Sau mấy ngày mưa liên tục, rốt cuộc cũng trời quang mây tạnh.
Mấy ngày tiếp theo, trời có mây, mang theo hơi nóng của tiết trời.
Trên những nhánh lá là những tiếng ve thảm thiết bởi cái oi bức, không gió không ẩm này.
Sau khi tan học, Tống Tích vội về nhà, tắm rửa sạch sẽ mồ hôi trên người.
Nơi mái hiên phía Tây nhà, Tống Tích nhấc một cái ghế đẩu bằng gỗ ra, ngồi dưới ánh hoàng hôn để hong mái tóc ướt.
Hôm nay, cha nàng lại lên trấn rồi, sẽ không về nhà cho đến sáng mai.
Màn đêm buông xuống, Tống Tích đang mơ màng sắp ngủ bởi làn gió ấm thì bỗng, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, đánh thức nàng dậy.
Tống Tích mở cửa ra, nhìn thấy một người ăn vận y phục màu lục.
“Tiên sinh ạ?” Tống Tích dụi mắt, phát hiện mái tóc của Bùi Tu Vân vẫn còn hơi ẩm, ống tay áo rộng thùng thình toả ra hương bồ kết thoang thoảng.
“Trước đây ta từng đồng ý đi ngắm sao cùng muội, thế hôm nay muội có rảnh hay chăng?” Ngón tay của chàng giấu trong vạt áo, khuôn mặt có hơi mất tự nhiên.
“Có chứ ạ, rất rảnh luôn!” Tống Tích ôm chầm lấy cánh tay của chàng, thuận tay đóng cửa nhà lại.
Bùi Tu Vân gỡ tay nàng, sau đó siết chặt bàn tay nhỏ, lòng bàn tay hơi lạnh của chàng nhẹ nhàng bao bọc tay của Tống Tích.
Trên đường đi, họ gặp không ít thôn dân.
“Tiên… tiên sinh, họ đều thấy kìa.” Có vài khuôn mặt khá quen, e là ngày mai tin đồn sẽ lan khắp thôn mất.
Tống Tích lén vỗ bàn tay của chàng, ra hiệu chàng buông ra.
“Ngày mai, đích thân ta sẽ đến nhà muội để cầu hôn.” Bùi Tu Vân ngược lại siết chặt tay nàng, đến mức khớp xương cũng nổi lên vân trắng.
Tống Tích ngẩng đầu nhìn chàng, đồng tử trong veo, khoé môi không khỏi mỉm cười.
“Ngày mai chúng ta đính hôn trước, khi nào hoa quế về thành [1], chúng ta sẽ thành thân.”
Giọng nói của chàng trong trẻo lành lạnh như thắp lên ngọn lửa trong lòng Tống Tích.
Ngọn lửa ấy lan khắp thảo nguyên, nóng rựa cả trái tim.
“Tống Tích.” Bùi Tu Vân khẽ gọi nàng.
“Dạ?” Dưới ánh trăng thuần khiết, nàng nhìn thấy khuôn cằm của chàng, đẹp như một cánh cung cong.
“Ta làm việc luôn thuận theo lẽ tự nhiên, còn muội chính là lẽ tự nhiên mà ta theo đuổi.”
“Dả?” Tống Tích lâm vào bối rối, lúc nào tiên sinh cũng nói mấy câu đầy ẩn ý khiến nàng đoán không ra.
“Cho nên, nếu đêm nay xảy ra bất cứ chuyện gì đều do tự muội tìm lấy.”
“Chuyện gì sẽ xảy ra ạ?” Tống Tích tò mò hỏi.
“Một chuyện khiến muội suốt đời không quên, cũng không bao giờ hối hận.” Dưới ánh trăng thanh, Bùi Tu Vân dắt tay nàng, bước chậm lên núi.
Giữa đường, Bùi Tu Vân nghỉ chân rất nhiều lần.
Thời điểm lên đến đỉnh núi, trăng đã neo giữa trời.
Thiên Hà sáng soi, ánh trăng nhỏ giọt, lạnh lẽo chiếu rọi thôn làng yên ả.
Đêm khuya thanh vắng, vô số đom đóm màu xanh bay múa trên đồng, đẹp tựa mưa sao.
Tống Tích yên lặng đi trên bãi cỏ.
Nàng nhảy ra phía trước nhưng bị một luồng sáng chói làm cho giật mình.
Những đốm sáng màu lục nhỏ bé lan toả trong không trung, sau đó dần tụ lại, nhảy nhót xung quanh nàng.
Bùi Tu Vân đi đến bên cạnh nàng, ôm lấy đầu vai, cùng nhau ngồi xuống.
Vầng trăng rọi sáng khuôn mặt của Bùi Tu Vân, khiến đôi mắt chàng thêm phần mông lung.
Ngón tay thon dài của chàng vuốt ve hàm dưới của Tống Tích, nhẹ nhàng, cẩn tỉ.
“Tiên sinh?” Cảm nhận được sự dịu dàng và lưu luyến nơi lòng bàn tay của Bùi Tu Vân, Tống Tích không khỏi mê man.
“Không phải muội nói muốn ăn ta sao? Là kiểu ăn thịt không nhả xương…” Chàng nắm tay Tống Tích, đặt lên eo mình.
Tống Tích kinh ngạc, lại nghe Bùi Tu Vân nói: “Ta đã chuẩn bị xong rồi, còn muội thì sao?”
“Con…” Tống Tích bối rối đến độ không nói nên lời.
Thậm chí những bức ảnh xem được trong xuân cung đồ kia, nàng cũng không nhớ nổi.
Chàng dắt tay nàng cởi xuống đai lưng của mình, trải lớp áo ngoài xuống bãi cỏ, sau đó giơ tay, rút cây trâm bạch ngọc đang cố định tóc mình ra.
Mái tóc vốn thắt lên một nửa, bấy giờ lập tức rơi phủ thắt lưng.
Bùi Tu Vân mặc một chiếc áo trắng thuần rộng rãi, để lộ khuôn ngực hoàn mỹ.
Chàng đặt hai tay lên đôi chân bên dưới làn váy của Tống Tích, vươn tay móc thắt lưng xuống.
Tống Tích vô thức khép hai chân lại, khó tránh khỏi kẹp tay của Bùi Tu Vân vào giữa hai chân mình.
“Tiên… tiên sinh…” Nhất thời, Tống Tích không phân biệt được mình đang sợ hãi hay mong đợi nữa.
Bùi Tu Vân áp sát khuôn mặt, hai má của chàng đã ửng lên, thế mà đồng tử lại trong sáng vô cùng.
Hơi thở của chàng man mát như lan, chầm chậm nói bên tai nàng, “Hôm nay vi sư dạy muội một bài học, thế nào gọi là nói lời tất tín, hành sự tất tin [1].”
“Tiên… tiên sinh, con chỉ mạnh mồm thôi ạ.” Khuôn mặt của Tống Tích đỏ bừng như đương say rượu.
Rõ là nàng hơi sợ hãi, nhưng vẫn gan dạ mở hai chân ra…
Cứ như thế, tay của Bùi Tu Vân xoa nhẹ cửa mình.
Lớp lông mềm mịn thưa thớt, nhẹ nhàng đảo qua lòng bàn tay của chàng.
Tống Tích hơi cong chân, chàng liền đặt tay lên đầu gối của nàng, tách lên hai sườn.
Bùi Tu Vân khom người giữa hai chân Tống Tích, dùng tay vén hai cánh thịt mềm mại ra, để lộ vùng thịt non hình trăng khuyết.
Chàng cúi đầu xuống, đôi môi ướt át bao phủ nơi kia, đầu lưỡi nóng rực câu lấy hai cánh trăng khuyết.
Danh Sách Chương: