Lòng đối phương mềm nhũn, anh ta có cảm giác chính cô mới là người chủ động trêu chọc mình: “Được. Tôi chơi với cô nhé.”
Thế nhưng, ngay khi anh ta nhận lấy khối rubik, Lạc Phương Nghi đã không còn chú ý đến nữa.
Cô đang tò mò nhìn người mới xuất hiện.
Nhân viên quầy bar thấy anh vừa ngồi xuống, lập tức cúi đầu chào: “Ông chủ!”
Bùi Yên xua tay ra hiệu anh ta tiếp tục làm việc.
Mãi hồi lâu Lạc Phương Nghi mới lớn giọng cảm thán: “Anh là thiên sứ sao? Thật đẹp mắt!”
Bùi Yên giơ tay ra trước mặt Lạc Phương Nghi, ánh mắt cô chuyển động lên xuống theo hướng tay anh.
Bùi Yên bất đắc dĩ phì cười: “Mới uống nửa ly thôi đã khờ vậy rồi.”
Anh chỉ vào mình, thấp giọng dụ dỗ: “Nếu đã đẹp như vậy, em có muốn sờ một chút không?”
Lạc Phương Nghi vội vàng lắc đầu: “Tôi không có tiền.”
Tay Bùi Yên đang gõ từng nhịp trên bàn, nghe tới đây, chỉ trong chớp mắt anh giận dữ bóp lấy cằm cô: “Em xem tôi là loại người nào?”
Đôi mắt cô đỏ hoe, vì say rượu nên giọng nói có phần yếu ớt hơn ngày thường: “Đau!”
Bùi Yên lập tức buông tay ra. Thấy cằm cô đỏ một mảng, anh thoáng đau lòng nhưng vẫn cứng miệng: “Tự làm tự chịu!”
Lạc Phương Nghi khẽ cụp mắt, hàng mi dài run rẩy.
Bóng dáng tủi thân đập vào mắt khiến Bùi Yên lần đầu tiên biết áy náy trước một cô gái, anh âm thầm siết chặt tay: “Tôi…”
Tuy nhiên lòng tự trọng quấy phá khiến anh không cách nào nói lời xin lỗi.
“Thôi, để tôi gọi Phương Thi đưa em về.”
Bùi Yên vừa lấy di động ra, đồ trên tay lập tức bị cô giật lấy.
Lạc Phương Nghi ngước mắt nhìn anh: “Không được gọi cho cô ấy!”
Bùi Yên muốn lấy lại điện thoại nhưng cô vẫn kiên quyết giữ chặt.
Anh thở dài bất đắc dĩ: “Cuối cùng là làm sao?”
Lạc Phương Nghi im lặng không nói, đôi mắt to tròn ngập nước vẫn chăm chú quan sát mỗi cử động của anh.
Bùi Yên không vì vậy mà mềm lòng: “Nếu em không đưa ra lý do hợp lý, tôi vẫn có cách khác để cô ấy dẫn em về.”
Cô trừng mắt hồi lâu, cuối cùng gục đầu thỏa hiệp: “Mất mặt.”
Lạc Phương Nghi khi say rượu rất mềm mại, dễ nũng nịu lại ưa sĩ diện hoàn toàn khác xa với một cô ngày thường dũng mãnh, không biết sợ là gì.
Anh gần như không tin vào tai mình: “Ý em là để Phương Thi biết em say rượu rất mất mặt sao? Vậy tại sao em không mất mặt với tôi?”
Lạc Phương Nghi bĩu môi: “Tôi còn chẳng biết anh là ai, sao mất mặt được chứ?”
Dứt lời, cô gục đầu xuống bàn ngủ thiếp đi.
Bùi Yên không rõ nên vui hay buồn, đầu anh chợt nảy ra một ý tưởng điên rồ.
Anh rất muốn biết: Nếu ngày mai phát hiện chính mình ngủ qua đêm ở phòng một người đàn ông xa lạ, cô ấy sẽ làm gì.
Bùi Yên muốn cô học được cách tự bảo vệ bản thân, để cô không dám say rượu thêm lần nào nữa.
Anh cong môi nở nụ cười xấu xa.
Nói là làm, anh lấy túi xách của Lạc Phương Nghi đeo trên vai mình, sau đó khom người bế cô lên trước ánh mắt ngỡ ngàng của nhân viên quầy bar.
Ai nói ông chủ lạnh lùng, lãnh cảm, không gần nữ sắc?
Anh ta dám dùng danh dự đàn ông ra đảm bảo giới tính của ông chủ mình hoàn toàn bình thường!
Một khi nghĩ đến ánh mắt ông chủ dành cho cô gái vừa rồi, anh ta thoáng rùng mình.
Nhân viên quầy bar âm thầm thở phào nhẹ nhõm vì chính mình đã không làm ra chuyện gì quá đáng.
Bùi Yên đưa Lạc Phương Nghi trở về căn phòng khách sạn anh đang ở.
Anh đặt người lên giường, giúp cô cởi giày, sau đó đắp chăn cẩn thận.
Thế nhưng chỉ hai phút sau, Lạc Phương Nghi đã ngồi bật dậy.
Bùi Yên bị dọa vội vàng chạy đến giữ cô lại: “Em làm sao nữa?”
Những tưởng cô định hỏi đây là đâu, nhưng ánh mắt mơ màng chứng tỏ cô vẫn chưa tỉnh rượu: “Phải tẩy trang mới được đi ngủ.”
Vừa dứt lời, Lạc Phương Nghi đã đẩy anh ra tìm đường chạy vào phòng tắm.
Dọc đường đi cô đều kiên quyết không cho anh đỡ mình.
Lúc đứng trước gương, Lạc Phương Nghi ngẩn ngơ hồi lâu, lấy tay xoa mặt mình: “Cô là thiên sứ sao? Thật đẹp mắt!”
Khóe môi Bùi Yên co giật.
Anh đứng phía sau cô, nhưng không dám tiến lên quấy rầy, âm thầm nín cười quan sát hành động khác thường của cô gái.
Lạc Phương Nghi không ngắm mình nữa, cô đảo mắt một vòng, sau đó ngồi sụp xuống giữa sàn: “Mình thật nghèo, đến cả nước tẩy trang cũng không có.”
Bùi Yên nhịn cười đến đỏ mặt, anh nhận ra nếu không có thứ mình muốn cô nhất định sẽ ngồi đây tới sáng.
Bất đắc dĩ anh đành lấy điện thoại bàn gọi cho lễ tân.
Vài phút sau, Bùi Yên lại gần cô khom người ngồi xuống.
Anh đặt một chai dầu tẩy trang vào tay Lạc Phương Nghi.
Còn chưa kịp nói gì, cô đã vui mừng vỗ tay hoan hô: “Thì ra chuyện cổ tích không lừa người. Anh là nàng tiên ốc sao?”
Bùi Yên không chấp vặt với người say, đành im lặng gật đầu.
Cô nghiêng người nhìn anh: “Vậy nàng tiên ốc có thể tẩy trang giúp tôi không?”
Bùi Yên híp mắt đứng bật dậy, thật muốn bóp chết cô.
Nếu là em gái mình, anh nhất định thẳng tay ném người vào phòng, khóa trái cửa để nó tự sinh tự diệt.
Thế nhưng đối với cô gái này anh chỉ biết nén giận, tìm cách để cô biết khó mà lui: “Vậy cô hôn tôi một cái tôi sẽ giúp cô tẩy trang.”
Dù trong lúc say, Lạc Phương Nghi vẫn không dễ lừa. Cô đứng bật dậy, đá vào chân anh.
Đợi Bùi Yên vì đau mà vô thức lùi lại, Lạc Phương Nghi lập tức đóng sầm cửa.
Cánh cửa nhà vệ sinh phát ra một tiếng “rầm”, kéo theo đó là âm thanh giận dữ của cô gái:
“Đồ giả mạo! Trên đời làm gì có nàng tiên ốc là nam cơ chứ! Tưởng bà đây ngu thật à?”