• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Đối với hai người bất ngờ ghé thăm này, Bùi Tu Vân chọn cách vờ như không thấy, tiếp tục đi vào trong nhà, dọn cái bàn dài ra dưới giàn hoa Tử Đằng.
Tống Tích đang ôm mấy tấm đệm mềm đi ra dưới giàn hoa, chợt thấy hai người một lớn một nhỏ đang đứng thì vẫy tay chào.
“Phu nhân, làm phiền rồi.” Trương Cẩm Chi chắp tay, khách sáo nói, bé gái bên cạnh cũng khom lưng hành lễ.
“Không sao.” Tống Tích không quen với kiểu ăn nói khách sáo này, nhưng cũng đáp lại.
Hai người ngồi trên nền đất, cách chiếc bàn dài, Tống Tích ngồi đối diện họ, sáu mắt nhìn nhau.
Bùi Tu Vân cầm đĩa quýt vàng óng ra, ngồi xổm xuống và đưa nó đến trước mặt Tống Tích.
“Phu nhân, chọn một quả đi.”
Tống Tích giật mình, nghi ngờ nhìn chàng, nhưng cũng cầm một quả quýt nhỏ từ trong đĩa.
Bùi Tu Vân đặt đĩa xuống, lựa lựa rồi đổi cho nàng một quả lớn hơn, tròn như minh châu, có màu ráng chiều.

“Quả này ngọt hơn.” Chàng đổi nó với quả quýt nhỏ trong tay Tống Tích rồi đứng dậy, rời đi.
Chứng kiến cảnh tượng này, Trương Cẩm Chi ở phía đối diện trợn tráo con mắt, há hốc mồm.
“Mời ăn quý.” Tống Tích đẩy cái đĩa ra giữa bàn.
Trương Cẩm Chi tém lại sắc mặt, cầm một quả quýt lên, nắm chặt trong lòng bàn tay, cảm khái nói: “Tu Vân của trước đây ngông nghênh như vậy… đã bao giờ đối xử nhẹ nhàng với ai đâu…”
Tống Tích vểnh tai lên, tò mò hỏi: “Trước đây tiên sinh là người thế nào?
Nàng lột lớp vỏ ngoài ra, bẻ một múi quýt rồi bỏ vào miệng.

Thịt quả tươi mát, khi cắn có dòng nước ngọt thanh chảy ra, quả thật ngọt như lời tiên sinh nói.
“Năm đó, phụ thân của Tu Vân là Hộ Bộ Thượng thư, Bùi thị ở Hội Kê là gia đình quyền quý tầm cỡ.

Tu Vân lại tinh thông văn võ, đương nhiên sắc lạnh bức người.”
“Sắc lạnh bức người?” Tống Tích suýt bị sặc.
Trong mắt nàng, tiên sinh luôn là trời quang trăng sáng, khiêm tốn lễ phép, dường như không liên quan gì đến sự nhận xét này cả.
Bùi Tu Vân một tay cầm cua, một tay xách rượu, chậm rãi đi đến.

Chàng ngồi bên cạnh Tống Tích, đặt một bát cua đã nấu chín trước mặt nàng.
“Tu Vân…” Trương Cẩm Chi nhỏ giọng nói: “Thật ra ta vẫn luôn muốn nói lời xin lỗi với huynh.

Năm đó huynh xảy ra chuyện, Tạ gia kia cũng là gia tộc lớn, lại có thế lực lớn chống lưng, ta không dám thăm huynh nơi đầu sóng ngọn gió như vậy.


Sau khi Tạ gia lụi bại, ta cũng muốn đến tìm huynh nhưng nghe người ta nói, cả nhà huynh đã trở về Tiền Đường.”
Bùi Tu Vân không hề ngẩng đầu, chỉ lựa một con cua vừa to vừa căng thịt rồi bóc càng.
“Huynh và ta có giao tình thế nào?” Bùi Tu Vân thuận miệng hỏi.
Trương Cẩm Chi sững người, tuy trước đây từng học chung mấy năm nhưng tính ra quan hệ giữa họ chỉ là quen biết.
Bùi Tu Vân cầm vỏ cua, bẻ ngược ra ngoài, gạch cua vàng óng tiết ra một ít dầu.

Chàng cúi đầu, đặt mai cua đã tách vào lòng bàn tay của Tống Tích rồi tiếp tục nói:
“Nếu không có giao tình gì thì huynh không cần mạo hiểm vì Bùi mỗ.”
Chàng cầm cây kéo, cắt giữa chân cua rồi đút đũa vào, móc ra thịt cua màu trắng, bỏ vào đĩa của Tống Tích.
“Chẳng lẽ hôm nay các người đến hôi của à? Hôm nay ta vừa mua cua cho phụ nhân, thế là các người đến thăm.” Bùi Tu Vân ngẩng đầu, cười rất thản nhiên nhưng đồng tử lại thấp thoáng không vui.
“Lạc Nhi!” Trương Cẩm Chi gọi nhũ danh của con gái.
Cô bé vẫn luôn tự chơi một mình hơi run lên, vội lấy cái túi màu đỏ trong ngực áo ra rồi đưa đến bằng hai tay.
“Trước đây ta thấp cổ bé họng, chưa bàn đến việc giúp đỡ, đến thăm cũng không dám thăm huynh.

Mong rằng bây giờ có thể góp một phần sức lực vì huynh.

Thành Trường An có vô số con cháu quý tộc, nhưng ta chỉ nể phục Bùi huynh đây.” Sắc mặt của Trương Cẩm Chi rất thành khẩn.
Ánh mắt của Bùi Tu Vân hơi chuyển động, dùng khăn lụa lau tay rồi nhận lấy túi vải màu đỏ.


Bên trọng là một miếng bánh màu hồng.

Bánh bình thường có hình dạng cối xay, miếng bánh này lại có hình vuông, góc cạnh rõ ràng.
Là một thành phần trong phương thuốc giải độc!
“Ta nhận thứ này,” Bùi Tu Vân thản nhiên cất nó vào ngực áo, sau đó đẩy đĩa cua đầy ắp đến trước mặt Trương Lạc, ôn hoà nói: “Cháu cũng chọn một con đi.”
Trương cẩm Chi vươn tay muốn chọn giúp con gái nhưng bị Bùi Tu Vân dùng đũa ngăn lại, “Để con bé chọn.”
Trương Lạc vươn khúc tay vừa trắng vừa mềm ra, lấy một con cua nặng thịt.
Lúc này, Bùi Tu Vân mới đẩy bát cua sang Trương Cẩm Chi.
Trương Cẩm Chi tiện tay cầm con cua trên cùng lên, y chưa từng ăn món này khi ở thành Trường An nên nhất thời không biết ăn thế nào.

Thấy Bùi Tu Vân lại cúi đầu bóc thịt càng cua cho Tống Tích, y liền mặt dày nói: “Tu Vân, huynh cũng bóc thịt cua cho ta đi.”
Bùi Tu Vân nhướng mày, “Bóc cua cho phu nhân của ta là tình thú.

Huynh là gì chứ?”
Trương Cẩm Chi buồn chán học theo Bùi Tu Vân để bóc cua cho con gái, trong bụng nhủ: Huynh làm như chỉ có huynh có người thân á!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK