Nghe nói em gái xuất cung một chuyến còn mang quà về cho người nhà, Long Nguyên Đế xử lý xong chính sự lập tức đi đến cung Thái Hậu.
Khi Hoàng đế tới nơi đúng lúc các hoàng tử công chúa đang vây quanh trước mặt Thái Hậu nhìn thứ gì đó, thỉnh thoảng ồ lên kinh ngạc.
Thật ra món đồ chơi này chả mấy tinh xảo, tóm lại mua ở sạp ngoài đường, sao lạ lẫm như vậy?
"Chú chim nhỏ thật oách quá!" Đôi mắt Ngũ Hoàng tử lấp lánh, chống cằm thắc mắc, "Vì sao nó không ngã xuống?"
Phần thịt trên cằm nhóc lòi ra từ khẽ ngón tay.
Trưởng công chúa Gia Chân lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Tam hoàng tử kinh ngạc: "Cô cô cũng có chuyện không biết hay sao?"
Trong trí nhớ hạn hẹp của nhóc, tiểu cô cô luôn là người thông thái hỏi gì đáp nấy, hơn nữa Hoàng tổ mẫu và phụ hoàng luôn khen cô cô thông tuệ nhạy bén, càng khiến Tam Hoàng tử cảm thấy tiểu cô cô quả thực biết hết mọi vấn đề.
Nhưng hiện tại cô cô chính miệng thừa nhận mình không biết?
Trưởng công chúa Gia Chân nghiêm mặt dạy bảo: "Đó là đương nhiên, bể học vô bờ nhân sinh hữu hạn, làm sao có thể thấu triệt toàn bộ kiến thức trong thiên hạ? Biết thì nói là biết, không biết thì cứ nói thật cũng chẳng có gì đáng xấu hổ."
Nhớ lại lúc nãy ở Tứ Hải Lâu khi người nọ nói câu này, nàng bất giác mỉm cười.
Tam Hoàng tử trầm ngâm gật gật đầu.
Giống Bạch tiên sinh đã từng dạy.
Trưởng công chúa Gia Chân nhìn về phía Lục Công chúa, thấy đôi tay ngắn ngủn của cô bé vươn ra thẳng tắp, hai bàn tay mũm mĩm khum khum khép chặt với nhau thành hình cái chén, gương mặt nhỏ căng thẳng đến mức đỏ bừng, không khỏi cười bảo: "Đừng sợ, nó không rớt được đâu."
Lục Công chúa mím môi, vô cùng lo lắng: "Nếu bị ngã xuống sẽ đau lắm ạ."
Trước kia bé bị té đau quá trời, chim nhỏ đậu cao như vậy, khẳng định càng đau hơn nhiều.
Ngũ Hoàng tử vội chạy tới giúp muội muội nâng cánh tay: "Như vậy sẽ không quá mỏi."
Lục Công chúa vui vẻ reo lên: "Đúng há, cảm ơn Ngũ ca!"
Khổ nỗi hai trái bí đao lùn tè hỗ trợ lẫn nhau một lát là cảm giác cánh tay bủn rủn, liếc nhau, theo bản năng hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Tam Hoàng tử.
Tam Hoàng tử: "..."
Đừng nhìn, ta tàng hình rồi!
Vào chơi với bà Còm ở ωattpad.
Long Nguyên Đế còn chưa vào cửa đã nghe bên trong ồn ào bàn tán chim chóc gì đó: "Ngày mùa đông tìm đâu ra chim?"
Bên ngoài tuyết lớn rét lạnh, trước tiên ngài cởi áo choàng đi đến bên cạnh lò sưởi hơ tay một chút rồi mới tiến vào phòng trong thỉnh an Thái Hậu, nhìn thấy mấy đứa nhỏ bu quanh thứ gì bèn cười: "Hóa ra là món đồ chơi này, trông thú vị đấy."
Trưởng công chúa Gia Chân chỉ vào một hàng chú chim nhỏ bằng lá trúc đang đứng lắc lư trên tấm bình phong thấp bằng gỗ đàn, bẻ ngón tay liệt kê, bộ dáng thiếu nữ ngây thơ trong sáng: "Mẫu hậu một cái, Hoàng huynh một cái, muội và các cháu trai cháu gái mỗi người một cái, ai cũng có phần."
Đồ vật đáng giá hay không chẳng quan trọng, mấu chốt là tấm lòng của em gái, Long Nguyên Đế cười ha hả, cầm một con đặt trên ngón tay mình khảy khảy: "Người nào nghĩ ra được trò này cũng hay nhỉ?"
Thấy hai con trai và một con gái túm tụm bên nhau, ngài không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Còn tụi con đang chơi trò gì thế?"
Tam Hoàng tử rầu rĩ đáp: "Ngũ đệ và Lục muội sợ con chim nhỏ ngã xuống, con giúp hai đứa chờ hứng."
Than ôi, đây là thường ngày phụ hoàng luôn dạy huynh trưởng phải có trách nhiệm giúp đỡ các em chứ gì?
Làm huynh trưởng thật không dễ dàng.
Long Nguyên Đế cười to, đặt chú chim lá trúc trong tay trên giường đất: "Ngốc quá, sợ chúng nó ngã thì đặt xuống thấp một chút không phải ổn rồi?"
Tam Hoàng tử cúi đầu nhìn chú chim đang lắc lư trên giường đất, hô hấp cứng lại, trong đầu ong ong:
Đúng há!
A a a, vì sao ta không nghĩ ra?
Ta thật khờ, thật sự khờ!
Đầu kia Ngũ Hoàng tử và Lục Công chúa đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thanh hô to: "Phụ hoàng thật lợi hại", Tam ca trực tiếp bị ném ra sau đầu.
Long Nguyên Đế cảm thấy mỹ mãn ôm hai đứa nhỏ, thấy Tam Hoàng tử vẫn sững sờ đứng ngây người, bật cười vỗ vỗ vai nhóc an ủi: "Nhất thời không nghĩ tới cũng không quan trọng."
Tam Hoàng tử ngượng đến mức mặt đỏ bừng: "Là Ngũ đệ và Lục muội giơ tay đón trước, con sợ hai em mệt, mới giúp đỡ giơ..."
Đâu phải con không nghĩ ra, chẳng qua là bị đệ đệ muội muội làm cho chia trí mà thôi!
Ai ngờ không giải thích còn đỡ, chưa giải thích hết lời thì Long Nguyên Đế càng cười nghiêng ngả: "Được rồi."
Nhóc Tam bình thường cứ như ông cụ non, hiếm khi ngốc nghếch một lần.
Nghe ra trong giọng nói phụ hoàng rõ ràng cho có lệ, Tam Hoàng tử thẹn quá thành giận quay ngoắt đi, hừ!
Phụ hoàng bắt nạt con nít!
Nếu, nếu Tiểu Hồng đại nhân ở đây, khẳng định huynh ấy sẽ không chê cười mình...!
Long Nguyên Đế cười đủ rồi, vẫy tay kêu nhóc: "Nghe Bạch tiên sinh nói dạo này con tiến bộ không ít, lại đây phụ hoàng kiểm tra xem."
Tam Hoàng tử vừa nghe, chẳng rảnh để lo tức giận, lập tức ưỡn ngực tiến đến: "Xin phụ hoàng cứ hỏi."
Thấy gương mặt nhỏ của nhóc tỏa sáng tràn đầy tự tin, Long Nguyên Đế rất vui mừng, hơi suy nghĩ rồi đưa ra đề mục.
"Trong triều có kẻ tham nhũng, phải giải quyết thế nào?"
Tam Hoàng tử đáp không cần nghĩ ngợi: "Nếu không phạt nặng thì không đủ xoa dịu sự phẫn nộ của dân chúng ạ."
Long Nguyên Đế không nói đúng cũng không chê sai: "Nhưng có người nói triều đại chúng ta lấy lòng nhân từ cai trị thiên hạ, ngăn chặn còn hơn kéo đổ."
Tam Hoàng tử nhíu mày: "Nhi thần không cho là đúng.
Hoàng Hà lũ lụt là do thiên tai, con người không thể can thiệp, cho nên đành phải đầu hàng.
Nhưng tham nhũng đều do con người gây ra, là vì lòng người không biết đủ, nếu không trừng trị nghiêm khắc, tất nhiên không thể ngăn được ạ."
Long Nguyên Đế gật gù: "Nếu hoàn cảnh sống của quan viên quá khó khăn phải tìm kế sinh nhai, xét về tình cảm có thể tha thứ hay không?"
Tam Hoàng tử không nghĩ tới còn có loại tình huống này, nhất thời sửng sốt, vắt óc suy nghĩ hồi lâu mới uể oải thưa: "Nhi thần không biết ạ."
Long Nguyên Đế lại giơ tay vỗ vỗ bả vai gầy yếu của nhóc, cười nói: "Quả nhiên tiến bộ, tuy còn hơi non nớt nhưng vẫn có thể nhìn ra là đã dụng tâm."
Tam Hoàng tử ngẩng phắt đầu lên, gương mặt nhỏ tràn đầy hưng phấn.
Long Nguyên Đế bật cười: "Con cần nhớ rõ một điều, quá cứng dễ gãy, mà rất nhiều thời điểm có thể lấy nhu khắc cương.
Phàm là người làm đại sự, phải biết tinh tế kết hợp giữa cương và nhu mới tốt."
Tam Hoàng tử như đạt được chí bảo, lẩm nhẩm mấy lần rồi trịnh trọng hành lễ: "Vâng, nhi thần sẽ nhớ kỹ."
Ngũ Hoàng tử vung nắm tay nhỏ giọng hô: "Tam ca thật là lợi hại!"
Lục Công chúa hùa theo như vẹt: "Thật là lợi hại ~"
Tam Hoàng tử bỗng thấy hơi ngượng: "Chậc, khi mấy đứa trưởng thành cũng sẽ lợi hại."
Ở wattpad có nhà bà còm.
Chờ hai cha con thi vấn đáp xong, Thái Hậu mới bảo Long Nguyên Đế ngồi xuống bên cạnh: "Bệnh tình Bạch tiên sinh thế nào?"
Tôn nhi tiến bộ như vậy, công lao lớn nhất thuộc về Bạch tiên sinh.
Long Nguyên Đế xoa tay: "Vẫn là năm cũ bệnh cũ thôi ạ, dạo này tuyết lớn nên vô cùng đau đớn, nhưng cũng may nhờ thuốc dán của Hồng Văn ở Thái Y Viện chế cho thật công dụng, nói là phương thuốc cổ truyền gì đó của các thợ săn già trong dân gian, chuyên trị gân cốt bị thương.
Sáng nay con có hỏi thăm Bạch tiên sinh, ông ta nói dán vào đỡ hẳn.
Hồng Văn cũng thỉnh thoảng đến giúp châm cứu xoa bóp, thấy có chuyển biến tốt đẹp.
Năm rồi vào thời điểm này có lúc ông ấy phải nằm trên giường đất không dậy nổi, năm nay còn có thể tự chống quải trượng tới lớp dạy bọn nhỏ học..."
Nghe được cái tên quen thuộc, Trưởng công chúa Gia Chân đang chơi với các cháu theo bản năng liếc về phía Long Nguyên Đế một cái.
Ừm, quả thật là châm cứu hay xoa bóp đều biết...!
Thái Hậu gật đầu: "Vậy là tốt rồi.
Bạch tiên sinh là học sĩ uyên bác thực thụ, nhân phẩm cũng đáng quý trọng, ngàn vạn lần không thể lơ là."
Long Nguyên Đế nói: "Vâng, con cũng nghĩ như vậy."
Thái Hậu lại hỏi: "Nói đến Thái Y Viện, ai gia nghe nói vị Vương Thái y kia lại muốn xin từ chức?"
Long Nguyên Đế gật đầu: "Vâng, đúng là có chuyện như vậy.
Tuy nhiên con tạm thời lưu lại không thả ra, mẫu hậu nghĩ thế nào ạ?"
Thái Hậu nhíu mày: "Ông ta đã cầu rời đi ba bốn năm rồi, cố ép cũng không tốt, chi bằng cứ làm thỏa mãn tâm nguyện của ông ta."
Năm lần bảy lượt giả mù sa mưa làm cho ai xem? Đã hơn sáu mươi tuổi, thật tưởng mình có giá lắm sao?
Long Nguyên Đế hắng giọng: "Ngặt nỗi ông ta vừa đi thì vị trí còn trống phải bổ khuyết thế nào ạ? Ý của Vương Thái y là muốn đề cử con ông ta lên thay."
"Ai gia cảm thấy không tốt," ai ngờ Thái Hậu phản đối thẳng thừng: "Vương Thái y này nổi tiếng bảo thủ, không đủ linh hoạt.
Người ta thường nói thế hệ sau không bằng thế hệ trước, con của ông ta đã hơn bốn mươi tuổi, lại có chiêu bài của cha mình thì cứ như khối vàng tự sáng rồi, thế mà đến hôm nay còn chưa kiếm được thanh danh gì, có thể thấy được khả năng có hạn."
Thái Hậu hiếm khi chủ động tỏ thái độ, Long Nguyên Đế dĩ nhiên coi trọng: "Vậy ý của mẫu hậu thế nào ạ?"
Thật ra Long Nguyên Đế cũng cảm thấy đề bạt như vậy không ổn, nhưng lại nghĩ dù gì Vương Thái y cũng cẩn trọng làm việc ở Thái Y Viện hơn ba mươi năm, vẫn luôn tuân thủ bổn phận, chỉ có chút thỉnh cầu như vậy...
Thái Hậu nói ngay: "Người thay thế xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt, hiện giờ Thái Y Viện không phải đã có sẵn? Tội gì đi tìm bên ngoài?"
Long Nguyên Đế hơi suy nghĩ rồi bừng tỉnh ngộ ra: "Mẫu hậu muốn nhắc đến Hồng Văn Lại mục?"
"Đúng thế," Thái Hậu gật đầu, "Trước tiên không nói chi xa xôi, chỉ non nửa năm mà sức khỏe hai tôn tử của ai gia phần lớn do hắn hỗ trợ chăm sóc, hiện giờ thỉnh thoảng còn giúp Bạch tiên sinh xoa bóp châm cứu, không có công lao cũng có khổ lao, chẳng lẽ không đáng đề bạt hắn thành Thái y?"
Long Nguyên Đế suy xét sự tình toàn diện hơn, trầm ngâm một lát rồi nói: "Cậu nhóc kia xác thật không tệ, làm việc cũng cần cù, ngặt nỗi sang năm mới mười chín tuổi.
Hơn nữa hắn vào Thái Y Viện chưa đến một năm, bỗng nhiên vượt qua các tiền bối có thâm niên được thăng quan, e rằng khó có thể phục chúng."
"Hoàng đế thật sự cổ hủ," Thái Hậu không để bụng, "Thâm niên cũng vậy, tuổi tác cũng thế, nói cho cùng nào đáng quan trọng? Nếu là đại phu, hết thảy chỉ cần xét y thuật và y đức, vì hắn hành nghề thái y, chúng ta nên cho hắn thể diện xứng đáng, đây mới là thật sự biết dùng người.
Hoàng đế chỉ nói không thể phục chúng, vậy những lão Lại mục kia tư cách thế nào? Đâu thấy bọn họ làm ra sự nghiệp gì kinh thiên động địa, chẳng lẽ bởi vì bọn họ lớn tuổi nên được thăng quan? Nếu quả thật như thế, triều đình cần gì mở khoa cử, thư sinh mười mấy hai mươi tuổi không cần đi khảo thí tranh đoạt vị trí Trạng Nguyên, chỉ lo dựa vào tuổi tác ra làm quan là được!"
Chính là tuổi còn nhỏ mà đã xuất sắc mới tốt, chứng minh người đó có thiên phú cực cao, tiềm lực vô cùng.
Cho hắn thêm mấy năm cơ hội để rèn luyện, chắc chắn sẽ đạt được thành tựu lớn.
Long Nguyên Đế vốn không quá nguyện ý đề bạt người con trai tầm thường của Vương Thái y, ngặt nỗi trình độ của các Lại mục có thâm niên trong Thái Y Viện lại không khác nhau lắm, đề bạt người nào cũng tạm được mà thôi, đề bạt người nào đều cảm thấy hơi kém cỏi.
Nhưng ai có thể ngờ rằng bỗng có một Hồng Văn từ đâu lòi ra? Tuổi không lớn mà khả năng không nhỏ, chỉ nửa năm ngắn ngủn mà đã vượt mặt làm lu mờ tất cả các vị tiền bối.
Trưởng công chúa Gia Chân vẫn không nói gì bỗng nhiên mở miệng: "Mẫu hậu nói có lý.
Hoàng huynh vốn biết dùng người, trước đó khi nổ ra trận chiến ở biên quan, chẳng phải trong một lần Hoàng huynh đã thăng chức cho năm sáu vị tướng trẻ? Hiện giờ tới phiên Thái Y Viện, tại sao lại bị bó tay bó chân?"
Long Nguyên Đế sửng sốt: "Cái con bé này..."
Trưởng công chúa Gia Chân cười hì hì: "Hiếm có người được mẫu hậu và vài vị nương nương trong cung đều ngưỡng mộ đến thế, Hoàng huynh đáp ứng mẫu hậu thì có sao đâu chứ? Chẳng lẽ hắn đang gánh trách nhiệm liên quan đến thắng bại trên chiến trường khiến quần thần đều sẽ phản đối?"
Mọi người nghe vậy đều cười ồ..
Danh Sách Chương: