Triều Đại Lộc đã phát triển giao thông hàng hải, thương nghiệp phồn thịnh, vì vậy hệ thống giới nghiêm ban đêm của tiền triều đã bị bãi bỏ từ lâu.
Lúc này, hoàng hôn buông xuống nhưng bốn con đường chính Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ lại trở nên đông đúc và rộn rịp hơn.
Ven đường, những chiếc đèn lồ ng đủ màu được xâu thành chuỗi như con rồng đang uốn lượn, kéo dài đến tận chân trời.
Tiếng rao hàng của các cửa tiệm hai bên đường, tiếng cười nói rôm rả của bá tánh và người qua đường, tiếng reo hò cổ vũ phát ra từ rạp hát, tiếng lộc cộc của bánh xe ngựa nghiến trên mặt đường lót phiến đá xanh...!hết thảy đều hòa quyện vào nhau tạo thành một dòng thanh âm rào rào như tiếng thác đổ, cuồn cuộn trôi về phương xa.
Hồi nhỏ Hồng Văn theo sư phụ hành nghề y, thường xuyên đến những vùng đất nghèo nàn cằn cỗi, làm sao từng ngắm cảnh đêm náo nhiệt như vậy? Hắn vén rèm xe nhìn một lượt, hai mắt sáng ngời, hoàn toàn không cảm thấy chán ghét.
Đây chính là quang cảnh phồn hoa của nhân gian.
Ước chừng đi gần một canh giờ, xung quanh mới dần dần yên tĩnh, Hồng Văn ngẩng đầu nhìn lên, thình lình thấy một tấm biển treo ngay đầu con phố phía trước, viết ba chữ thật to "Phố Định Quốc".
Hồng Văn lập tức há hốc mồm: "Kiêu ngạo đến thế?!"
Công khai chiếm cả một con phố, đây chính là kinh đô đấy!
Hà Nguyên Kiều nghe vậy nhướng mày: "Đúng là kiêu ngạo thế đó."
Các vị Quốc Công đều có công lớn, vào thời trẻ thì về cơ bản mỗi người chiếm một con phố.
Đáng tiếc sau đó ba người đã chết, tước vị bị giảm xuống, phủ quốc công ban đầu trở thành vượt quá định mức, vì thế đành phải phân gia, di dời, tên phố dĩ nhiên cũng biến mất qua đêm.
Trấn Quốc Công là ông già thành tinh, lặng lẽ sai người phá bỏ tấm biển, cho nên hiện giờ chỉ còn dư lại một con phố như vậy.
*******
Trời bắt đầu tối sầm, trong nhà đã sớm đốt ngọn đèn sáp mỡ trâu to đùng, chụp đèn bên ngoài được ghép bằng những miếng lưu li mài mỏng, không thấy một bọt khí nào, ánh lửa chiếu ra vừa dịu mắt vừa sáng sủa.
Chỉ một chiếc đèn mà đã quý hiếm như vậy, huống chi còn có rất nhiều đồ cổ bằng ngọc đặt trên giá cổ bằng gỗ đàn hương lâu đời, còn có pha lê từ Ba Tư và đồng hồ vàng từ phương Tây.
Hồng Văn lần đầu tới đây, vừa vào cửa là cảm thấy một làn gió thơm phả vào mặt, không biết đốt hương gì, thanh nhã xa xưa rất dễ ngửi.
Trên mặt đất không thấy gạch lót, toàn bộ sàn nhà được phủ bằng lớp thảm lông màu sắc mang phong cách dị vực, dẫm lên tựa như đi trên đám bông, không nghe chút xíu tiếng bước chân nào.
Kiến thức của Hồng Văn có hạn, nhìn hoa cả mắt cũng không đoán được lai lịch, cảm thấy chiếu theo xúc cảm và độ tinh xảo, có lẽ những gì hắn đã thấy ở Ninh Thọ Cung của Văn Phi cũng chỉ được xấp xỉ như vậy mà thôi.
Phủ Định Quốc Công con cháu đông đúc, chính sảnh và hai bên phòng khách chật ních người ngồi kẻ đứng, tất cả đều lộ ra vẻ lo lắng, chắc là thuộc thế hệ thứ hai và thứ ba.
Ngồi trên giường La Hán ở vị trí đầu tiên là một đôi vợ chồng già, ước chừng sáu bảy mươi tuổi.
Trên cằm ông cụ là bộ râu rậm rạp chĩa thẳng ra ngoài như cọng thép, hợp với đôi mày rậm xếch lên trông khá hung dữ, đấy là Định Quốc Công Tiết Dũng.
Thấy Hà Nguyên Kiều và Hồng Văn tiến vào, Tiết Dũng cũng không vội vàng kêu người dọn ghế, trước tiên nhìn chằm chằm Hồng Văn rồi cười khẩy: "Hiện giờ Thái Y Viện hết người dùng rồi sao? Đưa đến đây một đứa nhãi ranh chưa đủ lông đủ cánh, có thể làm được cái khỉ gì?"
Bệnh tình Thạc Thân Vương trầm trọng nguy hiểm, Tô Viện sử của Thái Y Viện không đến được coi như có thể thông cảm, nhưng vừa nãy mới biết người tới không phải là Mã Lân cũng không phải Hà Thanh Đình, Tiết Dũng sâu sắc cảm thấy Thái Y Viện không để ông đây vào mắt nên đã sớm bực bội, hiện giờ thấy Hồng Văn thậm chí mặt búng ra sữa, một cỗ tà hỏa lập tức phun trào.
Lời vừa nói ra, ngay cả Hà Nguyên Kiều xưa nay tốt tính cũng phải lạnh mặt.
Hắn định lên tiếng thì bị Hồng Văn kéo lại.
Hồng Văn từ nhỏ đã theo sư phụ hành tẩu khắp nơi, gặp đủ loại dân giang hồ tứ xứ bặm trợn, vì thế luyện được tâm tính kiên định siêu phàm người thường khó có thể so, đối mặt với uy thế của Tiết Dũng không chút nào khiếp sợ, chẳng thèm đáp trả chỉ hỏi lại: "Xin hỏi Định Quốc Công, năm xưa khi ngài ra chiến trường thì tuổi tác bao nhiêu?"
Tiết Dũng híp mắt, "Thằng nhóc này ngon nhá, ngươi cũng dám..."
Ông ta xuất thân từ người mổ heo, bởi vì căm thù đám hương thân ác bá địa phương mà mười bốn mười lăm tuổi đã ra ngoài chém giết, hiển nhiên so với đối phương càng nhỏ tuổi hơn.
Nếu chê bai đối phương, chẳng lẽ cũng coi thường bản thân trong quá khứ?
Ngặt nỗi xưa nay ông ta vẫn luôn đề cao chính mình, làm sao có thể dung túng người khác kề vai sát cánh so sánh với ông ta!
Hồng Văn ngắt lời: "Nghĩ đến năm xưa cũng từng có người nghi ngờ Công gia, nhưng nếu Công gia có thể lập nên cơ nghiệp vẻ vang đến thế, nhất định không tin vào lời đánh giá như vậy."
Trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Đã bao nhiêu năm, hầu như không có bất cứ người nào dám trả treo chính diện với Định Quốc Công như thế này.
Hồng Văn không né không tránh, không kiêu ngạo không nhún nhường nhìn thẳng vào mắt Tiết Dũng.
Rất nhiều người chỉ biết Tiểu Hồng đại phu bình thường tính tình hiền lành, nhưng lại không biết thật ra hắn là loại người ngoài mềm trong cứng không dễ bị bắt nạt.
Xưa nay hắn kính trọng các vị anh hùng lập công nơi sa trường, vốn còn thấy bất mãn cho Định Quốc Công khí tiết tuổi già khó giữ được, nhưng hôm nay thấy mới biết không có lửa sao có khói.
Mà hôm nay Hồng Văn tới đây chính là đại diện cho mặt mũi của Thiên tử, mặt mũi của Thái Y Viện, sao có thể nén giận?!
Cũng không biết trải qua bao lâu, lão phu nhân ngồi bên cạnh Tiết Dũng đột nhiên ho khù khụ vài tiếng đánh vỡ bầu không khí yên lặng chết người, trước tiên nửa đùa nửa thật vỗ nhẹ Tiết Dũng một cái: "Xem ông kìa, vui đùa cũng không biết kiềm chế, dọa sợ con người ta!"
Sau đó cười giả lả nói với Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều: "Bị dọa sao? Xin đừng trách, lão gia là người thẳng tính, miệng lưỡi vụng về không biết nói chuyện chứ không có ác ý, hai vị chớ để trong lòng.
Người đâu, dọn ghế, pha trà ngon nhất!"
Bà ta dụng tâm muốn tráo hết thảy màn dương cung bạt kiếm vừa rồi thành vui đùa.
Hồng Văn cũng không tiện tiếp tục cứng rắn đối đầu, vì thế bèn cười hùa theo đến nỗi mi mắt cong cong: "Lão phu nhân nói đúng, Công gia là nhân vật cỡ nào, sao có thể thật sự không biết hoàng ân mênh mông cuồn cuộn? Hạ quan hiểu rõ, bệ hạ dĩ nhiên cũng hiểu rõ."
Mấy câu nói ra quả thật trong bông có kim, tươi cười trên mặt lão phu nhân phai nhạt vài phần.
Sau khi ngồi xuống, Hà Nguyên Kiều lợi dụng động tác uống trà, xuyên qua làn khói mịt mờ trên nắp chén nháy mắt với Hồng Văn.
Thằng nhóc ngươi tuyệt quá!
Nói câu không xuôi tai, đánh chó còn phải xem chủ nhân, Định Quốc Công không coi ai ra gì như thế, vậy đang gián tiếp đánh vào mặt ai?
Thật là được nâng lên cao lâu quá rồi, già hồ đồ!
Bởi vì màn trao đổi vừa rồi nên bầu không khí có chút ngưng trệ, sau đó khi bắt mạch, lão phu nhân cũng cố ý cứu vãn, dè dặt nói: "Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, vốn không muốn quấy rầy trong cung, ngặt nỗi người nhà lo lắng, thật sự làm phiền hai vị Thái y."
Hà Nguyên Kiều trưng ra nụ cười chuẩn không chê vào đâu được: "Ngài nói đến đâu rồi ạ, Công gia là rường cột của quốc gia, ngay cả bệ hạ cũng coi trọng, đâu thể nói làm phiền?"
Hồng Văn tận chức trách viết ký lục, dường như không cảm giác ánh mắt sắc bén của Định Quốc Công dừng trên đỉnh đầu.
Đây nhằm nhò gì? Khi hắn trêu đùa Hoàng tử ở trong cung, số lần bị Long Nguyên Đế trợn mắt nhìn chằm chằm còn thiếu sao?
Chẳng mấy chốc, Hà Nguyên Kiều kết thúc phần khám bệnh, đúng như lão phu nhân tự nói, thật sự không có gì nghiêm trọng.
Dù sao cũng là người lớn tuổi, sức khỏe giảm sút, những căn bệnh tích tụ trong quá khứ sẽ quay trở lại khi thời tiết thay đổi.
Những căn bệnh này không thể loại bỏ gốc rễ, điều Hà Nguyên Kiều có thể làm cũng chỉ kê đơn điều trị mà thôi.
Phủ Định Quốc Công có phòng dược riêng, Hồng Văn vừa giao ra đơn thuốc là Hà Nguyên Kiều đứng dậy cáo từ ngay, nói rõ không tiện ở lâu để tránh thị phi.
Bà còm đăng ở wattpad.
Lão phu nhân hơi do dự, sau đó chỉ vào một người phụ nữ vác bụng to đùng trong đám người: "Nói tới đây, còn có một chuyện muốn quấy rầy Tiểu Hà Thái y.
Đó là trưởng tôn tức của ta, bởi vì là thai đầu, mấy ngày nay thân mình phá lệ không dễ chịu, làm phiền Tiểu Hà Thái y xem một chút."
Chuyện đến hiện giờ, có gì mà không rõ?
Hiển nhiên chứng ho của lão phu nhân phát tác chỉ là chiêu thức che mắt, mục đích chân chính là bắt mạch cho cháu dâu của Định Quốc Công.
Thể theo quy củ, vợ chồng Định Quốc Công mới có thể mời thái y, đến đời của Thế tử cũng có thể thơm lây, nhưng đời thứ ba thì đã thành danh không chính ngôn không thuận.
Trừ khi bệnh tình thật sự nguy kịch thì các lão nhân mới cược mặt già để trình thẻ bài thỉnh Thái y.
Cho nên phủ Định Quốc Công quyết định nghĩ ra biện pháp này: Lão phu nhân cầu Thái y bắt mạch, sau khi chấm dứt thuận tiện xem một chút cho cháu dâu nhà mình, coi như không tính vi phạm quy củ chứ gì?
Sau đó ra ngoài có thể khoe khoang với người ta, ngay cả cháu dâu có thai đều do Viện phán của Thái Y Viện bắt mạch, được vinh dự biết bao!
Bàn tính như ý của họ gõ vang vang, thầm nghĩ hai vị Viện phán đều cực kỳ tinh thông phụ khoa, bất kỳ vị nào ra mặt đều vừa bảo đảm bình an vừa có thể diện.
Khổ nỗi Long Nguyên Đế chơi chiêu rút củi dưới đáy nồi, chẳng phái vị nào...!
Truyện đăng ở nhà bà còm, wattpad.
Lời vừa nói ra, cô gái ngồi ngay bên dưới lão phu nhân tái mặt, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Tổ mẫu, chuyện này..."
Cô gái mặc váy áo thêu hoa mẫu đơn với nhụy bằng chỉ vàng đính trân châu, cổ tay đeo vòng bạch ngọc, mái tóc đen nhánh không có quá nhiều trang sức do tuổi nhỏ nhưng mỗi món đều rất tinh xảo, rõ ràng được ưu ái cực kỳ.
Lão phu nhân quét mắt liếc cô gái, hơi lộ vẻ không vui.
Cô gái cắn cắn môi, cuối cùng không lên tiếng nữa, nhưng trong lòng lại bất an như có nồi nước đang sôi.
- - -- Nếu không do bệ hạ bày mưu đặt kế, vừa rồi vị tiểu đại phu kia sao có thể kiên cường như thế?
Rốt cuộc, quân thần có khác!
Tổ phụ cũng vậy, tổ mẫu cũng thế, cứ mãi lên mặt, thật sự...!quá hồ đồ!
"A Vũ, tới đây!" Thế tử phu nhân ngồi phía sau sợ nữ nhi chọc lão phu nhân không vui, vội vàng kêu.
Tiết Vũ thưa vâng, cúi đầu đi qua.
Hà Nguyên Kiều cười ha hả đáp ứng, quả nhiên một lần nữa ngồi xuống bắt mạch.
Mặt Tiết Vũ lại bắt đầu trắng bệch, lòng bàn tay che khuất trong ống tay áo toát mồ hôi lạnh.
Mấy năm nay cô dần trưởng thành, bắt đầu đi theo trưởng bối trong nhà ra ngoài giao thiệp, cũng nghe được một số lời đàm tiếu về gia đình mình nên khó tránh khỏi hoang mang.
Cô cũng nhiều lần đặt vấn đề với cha mẹ trưởng bối nhưng mọi người đều cười trừ và không thèm để bụng.
"Chúng ta chính là công thần khai quốc, vì e ngại miệng thiên hạ nên Hoàng Thượng chẳng dám làm gì chúng ta."
Nhưng Tiết Vũ không tin, thậm chí càng hiểu nhiều càng sợ hãi.
Những ví dụ Qua cầu rút ván trong lịch sử còn thiếu hay sao? Dẫu có công lớn thì thế nào? Hiện tại Thái Tổ Hoàng đế ở đâu? Người ngồi trên long ỷ bây giờ chính là tôn tử của Thái Tổ đấy! Tình nghĩa giữa bạn bè thân thích đều sẽ có ngày phai nhạt chẳng còn, huống chi cách những hai đời...
Nếu quả nhiên không bực, vậy thì ba phủ Quốc công kia biến đâu rồi? Vì sao phủ Trấn Quốc Công từ bỏ cuộc sống vinh hoa, đột nhiên bắt đầu khiêm tốn, còn lùa nam đinh nhà mình ra biên quan rèn luyện.
Là chê cuộc sống ở kinh thành không thoải mái hay sao?
Nghĩ đến đây, Tiết Vũ thậm chí nhịn không được run rẩy.
Thế tử phu nhân ngồi bên cạnh thấy vậy, vội quan tâm sờ tay con: "Bị lạnh à?"
Tiết Vũ rặn ra nụ cười khô khốc, cân nhắc nói: "Mẫu thân, làm phiền hai vị Thái y vất vả đi một chuyến, chúng ta có nên chuẩn bị chút tạ lễ không ạ?"
Thế tử phu nhân nghe vậy nhíu mày, hiển nhiên vừa nãy thấy Hồng Văn "Làm càn" khiến bà không cao hứng: "Đứa bé ngoan, con có tấm lòng nhân nhậu như vậy là đáng khen, nhưng họ không được phép tùy tiện nhận quà đâu."
Tuy nói như thế, nhưng thật ra chỉ cần Thái Y Viện phụng chỉ đến khám bệnh tại nhà, gia đình người bệnh ít nhiều gì đều chuẩn bị quà cảm tạ, coi như tỏ lòng kính trọng hoàng gia.
Tiết Vũ biết dẫu mình ăn ngay nói thật thì trưởng bối cũng chỉ chê cười mình suy nghĩ quá nhiều, nhưng cô cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không thể chấp nhận được.
Có câu "Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi", rốt cuộc Long Nguyên Đế cách quá xa, muốn hiểu biết tình huống của các thần tử bên ngoài dễ nhất là nghe người dưới báo cáo.
Nếu có thể mượn sức hai vị Thái y này, nhờ họ có cơ hội thay nhà mình nói tốt vài câu, không chừng còn có thể cứu vãn được chút đỉnh.
Ít nhất, chỉ cần không chơi trò "Dậu đổ bìm leo" là được.
Lui vạn bước mà nói, cho dù chỉ vì ích lợi của chính bản thân, giao hảo với vài vị thái y chẳng phải rất tốt hay sao?
Thấy sắc mặt Tiết Vũ không vui, Thế tử phu nhân cho rằng con gái hiếm khi muốn ra chủ ý mà lại bị mình bác bỏ thật mất mặt, vội sửa lời: "Được, theo ý con.
Vậy con nói nên đưa quà lễ gì cho phải?"
Tiết Vũ không rảnh để ý đến giọng điệu như dỗ con nít của mẫu thân, chỉ cảm thấy có thể đạt tới mục đích là tốt rồi.
"Cũng không cần quá mức đâu ạ.
Nhà chúng ta có đầu bếp rất giỏi mà, nếu đã qua giờ cơm thì không tiện giữ họ dùng bữa, chi bằng đưa chút điểm tâm tinh xảo, tiện cho hai vị Thái y lót dạ trên đường về.
Nếu được, chúng ta có thể tặng mấy xấp vải gấm, mấy thứ dược liệu hiếm có."
Sau đó, khi Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều rời đi, Tiết Đại cô nương đích thân dẫn người đưa đến cửa phòng, chỉ vào hộp đồ ăn bốn tầng thật to trong tay nha hoàn: "Tuy nói hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, nhưng dù gì cũng vất vả hai vị Thái y đi một chuyến.
Xin nhận một ít điểm tâm coi như tâm ý."
Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều đều hơi kinh ngạc, không ngờ nhà này vẫn còn một người sáng suốt.
Đáng tiếc là một tiểu cô nương không thể vào triều làm quan.
Điểm tâm thì không sao, ngặt nỗi những cuộn gấm vóc tươi sáng đẹp đẽ quá quý giá xa xỉ, dược liệu cũng cực kỳ hiếm có nên Hà Nguyên Kiều trực tiếp cự tuyệt.
"Cô nương, họ chỉ là hai đại phu mà thôi, tội gì cô nương phải ân cần tiễn họ ra cửa." Chờ hai người Hồng Văn vừa đi, nha hoàn hầu hạ bên người Tiết Vũ lầu bầu.
"Câm mồm, lời nói như vậy đừng để ta nghe được lần nữa." Tiết Vũ nghiêm mặt, lạnh lùng mắng, "Thường ngày ta thật quá dung túng các ngươi, khiến các ngươi chẳng biết trời cao đất dày."
Thấy nha hoàn kia hãy còn chưa phục, Tiết Vũ không khỏi thở dài, không biết là nói cho nha hoàn kia nghe, hay nói cho người trong nhà nghe: "Thái Y Viện đại biểu cho mặt mũi hoàng gia, chưa bàn đến chuyện khác, ngay cả vị trẻ tuổi kia dù chỉ là Lại mục nhưng cũng có chức vị chính thất phẩm đàng hoàng, nếu ở trên phố gặp phải, chẳng lẽ các ngươi không cần hành lễ vấn an?"
"Muội muội thật sự lo lắng quá nhiều," Một thanh niên trông giống Tiết Vũ sáu bảy phần đi ra, nghe vậy khinh thường nói, "Những người như chúng ta cần gì tranh đua chức quan với kẻ khác?"
Tiết Vũ dậm dậm chân, nhịn không được phản bác: "Nếu đã như thế, lúc trước huynh trưởng cần gì phải gian khổ học tập, nhất định muốn cầu công danh?"
Chẳng phải vì núp bóng tổ tiên sẽ không vững chắc?
Nụ cười của thanh niên kia lập tức tắt ngúm, phớt lờ em gái tự mình hất mành vào nhà.
Lời này thật sự chọc đến nỗi đau của hắn.
Thời trẻ, người trong nhà định xin một chức quan nhờ ân ấm, cơ mà hắn tâm cao khí ngạo lại sĩ diện, cảm thấy bản thân có tài năng xuất chúng, khăng khăng muốn tiến thân bằng con đường khoa cử.
Định Quốc Công thấy hắn có chí khí nên cũng không ngăn cản, còn đặc biệt mời danh sư đến dạy dỗ, sau đó đưa vào Thái Học Viện học hành.
Ai ngờ nhoáng lên mấy năm qua đi, hắn thi năm lần bảy lượt không đạt được kết quả tốt, hiện giờ đã hai mươi ba tuổi mà chỉ đậu tú tài.
Nếu muốn tiến thêm một bước thật sự khó như lên trời.
Thấy Đại công tử bị chọc tức, nha hoàn của Tiết Vũ không khỏi khuyên nhủ: "Cô nương hà tất như thế? Đâu thể vì người ngoài mà làm tổn thương hòa khí trong nhà."
"Ngươi nào biết nỗi khổ tâm của ta, đâu phải ta vì người ngoài!" Chứng kiến từng chuyện đều nói không thông, Tiết Vũ chỉ cảm thấy miệng mồm đắng nghét.
Suốt bao nhiêu năm Đại ca thi khoa cử vô vọng, sớm đã dần dần không còn ý chí chiến đấu, bắt đầu há mồm ngậm miệng "Những người như chúng ta".
Ngặt nỗi Một cột chẳng chống vững nhà, hiện tại vinh hoa phú quý của toàn gia tộc đều trói buộc vào một người, giống như thanh kiếm treo bằng sợi tơ nhện.
Nếu sau này ông nội thật sự mất đi thánh sủng, hoặc cưỡi hạc đi về phía Tây, đại gia tộc phải đi con đường nào?
Người trong nhà xem thường thái y, nhưng vị tiểu Lại mục kia trông không lớn hơn mình bao nhiêu, thế mà đã là vị quan thất phẩm chân chính...
Ôi!
Nghĩ đến đây, Tiết Vũ lại thở dài, đột nhiên cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt..
Danh Sách Chương: