Liu Na chủ động ôm lấy đối phương: “Nếu em đạt giải quán quân trong trận đấu này, anh sẽ đồng ý làm bạn trai em chứ?”
Dương Niên không đẩy cô ra, chỉ xem cô như trẻ con mà xoa đầu: “Từ trước tới giờ anh chỉ xem em là em gái mà thôi.”
Liu Na nghe vậy bất giác siết chặt lấy đối phương: “Dù sao chúng ta không có máu mủ, từ em gái chuyển sang bạn gái cũng không phải không thể. Không phải điều này chứng minh anh có thiện cảm với em sao? Hứa với em đi mà.”
Dương Niên lúc này mới cau mày đẩy cô ra: “Liu Na! Anh rất yêu một người, nhưng lại không biết trân trọng làm ra chuyện có lỗi với cô ấy. May mắn ông trời cho anh một cơ hội bù đắp, anh tự hứa với lòng đời này ngoài cô ấy ra anh sẽ không yêu một ai khác.”
Đôi mắt Liu Na đỏ hoe, nhìn chằm chằm đối phương: “Không thể nào! Người như anh sao có thể toàn tâm toàn ý yêu một người? Rồi sẽ có ngày anh chán ghét cô gái đó, tới lúc đó anh sẽ yêu em đúng không? Em chờ được, bao lâu em cũng đợi được.”
Dương Niên không cho cô cơ hội, lập tức phủ nhận: “Sẽ không! Em tỉnh lại đi Liu Na. Ngoài cô ấy ra, những người khác đều không liên quan tới tôi!”
Anh vừa đảo mắt lại khiếp sợ phát hiện Lạc Phương Nghi đang đứng cách bọn họ không xa.
Dương Niên không rõ cô nghe được những gì, nhưng bản thân rất hoảng sợ, sợ hãi bí mật mà mình che giấu lại bị cô vạch trần.
Lạc Phương Nghi dửng dưng bước qua chỗ bọn họ, đi thẳng về phía trước.
Lúc tới gần Dương Niên, anh vội vã giữ tay cô: “Phương Nghi! Làm ơn cho anh một cơ hội giải thích.”
Cô lặng lẽ gỡ tay anh ra, ánh mắt dừng lại trên người Liu Na vài giây, sau đó mới lạnh lùng lên tiếng: “Được.”
Dứt lời, cô cũng rời đi, Dương Niên vội vã đuổi theo mặc kệ Liu Na phía sau đang lớn tiếng gọi mình.
Không nghĩ tới cô lại dẫn anh đến văn phòng huấn luyện viên, đứng trước cửa cô dừng bước ra hiệu với anh: “Mở cửa đi.”
“À.” Lúc này Dương Niên mới bình tĩnh trở lại, anh lấy chìa khóa mở cửa, mời cô vào.
Lạc Phương Nghi tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: “Nói đi. Anh thật sự là ai?”
Dương Niên đứng bên cửa sổ, từ đây nhìn xuống có thể thấy được sân vận động rộng lớn không một bóng người. Có lẽ do tới giờ ăn trưa, mọi người đều đã tập trung hết ở căn tin.
Ánh mắt anh dại ra tựa như đang nhớ về một hồi ức xa xăm: “Em tin trên đời này có thế giới song song không?”
Lạc Phương Nghi thoáng ngạc nhiên nhưng chỉ trong giây lát cô lãnh đạm đáp lại: “Không biết.”
Dương Niên cười nhạt: “Nếu là trước đây, anh chắc chắn cũng sẽ không tin. Nhưng hiện tại tự mình trải nghiệm anh còn có thể nói gì. Thế giới mà em và anh đang sống chính là một thế giới song song với thế giới trước kia của chúng ta. Ở đây cũng có một Lạc Phương Nghi và một Dương Niên. Chỉ có điều cuộc đời và số phận của họ lại hoàn toàn khác chúng ta.”
Lạc Phương Nghi vỡ lẽ. Hóa ra là cô đi đến một thế giới song song, chứ không phải do mình trùng sinh vào mười năm trước.
Nhưng lại có điểm cô không tài nào giải thích nổi: “Không thể nào! Lạc Phương Nghi này có cuộc đời rất giống tôi. Mỗi một mốc sự kiện trong đời đều hoàn toàn trùng khớp với tôi. Sao có thể là thế giới song song được.”
Dương Niên quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt thoáng dịu dàng trìu mến: “Không trùng hợp. Em biết tôi đến đây từ lúc nào không? Tôi đợi em mười lăm năm rồi, cuối cùng tôi cũng đợi được em.”
Cô sửng sốt, nhất thời không biết nói gì, bức màn sự thật đang dần hé lộ khiến cô choáng ngợp.
Dương Niên bước lại gần, ngồi xuống đối diện, tay anh giơ lên muốn vuốt tóc cô tựa như trước kia vẫn thường làm, nhưng cuối cùng anh vẫn kiềm chế không chạm vào: “Tôi gặp Lạc Phương Nghi của thế giới này năm cô bé năm tuổi. Lúc đó nó không phải có tên này, con bé tên Trường Hỉ. Tôi vô tình thấy nó trong lúc cùng Hồ Hiên đi làm từ thiện ở trại trẻ mồ côi. Ngay từ đầu gặp nó tôi đã rất vui mừng, nó hoàn toàn giống với tấm ảnh lúc bé của em. Vì vậy tôi đến thăm nó thường xuyên hơn. Nhưng tính cách của nó khiến tôi nhận ra nó hoàn toàn không phải người tôi đang tìm.”
Dương Niên ngừng vài giây nhìn cô, sau đó phì cười: “Nhưng vì quá nhớ em, khoảng thời gian đó tôi có một suy nghĩ điên rồ, nếu như nó có một cuộc đời giống với em có phải em sẽ xuất hiện không? Và tôi đã thực sự làm vậy. Cũng may ông trời giúp tôi. Đời này thật sự có hai vợ chồng Lạc Hành và Lê Diêu. Tôi cho bọn họ tiền để nhận nuôi em, tôi dặn dò họ đổi tên cho em, đối xử với em tựa như cách ba mẹ của em ở thế giới trước từng làm. Tôi dạy con bé cư xử giống như em, dắt con bé đến gặp người ba hiện tại của mình để học quyền anh. Sau đó lại bảo Lê Diêu tới ngăn cản em tiếp tục học. Chờ đợi lâu như vậy, em mãi vẫn không xuất hiện, tôi cũng dần chấp nhận sự thật. Nhưng rồi…”