phương đại nhân rồi!
Đây là người tốt cỡ nào!
Hồng Văn có một khoảng khắc ngắn ngủi áy náy trong lòng, "Nào, đúng lúc hiện tại không có việc gì, để ta bắt mạch cho huynh!"
Ai ngờ trên đời có rất nhiều chuyện không nên nói trước, Hồng Văn mới vừa tuyên bố mình rảnh rỗi thì thấy ngoài nguyệt môn phía đông có một thái giám trung niên đi vào, nhìn phục sức coi bộ phẩm cấp không thấp, ước chừng là một tổng quản của cung nào đó.
Hai người đều đứng dậy vấn an.
Thái giám kia cũng không làm bộ làm tịch, cười ha hả hỏi thăm: "Tạp gia phụng khẩu dụ của Thái Hậu, tới Thái Y Viện mời một vị gọi là Hồng Văn Lại mục."
Thái Hậu? Hồng Văn chỉ chỉ vào mình: "Chính là hạ quan."
Vị thái giám kia sửng sốt, nhìn Hồng Văn từ trên xuống dưới vài lần, mỉm cười: "Quả nhiên tuấn tú lịch sự, xin mời đi theo?"
Hồng Văn theo bản năng liếc nhìn vị Hộ Bộ đầu hói, đối phương vội nói: "Đã là Thái Hậu tuyên triệu, dĩ nhiên không thể chậm trễ, Tiểu Hồng đại nhân cứ tự nhiên."
Đã hói nửa năm, thêm một ngày cũng không nhiều.
Dù sao Hộ Bộ và Thái Y Viện ở sát bên nhau, ra khỏi cửa vài bước là có thể khám bệnh được rồi...
Hồng Văn nghi hoặc ướm lời: "Xin hỏi công công, chỉ kêu một mình hạ quan thôi sao?"
Vị thái giám gật đầu: "Đúng thế."
Hồng Văn càng khó hiểu: "Vậy hạ quan có cần mang theo hòm thuốc?"
Trước khi tới đây vị thái giám kia cũng không nghĩ tới vấn đề này, hơi chần chờ một chút rồi gật đầu: "Lo trước khỏi hoạ, mang theo cũng tốt."
Nghe vậy, Hồng Văn càng khẳng định Thái Hậu triệu mình qua không phải vì xem bệnh.
Vậy rốt cuộc là vì chuyện gì?
Vị công công này vừa rồi còn cười khen mình một câu, coi bộ không giống là chuyện xấu.
Hồng Văn mờ mịt đi theo, có ý hỏi cho ra lẽ, ngặt nỗi đối phương chẳng hề giống Vạn Sinh thích nói chuyện, từ đầu tới cuối vô cùng kiệm lời, có thể dùng một chữ thì tuyệt đối không xài một câu...
Mặt trời đã lên cao, phiến đã xám lót đường chói lóa dưới ánh mặt trời, khiến người khó mở mắt.
Tiếng ve sầu kêu ra rả trên những tán cây thấp hai bên đường vang ong ong trong đầu.
Hồng Văn trẻ tuổi nên dễ đổ mồ hôi, vì thế rất sợ nóng, khổ nỗi đi vội vã một đường mà chả có bóng râm, đến khi nhìn thấy cửa cung thì thậm chí đầu ngón tay cũng có mồ hôi nhỏ giọt.
Long Nguyên Đế chủ trương tiết kiệm, Thái Hậu đương nhiên làm gương, cho nên đồ trang trí trong cung tuy tinh xảo nhưng không hoa lệ.
Hồng Văn đi theo cung nhân dẫn đường quẹo vào hành lễ, nghe trên đỉnh đầu thanh âm hơi già nua: "Lại gần đây nào, ngẩng đầu để ai gia nhìn một cái."
Hồng Văn theo lời tiến lên, thấy trên bục cao là một bà lão khoảng năm mươi mấy sáu mươi đang ngồi ngay ngắn, dung mạo có vài phần tương tự với Long Nguyên Đế, chắc hẳn là Thái Hậu.
Bên cạnh Thái Hậu là một vị mỹ phụ, nhìn tuổi tác và cách ăn mặc thì hẳn là Hoàng Hậu.
Phía dưới Hoàng Hậu rõ ràng là Tam Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử, cùng với một cô bé được Trưởng công chúa Gia Chân ôm trong lòng, đang nghiêng đầu tò mò quan sát mình, chắc hẳn là Lục Công chúa.
Lục Công chúa ôm một tượng đất trong lòng, nhìn rất quen mắt, hình như chính là tượng đất Tam Hoàng tử đã chọn hôm ở hội chùa.
Thấy Hồng Văn đến, Trưởng công chúa Gia Chân hơi gật đầu chào.
Ngũ Hoàng tử biểu hiện trực tiếp hơn, líu lo hô: "Tiểu Hồng đại nhân ơi!"
Tam Hoàng tử bên cạnh ẩy nhóc một cái ra hiệu, ý bảo Thái Hậu còn chưa mở miệng kìa.
Ngũ Hoàng tử vội vàng bịt miệng lại, đôi mắt lộ ra trên bàn tay phải mũm mĩm cứ láo liên.
Thái Hậu cười lườm tôn nhi một cái, nói với Hoàng Hậu và Trưởng công chúa Gia Chân: "Suốt ngày ai gia cứ nghe hết người này đến người khác luôn miệng nhắc tới Tiểu Hồng Lại mục, trong lòng rất tò mò, rốt cuộc là nhân vật xuất sắc đến độ nào..."
Trước đó Hồng Văn có công chăm sóc hai vị hoàng tử đã để lại ấn tượng tốt cho Thái Hậu, vốn tưởng rằng chỉ là thoảng qua, ai ngờ hôm kia hỏi chuyện học hành của tôn nhi, lại từ miệng Bạch tiên sinh nghe tên Tiểu Hồng Lại mục;
Hôm qua bàn chuyện với Hoàng đế về hôn sự của Bình Quận Vương, khó tránh khỏi nhắc đến phủ Định Quốc Công, cuối cùng lại dính dáng đến một Tiểu Hồng Lại mục...!Hoàng nhi keo kiệt như thế mà có thể rút ruột ban thưởng hoàng kim!
Hôm nay thấy hai tôn tử quả nhiên khoẻ hơn rất nhiều, cơm cũng ăn nhiều hơn, trong lòng Thái Hậu vui mừng, muốn tận mắt gặp mặt.
Thái Hậu thấy một thanh niên đứng phía dưới có đôi mắt to sáng dưới hàng mày rậm, trong trẻo như mắt trẻ thơ, cử chỉ tự nhiên hào phóng, bèn khen: "Quả thật là đứa bé ngoan."
Trước đó chỉ nghe nói còn trẻ, nhưng không ngờ còn trẻ đến mức này, cứ như thể vẫn còn là một đứa trẻ.
Thấy gương mặt Hồng Văn bị nóng đến đỏ mướt mồ hôi, Thái Hậu nói: "Tội nghiệp quá, trời nóng như đổ lửa mà kêu ngươi lại đây, nóng muốn bệnh rồi phải không?"
Hồng Văn cười: "Bẩm Thái Hậu, vẫn chưa sao ạ."
Vừa dứt lời, mấy giọt mồ hôi thi nhau chạy dọc theo hai bên sườn mặt hối hả lăn xuống chóp cằm, theo động tác của hắn rơi tí tách trên nền đá xanh tạo thành vệt nước rõ ràng.
Mọi người đều bật cười.
Hoàng Hậu bảo: "Còn không mau chuẩn bị nước để Tiểu Hồng đại nhân rửa mặt."
Mồ hôi đầm đìa kiểu này thật mất mặt, Hồng Văn thoải mái cảm tạ, tránh ra gian ngoài rửa mặt rửa tay, cảm giác toàn thân sảng khoái..
Danh Sách Chương: