Móng ngựa giẫm lên phiến đã xanh loang lổ, phát ra âm thanh bén nhọn rõ ràng.
Gió thu thổi qua khăn trùm đầu đỏ thắm, khiến đôi tay đang ôm eo nàng như ẩn như hiện trước mắt.
Tống Tích thích cánh tay trơn nhẵn ấy, giờ đây nó được lớp gấm đỏ rực phủ lên, toát lên từng nét chấm phá trên ngọc.
Nàng không thể chiêm ngưỡng dáng vẻ anh tuấn khi cưỡi ngựa của chàng, cũng không thể ngắm nhìn áo cưới đỏ thắm của chàng.
Thứ duy nhất mà nàng thấy được chính là cánh tay hao gầy này, nó khiến nàng an lòng khó tả.
Hai người đã trở lại, tiếng trống đồng loạt vang lên, đám đông nép sang hai bên nhường lối cho họ.
Bùi Tu Vân ngồi trên lưng ngựa, tóc đen búi cao, đồ cưới đỏ thắm không vướng bụi trần.
Hàng mày của chàng hơi nhướng lên, đôi mắt sáng ngời như sao.
Chàng cưỡi ngựa vào sân rồi đỡ Tống Tích xuống ngựa.
Tống Tích vòng tay qua cổ chàng, vùi mặt trong lòng, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của Bùi Tu Vân.
Lúc này, tiếng trống ồn ào và tiếng bàn tán xôn xao tức thì im bặt, nàng có thể nghe thấy nhịp trống khác dồn dập từng chút, hệt như nhịp tim vậy.
“Tích Nhi, quãng đường còn lại để ta đi được rồi.”
Sắc thu thắm đượm, gió đưa nhẹ nhàng, Hương hoa quế treo trên đầu tường, vờn quanh chóp mũi.
Bên trong đại đường, ngọn nến le lói, chiếu rọi áo cưới đỏ thắm.
Ánh đèn lay động, kết xuống đất hai bóng người đang chồng lên nhau.
“Văn thêu cửa sổ, đuốc bạc chén vàng, tân lang và tân nương đến lễ đường.” Người chủ trì lễ ngân giọng.
Tống Tích siết tay, khẽ giật mình.
Bùi Tu Vân đưa tay ra, đầu ngón tay lành lạnh gỡ từng ngón tay siết chặt của nàng rồi nắm lấy nó, vuốt ve lòng bàn tay và ấn nhẹ.
Hai người nắm tay, sánh vai đi vào lễ đường.
Chàng nắm tay nàng rất chặt, đốt ngón tay dần tái đi.
“Nhất bái thiên địa —”
Hai người khom lưng quỳ lạy, bàn tay của chàng vẫn nắm chặt như cũ.
“Nhị bái cao đường.”
Hai người lại lạy thêm một lần nữa.
Hai chiếc ghế lớn làm bằng gỗ lê ở giữa bàn trống không, trên bàn chỉ có đồ cúng đầy màu sắc khác nhau.
“Phu thê giao bái.”
Hai người quay sang đối diện.
Chàng cầm thêm tay còn lại của Tống Tích, bàn tay lành lạnh bao bọc tay nàng, siết chặt một chút.
Hai người đồng thời khom lưng, trán của nàng va vào lồng ngực của Bùi Tu Vân, nghe thấy âm thanh phát ra từ cổ họng chàng.
“Xin lỗi…” Tống Tích rối rít.
Bùi Tu Vân kéo tay nàng về phía mình, cả người nàng va vào lồng ngực ngát hương hoa quế.
Chàng cúi đầu, thấp giọng gần như không thể nghe thấy, “Tối gặp lại, nương tử.”
Tống Tích kinh ngạc.
Tiên sinh vẫn luôn thản nhiên nói mấy lời thoạt nghe thì nghiêm túc, nhưng lại ẩn chứa sự đen tối nhàn nhạt.
Nàng chưa kịp hồi thần đã có một đám người vọt tới, dẫn nàng vào phòng.
Tống Tích khép cửa lại, một mình ngồi trong phòng.
Nghe nói Thứ sử đại nhân cũng đến, hẳn là tiên sinh không thể chốc này lo bên này chốc kia lo bên kia được rồi.
Ban đầu, Tống Tích còn ngồi đoan chính bên mép giường.
Nhưng sau một nén hương, nàng lại biếng nhác chậm dần đều.
Thế là nàng cởi giày vớ ra, ngồi xếp bằng trên giường.
Lại nửa canh giờ trôi qua, nàng đói muốn xỉu, bèn đứng dậy đến bàn bày điểm tâm và rượu.
Tiên sinh ở ngoài sảnh ăn uống thoả thích, mỗi nàng ở đây phải chịu cảnh bụng đói.
Nghĩ như vậy, Tống Tích liền xốc khăn trùm đầu lên, ăn vài miếng bánh hoa quế, uống vài ly rượu.
Dường như vẫn chưa đã thèm, Tống Tích lại ôm lấy bình rượu bằng sứ, dựa người trên giường, chân đạp góc chăn bông màu đỏ.
Búi tóc chao nghiêng, trang dung không chỉnh [1].
Đêm thu dần buông, canh giờ đã muộn.
Có người mở cửa, gió mát tràn vào.
Tống Tích khép hờ mắt, loáng thoáng nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ.
Danh Sách Chương: