• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hồng Văn khá có ấn tượng với Bình Quận Vương, nghe đồn là vị ăn chơi trác táng nhưng cũng là một quân tử, trước đó không ngại tình huống của phủ Định Quốc Công kiên trì muốn cưới con gái Thế tử là Tiết Vũ, coi như là người tình thâm nghĩa nặng.
Thánh chỉ tứ hôn đã ban ra, hôn kỳ định vào tháng ba sang năm, thế mà Bình Quận Vương đột nhiên báo bệnh, thậm chí kinh động đến cả Thái Hậu và Long Nguyên Đế, trực tiếp điểm danh hai người họ đến khám.
Tới gần cuối năm, trong thành đặc biệt náo nhiệt.

Nhiều cửa hàng đã treo đèn lồ ng đỏ rực, trông giống những đốm lửa bừng sáng điểm tô cho bầu trời mùa đông xám xịt, sưởi ấm tâm hồn mỗi người.
Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều không có tâm trạng thưởng thức, dọc đường đều bận suy đoán Bình Quận Vương bị bệnh gì.
Hoàng thất không có bất kỳ ghi chép nào về bệnh hiểm nghèo di truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, Bình Quận Vương cũng có tư cách được hưởng thái y bắt mạch mỗi nửa tháng, lần trước vẫn rất khỏe mạnh, như vậy chỉ có khả năng nhiễm bệnh cấp tính từ bên ngoài.
Ngẫm đến thời tiết dạo này, hai người đều có khuynh hướng suy đoán là bị phong hàn.
Nhưng suy đoán này lập tức tan biến khi họ chính mắt nhìn thấy Bình Quận Vương.
Thông thường trời không lạnh khi đang đổ tuyết nhưng lại rất lạnh khi tuyết tan, đã nhiều ngày thời tiết hứng chịu đại tác phẩm của gió Bắc, nước đóng thành băng, mặc áo bông dày đi ra ngoài mà vẫn lạnh run, thế nhưng ngôi viện của Bình Quận Vương mở toang tất cả cửa sổ, còn chủ nhân chỉ mặc áo bông mỏng để chân trần tóc xõa tung, đi vòng vòng quanh phòng như kiến bò trên chảo nóng.
Đã vậy mà Bình Quận Vương còn liên tục nới cổ áo than nóng, mặt đỏ phừng phừng.
Vừa thấy cảnh này, trái tim Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều lập tức đập thình thịch.
Bộ dáng của Bình Quận Vương làm hai người họ nhớ tới một loại chất k1ch thích thật đáng sợ từ thời tiền triều: Tiêu Dao Đan.
Tiêu Dao Đan khởi nguồn từ Ngũ Thạch Tán vào thời xưa, được một số đạo sĩ cải tiến và tinh chế nhiều lần, sau đó xuất hiện trở lại ở hậu thế, được thế nhân săn lùng.

Tuy nhiên, dần dần mọi người phát hiện sau khi uống đan dược, người ta luôn thích xõa tóc khỏa thân chạy ra đường nhảy múa và nói nhảm.

Điều này vô cùng đồi phong bại tục, thậm chí có thể dẫn đến tử vong trong trường hợp nghiêm trọng, vì thế thành thuốc cấm.

Lại mục đi theo Hồng Văn cũng cực kỳ kinh ngạc: “Hồng đại nhân, đây là Tiêu Dao Đan phải không?”
Hồng Văn nhìn cậu ta tán thưởng: “Có ý tưởng là tốt, nhưng trước khi bắt mạch không nên tùy ý nói ra miệng, làm việc ở Thái Y Viện nhất định phải cẩn thận.”
Triệu chứng của nhiều bệnh rất giống nhau, do đó 'sai một ly đi nghìn dặm', cho nên làm đại phu quan trọng nhất chính là tuy phỏng đoán táo bạo nhưng phải cẩn thận tìm bệnh chứng, nếu không tuyệt đối nắm chắc thì nhất quyết không thể đưa ra kết luận vội vàng.

Đặc biệt bọn họ làm đại phu cho hoàng gia, càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Lại mục kia vốn muốn phô diễn kỹ năng của mình trước mặt Hồng Văn, nhưng khi thấy Hồng Văn không tán đồng, hổ thẹn nói: “Vâng, hạ quan đã lỗ m ãng.”
Vẻ mặt Hà Nguyên Kiều đột nhiên trở nên vô cùng kỳ quái, nhìn Hồng Văn đang nghiêm trang thuyết giáo, rồi nhìn nhìn Lại mục kia, mơ hồ có ảo giác thế giới hoàn toàn thay đổi như 'biển xanh biến thành ruộng dâu'.
Ôi giồi ôi, còn dạy người ta “Cẩn thận” nữa chứ! Chả biết ai là người vừa tới Thái Y Viện thì ngày hôm sau đã đi xoa đầu Ngũ Hoàng tử, còn bị Hoàng Thượng vừa vặn bắt gặp nhỉ?
Con trai duy nhất thành dáng vẻ này, Thái Phi ngồi bên cạnh rơi lệ không ngừng, luôn miệng kêu con hỡi con ơi, thấy bọn họ tiến vào, vội hỏi với giọng thê lương: “Làm phiền hai vị Thái y nhìn xem, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?”
Cung nữ thái giám hầu hạ Bình Quận Vương cũng đồng thanh hô: “Xin hai vị Thái y mau đến xem Quận vương gia!”
Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều còn chưa kịp mở miệng, Bình Quận Vương bỗng cười khúc khích nói với tiểu thái giám đang dìu mình ngồi xuống: “Tiên nhân, xin truyền thụ phương pháp trường sinh cho ta.”
Thái giám kia bị dọa mặt mày trắng bệch, nghẹn ngào kêu: “Quận vương gia, ngài bị sao thế? Xin hãy tỉnh lại!”
Các cung nữ thái giám khác cũng sợ quá đỗi, có người rơi nước mắt, không ai biết chủ tử của mình vì sao đột nhiên biến thành dáng vẻ này.
Thái Phi khóc đến mức gần như ngất xỉu, đấm ngực hô: “Đây không phải muốn móc tim ta sao?”
Hơn nửa cuộc đời của bà chỉ có một đứa con trai để dựa vào, nếu có bất trắc gì, chi bằng đi theo nó luôn.
Dù sao Bình Quận Vương chưa đến mức không còn biết gì, bị mấy cung nữ thái giám vây quanh khóc kêu một hồi, không ngờ dần dần tỉnh táo, ôm đầu hét lên đau đớn: “Bổn vương bị sao thế?”
Nhìn thấy Thái Phi lệ tuôn đầy mặt, anh ta giãy giụa đứng lên: “Để mẫu phi phải nhọc lòng, là nhi tử bất hiếu...”
Thái Phi khóc nghẹn ngào, kéo tay con trai hung hăng đấm mấy cái.
Thấy Bình Quận Vương dường như khôi phục thần trí, mọi người mừng rỡ khóc òa, Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều nhanh chóng tiến lên bắt mạch, nắm chặt thời gian hỏi nguyên do.
Ngón tay Hồng Văn mới đặt lên cổ tay Bình Quận Vương lập tức thấy nóng cực kỳ, giống như dưới làn da đang có ngọn lửa bốc lên hừng hực, ngoài ra mạch tượng cực loạn cực nhanh, nội tạng khô nóng.
“Quận vương có tiện thè lưỡi cho vi thần xem chút không ạ?”
Hiện tại Bình Quận Vương chỉ cảm thấy trong cơ thể như có ngọn lửa đang thiêu đốt, khiến anh ta khó chịu đến mức sắp nổi điên.
Nhưng xưa nay Bình Quận Vương luôn lễ nghi chu toàn, lúc này vẫn còn lý trí nên nỗ lực khắc chế, phối hợp thè lưỡi ra rồi xuýt xoa vì đau.
Đầu lưỡi của anh ta đỏ sậm phát tím, mặt trên nổi lên vài mụn loét, đỏ đỏ trắng trắng trông thật ghê người.
Thái giám hầu hạ kinh ngạc hô lên: “Ủa, chuyện gì thế này? Hôm qua không có đâu ạ!”
Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều liếc nhau, nhanh chóng thay đổi vị trí bắt mạch lần thứ hai, dẫu chưa mở miệng xem lưỡi nhưng đã có thể xác định Bình Quận Vương uống Tiêu Dao Đan.

Bình Quận Vương vốn có thể chất khô khan, đã vậy còn uống chất k1ch thích có đặc tính vừa khô vừa nóng, giống như đổ thêm dầu vào lửa...
Trong tình huống bình thường, sau khi dùng Tiêu Dao Đan không bao lâu sẽ phát tác ngay, thế nhưng Bình Quận Vương dùng liều lượng không nhiều lắm, trên đường trở về hứng cơn gió rét nên tạm thời áp chế; ngặt nỗi thể chất anh ta lại tương hòa với dược tính nên không thể tiêu tán sạch sẽ, ấp ủ một đêm bèn ngóc đầu trở lại, trở thành bộ dạng như hiện giờ.
“Xin hỏi một câu, Bình Quận Vương có thói quen dùng Tiêu Dao Đan không?” Hà Nguyên Kiều đi thẳng vào vấn đề.
Mọi người đều sửng sốt: “Không có đâu!”
Thái giám tâm phúc của Bình Quận Vương phản ứng nhanh nhất, nghe vậy kinh ngạc hỏi: “Ý của Hà Thái y là, sở dĩ Quận vương gia biến thành như vậy bởi vì dùng Tiêu Dao Đan?”
Hà Nguyên Kiều gật đầu: “Đúng thế.”
“Tuyệt đối không thể nào ạ,” Thái giám kia nói một cách chém đinh chặt sắt, “Tuy Quận Vương gia thích vui chơi nhưng rất quý trọng thân thể.

Nô tài theo hầu ngày đêm, nếu có động tĩnh tất nhiên không thể giấu được.”
Thái Phi cũng khẳng định: “Đúng vậy, đứa nhỏ này tuy cà chớn nhưng cũng biết đúng mực, loại chất k1ch thích hại người như vậy tuyệt đối không chạm vào.

Hơn nữa xưa nay nó không thích Đạo giáo, khinh thường mấy vụ đan dược trường sinh, bảo nó chạm vào nó cũng không chạm.”
Nếu con trai không chủ động chạm vào, vậy tất nhiên phải từ bên ngoài đưa tới.

Nhưng trên dưới phủ quận vương đã sớm bị bà sửa trị kín kẽ như thùng sắt, dự kiến ​​sẽ không có ai đủ can đảm để cố ý phạm tội.
Sau một lúc yên tĩnh ngắn ngủn, Bình Quận Vương lại bắt đầu lớn tiếng than nóng, ánh mắt lờ đờ nói năng bậy bạ, giãy giụa muốn chạy ra ngoài.
Mấy cung nữ thái giám ba chân bốn cẳng xúm vào kéo lại nhưng không cách gì giữ được.
Hồng Văn nói: “Tạm thời không cần giữ lại, Quận vương trúng đan dược, cần phải dùng biện pháp này để phát tán, nếu mạnh mẽ áp chế, ngược lại dễ dàng khiến người bị thiêu hỏng.

Các ngươi chỉ chú ý đừng để Quận vương bị thương là được.”
Cổ nhân dùng Ngũ Thạch Tán xong thông thường sẽ xuất hiện cùng loại bệnh trạng, thậm chí còn khỏa thân chạy như điên ngoài phố.


Làm vậy mới có thể tiêu tán sức nóng trong cơ thể, bằng không có khả năng cháy bỏng nội tạng.
Nghe Hồng Văn nói vậy, các cung nữ thái giám nhìn nhau, vừa đau lòng vừa không nỡ.

Khổ nỗi người lâm vào cơn điên cuồng khí lực mạnh kinh khủng, bọn họ thật sự giữ không nổi, đành phải rơi nước mắt gạt lệ chạy theo sau Bình Quận Vương bảo hộ.
Thái Phi lau nước mắt: “Hai vị Thái y, cứ để như vậy cũng không phải biện pháp, nghe nói tà dược kia gây tổn hại rất lớn cho thân thể, nếu bị thương căn cơ thì làm sao bây giờ?”
Xảy ra vụ này, mặt mũi nửa đời người của bà đều bị mất sạch.
Tuy con trai không biết cầu tiến nhưng tốt xấu gì cũng là một Quận vương, ngày thành hôn sắp tới lại lòi ra sự cố Tiêu Dao Đan, chưa nói đến vấn đề có bị truyền ra ngoài hay không, trước mắt nhất định không thể giấu được Thái Hậu và Hoàng Thượng...
Hà Nguyên Kiều nói: “Vừa nãy hạ quan bắt mạch phát hiện Quận vương gia trúng độc không nặng, chứng tỏ dùng Tiêu Dao Đan không nhiều lắm.

Nếu là vậy, hạ quan sẽ kê một phương thuốc điều chỉnh nhiệt độ và giải độc.

Nếu sau này không tiếp tục sử dụng Tiêu Dao Đan, chỉ cần uống mấy thang là ổn rồi ạ.”
Hồng Văn nhíu mày: “Triều đình nghiêm cấm loại tà dược này, làm sao lại xuất hiện trong cơ thể Bình Quận Vương? Ai có thể biết mấy ngày qua Quận vương đi nơi nào, ăn uống gì không ạ?”
Tiêu Dao Đan là độc dược dùng nhiều sẽ gây nghiện, đến lúc đó ngũ tạng lục phủ bị thiêu cháy, thần tiên cũng không thể cứu.
Nếu không ngăn chặn ngọn nguồn, có uống bao nhiêu thang thuốc cũng chỉ trị ngọn không thể trị gốc.
Một lời đánh thức mọi người, Hồng Văn vừa nói xong, thái giám tâm phúc của Bình Quận Vương lập tức ồ lên: “Nô tài nghĩ ra rồi ạ, hôm qua Quận vương gia đi Thiên Ngoại Lâu, buổi tối trở về có than trên người không thoải mái.

Lúc ấy trời đã tối, Quận vương gia cảm thấy có khả năng chỉ vì hứng thú uống quá nhiều rượu nên bị say, do đó không mời đại phu.

Đến hôm nay đột nhiên biến thành như vậy, phải chăng đồ ăn nơi đó có vấn đề?”
“Thiên Ngoại Lâu là nơi nào? Quận vương gia đến đó làm gì?” Hồng Văn hỏi cặn kẽ, “Quận vương dùng cơm với ai? Người ngồi cùng bàn dùng cơm tình huống thế nào?”
Nếu thật chuyện xảy ra ở bên ngoài, rất có thể không chỉ một người trúng chiêu.
Nếu là chủ ý của khách nhân thì còn đỡ, dù nhà hàng có bị liên lụy cũng sẽ không quá nghiêm trọng; nhưng nếu là Thiên Ngoại Lâu làm...!Vậy thì toàn bộ kinh thành đừng mong yên ổn qua năm mới!
“Nghe tên là biết không phải chỗ đứng đắn,” Thái Phi đập bàn mắng: “Là nơi khốn nạn nào hại người thế?”
Bà chỉ vào Bình Quận Vương phía xa xa đang chạy như điên ngoài sân, căm hận nói: “Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng! Ta đã sớm kêu nó đàng hoàng lại, không nên đi mấy chỗ không đứng đắn, nhưng nó chẳng chịu nghe.


Hiện giờ hay quá rồi, thân thể nhận hết báo ứng, 'người không ra người, quỷ không ra quỷ', thành thể thống gì?”
Thái giám kia hai chân mềm nhũn quỳ xuống, run rẩy bẩm báo: “Thiên Ngoại Lâu là một tòa nhạc lâu nổi tiếng năm nay ạ, có nhiều ca kỹ xuất sắc, đặc biệt là Ngọc Tiên cô nương, mấy tháng trước nhờ một khúc mà thành danh, dẫn tới vô số người khát cầu.

Nhất là những người có học miêu tả Ngọc Tiên cô nương thành tiên nữ trong mộng cũng khó gặp.

Hơn nữa Ngọc Tiên cô nương vốn là con nhà trong sạch, được cho học hành, có chút tài văn chương, thỉnh thoảng cũng có thể ngâm nga mấy câu thơ tự sáng tác, thường xuyên được mời đến các hội văn thơ để 'hồng tụ thiêm hương'...”
Bình Quận Vương cực kỳ tinh thông các loại ăn nhậu chơi bời ngâm thơ làm phú, đám thư sinh cố ý nịnh bợ, năm lần bảy lượt đưa thiếp mời.
Anh ta vốn định ở nhà chuẩn bị cho hôn lễ năm sau, nhưng ngẫm lại vị hôn thê Tiết Vũ cực kỳ yêu thích thi thư, chính mình giao lưu với nhóm tiến sĩ tương lai nhiều hơn cũng vô cùng hữu ích, cho nên đáp ứng.
Hôm qua mới đi lần đầu tiên, bị chuốc cho một vò “Rượu ngon tự ủ”, ai ngờ hôm nay biến thành bộ dáng này.
Thái Phi vừa nghe, cảm giác đấm sét bổ xuống đầu: “Hội thơ? Khắp kinh thành có biết bao nhiêu hội thơ đứng đắn mà không đi, sao lại đến chỗ đó? Còn vác tới ca kỹ gì nữa, đắm chìm trong 'phong hoa tuyết nguyệt' thì ai còn muốn nghiên cứu học vấn một cách đứng đắn? Đúng là mấy cái bao cỏ học đòi văn vẻ!”
Lời chưa nói xong, Thái Phi tức giận đến mức lảo đảo sắp ngất, Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều vội xông đến vừa xoa bóp vừa châm cứu, lúc này bà mới ổn định.
Bởi vì đề cập đến Tiêu Dao Đan, sự tình cực kỳ quan trọng, Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều không dám chậm trễ, kê phương thuốc xong là vội vàng hồi cung bẩm báo Long Nguyên Đế.
Long Nguyên Đế nghe xong giận tím mặt, lập tức kêu người của Đài ty nha môn đến mắng to:
“Các ngươi làm việc thế nào? Trong kinh thành xuất hiện loại tà dược hại người mà vẫn chưa hay biết! Một hai phải chờ hỏi thẳng mặt các ngươi hả? Nghe nói có rất nhiều thư sinh liên lụy trong vụ này, ngươi định trơ mắt nhìn giang sơn của trẫm hủy trong một sớm một chiều hay sao?
Hôm nay bọn chúng hại Bình Quận Vương, ngày mai có thể tới hại trẫm!”
Người Đài ty nha môn vừa nghe, mồ hôi lạnh ròng ròng dập đầu, thề thốt lập tức đi tra.
Long Nguyên Đế thực sự tức giận cực kỳ, bước vòng vòng quanh thư phòng như con quay, mắng một hồi vẫn chưa hết giận: “Phạt ngươi ba tháng bổng lộc, nếu trước khi qua năm mới không điều tra rõ vụ này, trực tiếp cuốn gói về quê ăn tết!”
Xưa nay Long Nguyên Đế trọng văn, tin rằng các quan văn trong thời thái bình thịnh vượng là nền tảng của một đất nước ổn định.

Nhưng bây giờ một loại chất k1ch thích độc hại đã lan tràn trong nhóm trụ cột tương lai, làm sao có thể không tức giận?
Quả thực...!quả thực tựa như bị người thọc ngay vào phổi!
Nửa canh giờ sau, Đài ty nha môn trực tiếp bao vây tòa Thiên Ngoại Lâu, bắt đầu đào ba thước đất điều tra.
Kết quả không tra thì thôi, một khi vừa tra thì....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK