Sau vài phút ngắn ngủi thi đấu với cô, Jong Geum dường như có ấn tượng khá tốt, thậm chí không tiếc lời động viên: “Tôi tin không bao lâu nữa cô nhất định sẽ khiến thầy mình và cả giới quyền anh nở mày nở mặt.”
Đây là lần đầu tiên Lạc Phương Nghi nhận được sự tôn trọng từ phía đối thủ: “Cảm ơn cô, cô cũng vậy.”
Jong Geum phì cười: “Vậy thì… còn chần chờ gì mà không cùng nhau kết thúc trận đấu thật mãn nhãn!”
Lạc Phương Nghi gật đầu chắc nịch, chưa bao giờ cô tham gia một giải đấu quyền anh thực thụ như bây giờ. Thực chất, boxing ban đầu chỉ là một bộ môn thể thao rèn luyện sức khoẻ, một cuộc giao lưu đơn thuần giữa hai võ sĩ. Nhưng càng về sau, nó lại ẩn chứa quá nhiều tạp chất, đan xen giữa lợi ích, tham vọng và sự tranh đoạt hơn thua khiến lòng người chán ghét.
Đây là một trong số những lý do cô muốn quay trở lại giới này, muốn boxing trở về đúng vị trí thuở sơ khai của nó.
Lạc Phương Nghi chặn được hầu hết đòn tấn công của Jong Geum, khiến đối thủ không cách nào ghi điểm. Nhưng ngược lại cô cũng không tránh khỏi thảm cảnh tương tự. Cả hai giằng co trong thời gian dài khiến khán giả bên dưới phẫn nộ. Tuy nhiên mọi lỗi lầm đều đổ lên đầu Lạc Phương Nghi.
“Cái cô người Việt đó thật không biết thân biết phận, Jong Geum của chúng ta chỉ thấy thương hại cô ta mới không nỡ ra tay thôi. Trình độ cỡ này cũng dám ra sân. Thật kệch cỡm!”
“Lạc… Cái gì nhỉ? Thôi mặc kệ cô là ai cút xuống võ đài giùm! Không thấy Jong Geum đang phí thời gian để đấu với người như cô hả?”
“Thật mất mặt người Việt Nam! Cút khỏi quyền anh đi!”
Đa phần khán giả đều chỉ có cái nhìn chủ quan đưa ra những lời chỉ trích khiếm nhã, giới chuyên môn đều nhận ra thực lực cả hai đang ngang nhau. Thế nhưng ngay cả họ cũng không chịu tin, đinh ninh cho rằng Jong Geum đang cố ý nhường, và phải chăng có ẩn khuất gì đó mà họ không biết. Mặc định ban giám khảo càng thêm khinh thường cô gái Việt Nam cao gầy đang gồng mình chiến đấu trên võ đài.
Khó khăn lắm Lạc Phương Nghi mới lấy hết tinh thần đọ sức với đối phương, thế nhưng những tiếng chê bai mắng chửi khiến cô chạnh lòng. Trong phút sơ sẩy, cô bị Jong Geum hạ đòn đo ván, thậm chí còn mang tâm trạng buông xuôi không muốn phản kháng.
Jong Geum tuy thắng cuộc nhưng lại mang vẻ mặt bực dọc rời đi. Trước đó, cô còn nhíu mày cảnh tỉnh Lạc Phương Nghi: “Nếu cô đến với quyền anh chỉ vì cái nhìn của người khác thì từ bỏ đi! Cô không xứng!”
Lần thất bại này đã tác động rất lớn đến tâm lý của Lạc Phương Nghi. Nếu trước đây cô là người vô hình không một ai biết đến, thì sau trận đấu độ nhận diện của Lạc Phương Nghi còn cao hơn sao hạng A.
Thay vì hâm mộ, chạy theo xin chữ ký, người dân cả nước chỉ muốn ném hết những thứ dơ bẩn lên người cô, thậm chí còn đòi tấn công Lạc Phương Nghi. Cư dân mạng đào bới được chuyện người lý ra nên đấu trận này là Trương Mộng Phi, thậm chí còn vẽ ra cốt truyện hãm hại đồng đội chỉ để được ra sân, làm dấy lên dư luận về đạo đức của võ sĩ quyền anh, chuyện của Hồ Hiên năm xưa cũng theo đó bị đào lên. Tiếng mắng chửi Lạc Phương Nghi ngập tràn các kênh thông tin đại chúng.
Nhưng họ đâu biết rằng, nếu cô không thay Trương Mộng Phi ngay cả tư cách tham gia các giải đấu quốc tế của đất nước cũng không còn.
…
Trên võ đài thép, một cô gái cao gầy mồ hôi nhễ nhại với vết bầm tím dày đặc trên người, tựa như không biết mệt trút hết bực dọc lên đối thủ. Lạc Phương Nghi đã đấu liên tục suốt tám tiếng đồng hồ.
Mỗi một đối thủ bị cô đánh thảm hại nằm gục ra sàn, trước khi rời đi đều phải sợ hãi liên tục lắc đầu khi nghe cô hỏi: “Tôi vô dụng lắm sao?”
Bùi Liên và Cao Thiên Anh đứng bên dưới sốt ruột giằng co:
“Cô đi khuyên cô ta đi! Nếu còn đánh nữa cô ta sẽ chết đấy!”
Bùi Liên gân cổ lên cãi lại: “Cậu tưởng tôi không muốn sao? Tâm trạng cậu ấy như vậy, tôi lên để chết chùm luôn à? Cậu có ngon thì tự đi đi.”
Cao Thiên Anh rùng mình làm dấu thánh giá: “Tôi còn trẻ còn nhiều nuối tiếc!”
Bùi Liên bất an cắn móng tay, đi qua lại trước mắt Cao Thiên Anh khiến anh choáng váng mặt mày.
Đột nhiên nhớ ra gì đó, cô lục ba lô Lạc Phương Nghi tìm điện thoại, mở danh bạ lên, hai chữ Lương Bình tựa như vị thần cứu thế trong mắt cô lúc này.
Cao Thiên Anh còn đang không hiểu nổi cô bạn bên cạnh giở trò gì, thì mười phút sau trên võ đài xuất hiện một người đàn ông to gan dám đánh ngất Lạc Phương Nghi đưa cô thẳng đến bệnh viện.
…
Lạc Phương Nghi tưởng chừng mình đã ngủ một giấc thật dài và sẽ không bao giờ tỉnh lại, thì sự ồn ào của người đàn ông bên cạnh thành công làm phiền đến mộng tưởng của cô.
“Cô còn tính ngủ tới khi nào? Biết vậy trước đây tôi tìm một phú bà kết hôn, thì giờ cũng mặc cho bà ta sống chết, ôm lấy gia tài đồ sộ sống hạnh phúc tới cuối đời.”
Lạc Phương Nghi bực dọc với lấy ly nước trên tủ cạnh đầu giường ném mạnh xuống sàn: “Ồn ào quá! Có để yên cho người khác ngủ không đây?”
Lương Bình cười hì hì lấy lòng: “Cách bày tỏ nỗi nhớ tới chồng của vợ yêu thật đặc biệt, anh ghi nhận tấm chân tình này của vợ.”
Cô nghe vậy chẳng những không vui, thậm chí còn lấy gối ném vào mặt anh: “Anh có im ngay đi không? Bùi Yên!”