• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Cả một buổi học cứ mãi thất thần, Tống Tích cảm thấy xúc cảm cứng rắn kia hãy còn vương trên đầu ngón tay.

Thế mà sắc mặt của Bùi Tu Vân lại rất bình thản, chỉ có nàng không ngừng siết chặt mấy quyển kinh, sử, tử, tập, thơ mà thôi, như có mỗi nàng mới là người phiền não vậy.
Lúc học xong, nàng không thèm liếc nhìn Bùi Tu Vân một cái đã vội vàng ra về.

Đi được nửa đường, một bóng đen nhảy ra từ con ngõ, khiến Tống Tích giật bắn mình.
“Huynh làm gì vậy!” Nhìn thấy thiếu niên da ngăm cởi trần đang cầm một chiếc ô giấy màu vàng, nàng vội vàng che mắt lại.
Thiếu niên cao lớn đó bất chợt quỳ xuống trước mặt nàng một cái ‘phịch’.
“Thật xin lỗi.” Cao Trạch chắp tay, cao giọng nói.

Y nói rất to, khiến không ít người qua đường phải ghé mắt nhìn.

Tống Tích hơi mở kẽ tay, từ khe hở giữa các ngón tay, nàng thấy trên người thiếu niên đang buộc ngang người bằng dây thừng, cũng không biết là trên lưng đang buộc thứ gì.
Tống Tích buông tay xuống, cau mày nói: “Huynh làm gì vậy! Mau đứng lên.” Nói xong, nàng đặt chiếc ô màu khỏi trong tay xuống đất, dùng hai tay kéo cánh tay rắn chắc của y dậy.
Thiếu niên vẫn sừng sững bất động như ngọn núi hùng vĩ, quật cường quỳ ở đó, “Ngày xưa có Liêm Pha chấp nhận chịu đòn để đền tội, nhưng ta lên núi tìm một vòng cũng không thấy bụi gai nào, đành phải chặt cành hồng này buộc vào lưng để xin lỗi muội.

Ta sai rồi, xin muội tha thứ cho ta.”
“Ta tha thứ cho huynh, mau đứng lên đi!” Tống Tích lôi kéo y.
Cao Trạch cẩn thận hỏi: “Muội thật sự không giận ta?” Y mở ô giơ nghiêng về phía trước, che nàng khỏi làn mưa lạnh.
Tống Tích lắc đầu, cười bảo: “Ta chưa từng để trong lòng, không ngờ huynh lại đến để xin lỗi ta đấy.”
Thiếu niên cười ‘ha ha’, bàn tay trái vẫn luôn đặt ở eo lúc này mở ra, bên trong là một bông hồng bị bóp đến nhăn nhúm, nước hoa hồng bị ép đến mức nhuộm hồng tay y.
“Ta chặt rất nhiều cành, đây là đoá hông đẹp nhất, xem như là….

bù cho muội.” Cao Trạch cụp mắt, thoáng chút căng thẳng nhìn nàng.
Tống Tích nhận lấy bông hoa, ngón tay xoay cành hoa một vòng rồi ngẩng đầu hỏi: “Lưng của huynh thế nào rồi?”
Cao Trạch xoay người, lộ ra tấm lưng dính đầy máu nhưng lại chẳng hề để ý, đáp: “Không sao cả.”
“Eo! Nhiều vết thương đến vậy còn!” Tống Tích trừng mắt, vội tháo dây thừng trên người y xuống.

Trong lúc lơ đãng, đoá hồng nhăn nhúm trong tay nàng vô tình rơi xuống đất.
Cao Trạch cúi đầu, nhìn thấy bông hoa dưới đất, ánh mắt loé lên.

Y tháo nút thắt dây thừng, bảy tám nhành hồng sau lưng ào ạt rơi xuống đất.
“Đừng cử động.” Tống Tích nhón chân, lấy tay nhổ từng đoạn gai nhọn trên lưng y.
“Đau không?” Tống Tích vừa tức giận vừa buồn cười.
“Không đau.


Da dày thịt béo mà, không thấm tý nào.” Cao Trạch vỗ ngực nói.
Tống Tích cầm phần đít gai đang cắm sâu vào lưng y, thô bạo bứng lên.
“Ai ui!” Cao Trạch bật thốt trong đau đớn.
“Lại bảo không đau đi…” Tống Tích nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Đó là ngoài ý muốn thôi… ” Cao Trạch đang vờ trấn định thì đột nhiên hét thảm lần nữa.

Bị thêm một cái gai cho ăn đau, y hoàn toàn ngậm miệng.
Sau khi nhổ hết gai nhọn, Tống Tích nhẹ thổi bụi bẩn trên lưng Cao Trạch.

Hơi thở ấm áp của nàng phả sau lưng y, hệt như có người châm lửa, khiến mặt y đỏ bừng.
“Dưa hấu trong ruộng nhà ta chín rồi, muội muốn đi ăn dưa hấu với ta không?”
Tống Tích đã hờn dỗi cả ngày nay, đang muốn thay đổi tâm trạng, lập tức đồng ý.
Hai người đi thẳng về hướng Tây, ra khỏi thôn Vân Kiến rồi đến địa phận thôn Bạch Hạc.

Dưa hấu của Cao gia trồng quả thật phát triển rất tốt, vỏ xanh mướt, trái cũng căng mọng.
Cao Trạch cất ô, sau đó cúi người gạt những phiến lá sang một bên, vỗ nhẹ vài quả dưa hấu.

Giọt mưa rơi xuống tấm lưng đầy thương tích của y rồi trôi dọc theo từng vân cơ bắp sau lưng.
Y chọn một quả dưa lớn nhất vườn, chỉ cần một tay đã nhấc được nó lên, gân xanh trên tay y nổi lên như thể sẽ đứt bất cứ lúc nào.

Y vặn đứt dây leo rồi đưa quả dưa ra trước mặt Tống Tích.
Cao Trạch bổ quả dưa vào một hòn đá bén nhọn kế bên ruộng.


Quả dưa lành lặn bị bổ toạc, lộ ra phần ruột đỏ tươi.

Y đưa miếng dưa to nhất cho Tống Tích.
Tống Tích cầm miếng dưa, cúi đầu cắn một miếng, ngọt quá xá.

Tâm trạng không tốt từ sáng tới giờ của nàng lập tức bị vị dưa hấu này xua đi.
Cao Trạch cũng nhặt một miếng dưa lên, vừa đứng cạnh cô vừa gặm nó.

Y híp đôi mắt dài hẹp, đến khi ăn hết sạch, mắt y chỉ như một khe nhỏ.
Hai người không nói gì đến tận thời điểm ăn xong, nhưng khi bắt gặp khuôn mặt tèm nhem nước dưa hấu của nhau, cả hai lại cười nghiêng ngả.
“Sau này nếu muội muốn ăn dưa thì đến tìm ta.” Cao Trạch nhướng mày nói.
“Được.” Tống Tích cười gật đầu.
Sắc trời tối dần, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, dùng nước mưa rửa sạch đôi nay nhớp nháp, “Ta phải về rồi.”
“Ừm.”
Tống Tích xoay người, vừa mới đi được vài bước đã bị Cao Trạch gọi lại.

Bóng người cao lớn loạng choạng bước tới, đặt một bó hoa màu lam vào tay nàng, trân quý như thể thứ trong tay là một viên đá quý lấp lánh.
“Hẹn gặp lại!” Y lùi ra sau mấy bước, vẫy tay dưới màn mưa.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK