• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời của huấn luyện viên vẫn còn văng vẳng bên tai cô.

Một Liu Na mà cô chưa bao giờ xem trọng lại tỏa sáng đến vậy, vậy còn cô? Cô bắt đầu lại từ đầu liệu có kịp không?

Lạc Phương Nghi tạm gác chuyện này sang một bên, cô bất tri bất giác trở về nhà mẹ đẻ.

Ngôi nhà cấp bốn có khoảng sân rộng phía trước trùng khớp với hình ảnh trong ký ức của cô.

Lê Diêu đang ngồi trong nhà đánh bài với mấy bà bạn hàng xóm.

Thấy cô quay trở về, bà ta cũng không ngừng chơi, thái độ lạnh nhạt hỏi chuyện: “Sao rồi? Lại bị nhà trai chê bai nữa chứ gì?”

Lạc Phương Nghi lắc đầu: “Con kết hôn rồi.”

Một người phụ nữ ngồi đó chưa kịp nghe hiểu lời cô nói đã vội xen vào: “Phương Nghi à! Con đã mười tám tuổi rồi thì lo lấy chồng sinh con đi. Để qua một hai năm nữa lại thành gái ế chẳng ai thèm lấy, tới lúc đó chỉ làm khổ ba mẹ.”

Lê Diêu nắm bắt được trọng điểm, vội đặt bài trong tay xuống: “Hả? Cái gì? Hai đứa kết hôn?”

Lạc Phương Nghi vân vê móng tay, hờ hững đáp: “Đúng vậy.”



Ba người hàng xóm sửng sốt, nhất thời nghẹn họng.

“Không chơi nữa! Không chơi nữa! Hôm nay nghỉ sớm!”

Nói rồi, Lê Diêu dắt cô vào phòng: “Sao vội thế? Mà nhà trai có nói đưa nhiêu tiền sính lễ không?”

Tới giờ này mà trong mắt mẹ cô chỉ nghĩ đến tiền, Lạc Phương Nghi hoàn toàn thất vọng về bà nên nói lời mỉa mai: “Không có! Con bán cho người ta miễn phí! Mẹ cũng đừng mong hưởng một đồng nào.”

Lê Diêu nghe vậy phẫn nộ quát lớn: “Mày nói cái gì? Bữa nay học đâu ra cái thói mất dạy đấy?”

Lạc Phương Nghi cụp mắt im lặng.

Lê Diêu được nước lấn tới: “Tao không cần biết hai đứa mày trước đó nói với nhau như thế nào. Tao nuôi mày lớn tới chừng này không có công lao cũng có khổ lao. Giờ mày gọi nói nó đem đến đây một trăm triệu tiền sính lễ, còn không thì không cưới gả gì hết.”

Lạc Phương Nghi nở nụ cười châm chọc: “Hôn nhân của con được pháp luật công nhận, giờ mẹ có không cho phép cũng chẳng có tác dụng gì. Con về đây chỉ để báo với mẹ một tiếng. Nếu mẹ đã rõ mọi chuyện rồi, vậy con đi đây.”

Lê Diêu ngỡ ngàng không dám tin người trước mắt lại là đứa con gái nhu nhược của mình: “Mày phản rồi phải không? Mày đứng lại đó cho tao! Hôm nay mày bước ra khỏi cửa thì đừng bao giờ quay về nữa!”

Lạc Phương Nghi nhếch môi, dứt khoát rời đi không quay đầu lại.

Đi được một quãng, cô ngửa đầu lên trời tận hưởng bầu không khí trong lành của tự do.

Cuối cùng cô cũng đã làm được, thoát khỏi nơi đã giam cầm cuộc đời cô, thì ra cũng không quá khó như cô nghĩ.

Di động của Lạc Phương Nghi đúng lúc reo lên.

Dãy số lạ hiển thị trên màn hình khiến cô bất giác nhíu mày: “Alô, cho hỏi ai vậy?”

Người ở đầu dây bên kia bật cười: “Bà xã không cần vô tâm vậy chứ! Số chồng mình cô cũng không lưu sao?”



Giọng điệu nham nhở của người đàn ông này không lẫn đi đâu được, Lạc Phương Nghi giờ mới tự hỏi liệu quyết định lúc trước của mình có đúng không đây: “Anh gọi tôi có chuyện gì sao?”

“Cô có thấy đôi vợ chồng mới cưới nào lại ly thân không?” Lương Bình mở miệng nói lời không đứng đắn.

Lạc Phương Nghi híp mắt cảnh cáo đối phương: “Anh ăn nói cho đàng hoàng. Hay anh có muốn tìm hiểu thêm về vụ kiện vợ bạo hành không?”

Mới nghe thôi, Lương Bình bên kia lông tơ dựng đứng, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ: “Ấy, cô bớt nóng. Ý tôi là, ngoài mặt chúng ta vẫn nên ở chung nhà chứ. Dù sao chúng ta cũng vừa đăng ký kết hôn. Cô thấy tôi nói có đúng không?”

Lạc Phương Nghi giật mình tỉnh ngộ, hình như cô chưa từng suy xét đến vấn đề này thì phải, giọng của cô qua điện thoại bắt đầu ngập ngừng: “Tôi thấy… Chuyện này đột ngột quá… Hay để hôm khác rồi tính.”

Lương Bình nghe vậy lật đật nhảy dựng lên: “Không được! Chẳng lẽ cô không định chịu trách nhiệm với tôi? Tấm thân trong trắng này của tôi lỡ trót trao cô rồi. Giờ cô lại phủi bỏ tất cả. Đồ phụ nữ tệ bạc…”

Tiếng oán thán của đối phương làm đầu cô muốn nứt ra, vội vàng ngắt lời: “Ngưng! Anh còn nói thêm lời nào nữa là chúng ta ly hôn ngay bây giờ đấy.”

Lương Bình lập tức cười lấy lòng: “Được được! Nghe cô hết! Vậy quyết định thế nhé. Tôi nhắn địa chỉ qua cho cô.”

Lạc Phương Nghi chưa kịp nói gì đối phương đã nhanh chóng tắt máy, như vội đi đầu thai không bằng.

Nhìn tòa chung cư trước mắt, cô kinh ngạc trợn tròn mắt. Đây chẳng phải là nơi kiếp trước cô sống sau khi kết hôn sao?

Đi một vòng lớn, cuối cùng lại quay trở về điểm xuất phát.

Trùng hợp hơn khi căn hộ của Lương Bình ở ngay bên cạnh căn hộ trước kia của cô.

Lạc Phương Nghi bước vào nhà thấy anh đang xắn tay áo nấu ăn trong bếp.

“Cô tới rồi à? Chắc cô cũng đói rồi, ra rửa tay ăn cơm đi.”

Lương Bình vừa dọn bát đũa ra bàn, vừa lên tiếng nhắc nhở cô.

Lạc Phương Nghi nhìn tạp dề màu hồng trên người anh, càng thêm khẳng định suy đoán trước kia của mình: “Chúng ta thành thật với nhau đi. Đừng giấu diếm nữa! Anh muốn lấy chồng đúng không?”

Lương Bình cau mày: “Cô nói bậy bạ gì đó?”

Lạc Phương Nghi chỉ tay vào người anh: “Sở thích của anh thục nữ như vậy. Anh còn cố phủ nhận làm gì?”

Lương Bình kéo ghế cho cô, bản thân cũng ngồi vào bàn: “Tôi mua cho cô đó! Trong đầu cô toàn nghĩ linh tinh gì vậy. Ngồi xuống nếm thử đồ ăn tôi làm, xem xem có hợp khẩu vị của cô hay không.”

Một bàn thức ăn hấp dẫn trước mắt đã tạm thời lôi kéo được sự chú ý của cô.

Lạc Phương Nghi không khách sáo động đũa.

Lương Bình sợ cô ngại, liên tục gắp thức ăn cho cô.

Thế nhưng, chừng mười phút sau, nhìn đồ trên bàn đã vơi đi hết bản thân còn chưa ăn được bao nhiêu, anh hối hận rồi: “Cô bị bỏ đói bao lâu rồi?”

Lạc Phương Nghi vuốt mũi ngượng ngùng: “Bình thường sức ăn của tôi hơi lớn một chút.”

Lương Bình ngước mắt nhìn cô, rồi lại nhìn đĩa trống trên bàn, nuốt nước bọt: “Không chỉ một chút đâu. Cuối cùng tôi cũng hiểu sao mẹ cô muốn gả cô đi gấp như vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK