“Trước đây tiên sinh có nói với con: tâm trạng khác nhau thì tiếng mưa nghe được cũng khác nhau.
Tối hôm qua, con nghe được cảm giác ưu sầu trong mưa đó.” Sau khi ăn bánh xong, Tống Tích đắc ý kể.
“Trẻ con không biết mùi vị của ưu sầu, trừ phi…” Bùi Tu Vân nhẹ nở nụ cười.
“Trừ phi gì ạ?” Vẻ mặt của Tống Tích lộ ra sự hoang mang, “Còn chưa nghe con nói hết mà tiên sinh đã biết con buồn vì cái gì rồi sao?”
“Chẳng lẽ con nghĩ tới ai à?” Bùi Tu Vân cười hỏi.
“Đúng ạ! Tiên sinh tài quá! Tối hôm qua con nghĩ tới tiên sinh đó!” Tống Tích kéo tay áo chàng, vui vẻ nói.
Sắc mặt của Bùi Tu Vân cứng lại, “Con nghĩ tới ta?”
Dáng vẻ của chàng thiếu niên sầu lo trong lòng, tựa như cảm giác khi vụt mất danh vọng [1], lại tựa cảm giác tương tư nhưng đành ly biệt.
Ví như Tống Tích, nàng là người không màng công danh, cho nên chỉ có thể là nàng có ý trung nhân.
Chuyện này cũng không khó hiểu, dù sao nàng đã sắp độ cập kê, cũng tới tuổi biết yêu lần đầu rồi.
“Vâng! Hôm qua con nghĩ tới hồi ở hồ Đông, tại sao tiên sinh lại đẩy con đó? Con nghĩ tới nghĩ lui nhưng vẫn không nghĩ ra, rầu tới mức tóc muốn bạc luôn.
Mà tiếng mưa thì cứ lốp ba lốp bốp, làm con càng nghe càng rầu.” Sắc mặt của Tống Tích hồng hào, nói.
“À…” Bùi Tu Vân âm thầm thở phào, nhưng đáy lòng lại có hơi mất mát.
“Vậy… tiên sinh, sao người lại đẩy con thế?” Tống Tích quỳ trên giường, sát mặt tới, mở to đôi mắt đen láy, hỏi.
“Khổng Tử nói rằng: ‘Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe’, con đừng hỏi nhiều.” Tự nhiên Bùi Tu Vân thấy nhức đầu.
Một cái thôn lớn như vậy luôn có dăm ba kẻ đạo đức bại hoại, chẳng lẽ chàng phải nói cho Tống Tích nghe mấy chuyện bẩn thỉu ấy sao?
Không nhận được câu trả lời vừa ý, sắc mặt của Tống Tích rất thất vọng.
“Eo của con… còn đau không?” Bùi Tu Vân nhớ tới chuyện hôm qua, lúc chàng đẩy Tống Tích từ trên người xuống, hình như eo của nàng va phải mạn thuyền.
“Đau lắm…” Tống Tích xụ mặt nói: “Bầm tím hết rồi ạ.”
Bùi Tu Vân khoác một tay lên vai Tống Tích, nghiêng người về phía trước, tay còn lại đặt lên vòng eo mềm mại của nàng.
“Chỗ này à?” Bàn tay của Bùi Tu Vân xoa bóp khoảng thịt nhẵn mịn.
“Không phải ạ… dưới xíu nữa.” Tống Tích nhỏ giọng đáp.
Bàn tay to rộng của chàng từ từ dời xuống, đầu ngón tay ấn nhẹ, “Đây hửm?”
“Shhh…” Tống Tích hít một hơi lạnh, nhìn Bùi Tu Vân một cách đáng thương.
“Ta xoa giúp con.” Đầu ngón tay Bùi Tu Vân nhẹ nhàng từ tốn xoa bóp khoảng thịt mềm mại trên eo nàng.
Hàng mày của Tống Tích giãn ra, dựa cả lên người Bùi Tu Vân, uể oải chui vào ngực chàng.
“Sau khi về nhà, nhớ dùng nước lạnh thoa một chút.
Sáng mai lại dùng nước ấm mà thoa, nước không được quá nóng, nhớ chưa?” Bùi Tu Vân dặn dò.
“Nhớ rồi ạ.” Tống Tích gật đầu.
Bùi Tu Vân đang định rút tay về, hàng mày của Tống Tích lại nhíu về.
“Tiên sinh, vẫn còn hơi đau…” Nàng khẽ than thở.
Lòng bàn tay rộng lớn của Bùi Tu Vân lại ấn nhẹ eo nàng, tỉ mỉ xoa bóp chỗ đau.
Tống Tích thoải mái nhắm mắt lại, áp mặt vào ngực chàng, thở ra hơi ấm dịu nhẹ.
Bùi Tu Vân cong ngón tay lại, Tống Tích không vui ‘hừ’ một tiếng: “Đau…”
Bùi Tu Vân mở tay ra, một tay nắm lấy eo nàng, tay còn lại thì cù mạnh.
“Ha ha ha ha ha…” Tống Tích cười đến mức gập cả bụng, cả người rúc vào ngực của Bùi Tu Vân, lúc muốn lùi ra lại không lùi được.
“Cũng dám lừa vi sư, hửm?” Bùi Tu Vân ôm chặt nàng, khiến nàng không thể cử động.
Một tay ôm eo, một tay không ngừng cù lên khoảng thịt mềm mại trên eo nàng.
“Ha ha ha… Ha ha ha…” Hai giọt nước trong suốt tràn ra khỏi khóe mắt của Tống Tích, dáng vẻ khi cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Con biết sai chưa?” Giọng nói lạnh lùng của Bùi Tu Vân vang lên trên đỉnh đầu.
“Con sai rồi, sai rồi ạ! Tiên sinh tha cho con đi.” Tống Tích liên tục cầu xin tha thứ.
Bùi Tu Vân thu tay lại, Tống Tích nhất thời mềm oặt mà ngã vào lòng chàng.
Bùi Tu Vân ôm nàng bằng một tay như đang ôm một cục bông mềm mại.
Danh Sách Chương: