Lâm Chu Độ đoán sai chính là, mấy giờ trước tới không phải khách nào.
Người bạn mà cậu quen thuộc kia chỉ sẽ cảm thấy, mình e là kẻ thù kiếp trước của Tạ Thành Văn, kiểu huyết hải thâm cừu.
Trần Cảnh Tồn vừa vào nhà đã bắt đầu âm dương quái khí, y nhìn thấy Tạ Thành Văn đang lấy hộp đồng hồ đeo tay ra lau đồng hồ: "Cầm đồ limited đổi lấy một cái hạng xoàng còn vui vẻ, người nào đó thật là kinh doanh không biết xấu hổ."
Tạ Thành Văn nói: "Cậu ăn pháo?"
Trần Cảnh Tồn quả thực là ăn bom nguyên tử, ném văn kiện qua: "Ông chủ lớn từ từ xem đi, sửa lại hết cho cậu xong rồi."
Tạ Thành Văn cầm tới nhìn, không phản ứng Trần Cảnh Tồn chút nào. Trần Cảnh Tồn tự mình tức hồi lâu, thật sự không nhịn được: "Cậu bị bệnh hả Tạ Thành Văn, tới lúc này rồi, không gia hạn, cứ như vậy để Lâm Chu Độ chạy? Cậu nhiều tiền đốt rồi đi, cậu cho rằng Phù Đồ hiện tại có quá nhiều đại bài để cậu tùy tiện......"
"Tình huống của Phù Đồ tôi rõ hơn cậu, tôi có thể gánh vác báo cáo tài chính hàng năm." Tạ Thành Văn lúc này mới nói, "Chính là rõ ràng, cậu ấy mới không cần tiếp tục ở đây."
Mảng quản lý nghệ sĩ, đã dần dần trở thành yếu thế của Phù Đồ, nhưng đây không phải vấn đề của Phù Đồ, cả giới giải trí đều là hướng đi như vậy. Các minh tinh dần dần ý thức được mình mới là biển chữ vàng lớn nhất, vì sao phải dựa vào hơi thở của người khác. Tự mình ra ngoài thành lập phòng làm việc, đầu tiên là ít đi tiền chia phần trăm, nếu như chọn nơi đăng ký như Khorgos (*), còn có thể giao ít đi một lượng thuế lớn. Chỉ cần team đủ ưu tú, làm ông chủ đương nhiên sướng hơn làm nhân viên nhiều.
((*) Khorgos là một thành phố cấp huyện ở Tân Cương. Đây coi như là thành phố trẻ đầy tiềm năng của TQ)
Trần Cảnh Tồn đương nhiên hiểu những thứ này, nhưng đây đều là góc độ của minh tinh để suy nghĩ. Nhưng đối với Phù Đồ, chỉ có tổn thất. Y là người đại diện, Tạ Thành Văn là ông chủ, đẩy Lâm Chu Độ ra ngoài, đối với Tạ Thành Văn không có ích lợi gì, huống chi bản thân Lâm Chu Độ cũng không muốn đi, Tạ Thành Văn dồn ép tới đáy là đang phát điên cái gì, y thật sự sắp không chịu được tên bệnh thần kinh này rồi.
"Cậu giả bộ thánh mẫu cao thượng cái gì!" Trần Cảnh Tồn quyết định nói rõ ràng vấn đề với Tạ Thành Văn, "Cứ như vậy ngủ xong là chạy? Cậu lãng phí 10 năm ở trên người Lâm Chu Độ, sau đó nói vì tiền đồ của cậu ấy muốn để cậu ấy từ Phù Đồ rời đi, cậu cho rằng mình rất không vụ lợi sao, để tôi giải thích với cậu ấy thế nào?"
"Cái này sao gọi là lãng phí 10 năm chứ?" Tạ Thành Văn không đồng ý logic này, "Tôi cũng không phải 10 năm này việc gì khác cũng không làm, mỗi ngày 24 giờ đều ở trên người em ấy. Tôi mỗi ngày phải ăn phải ngủ, phải quản công ty, phải nuôi con......"
"Cậu nuôi cái rắm." Trần Cảnh Tồn quả thực không còn cách nào câu thông với người này,"Tạ Kỳ cần cậu nuôi? Tới DisneyLand Paradise cậu đều cần nó đi xếp hàng!"
"Tôi rõ ràng là đi mua kem......" Tạ Thành Văn đột nhiên ngừng, hắn không muốn bị dẫn dắt thảo luận vấn đề lịch sử lưu truyền ai xếp hàng, sớm biết lúc ấy đã không nên vì năng lực nghiệp vụ của Trần Cảnh Tồn để cho Trần Cảnh Tồn tới công ty, luôn phải mang loại chuyện này chặn họng hắn, "Cậu người này thật sự rất không có trình độ, tôi thích em ấy, nhưng cậu thích núi Phú Sĩ, cậu sẽ có núi Phú Sĩ sao? Em ấy nên được nhiều người nhìn thấy hơn, tôi không cần thiết ích kỷ như vậy."
Trần Cảnh Tồn không nói chuyện nữa.
Y triệt để, bị cách suy nghĩ của Tạ Thành Văn rung động hơn nữa không phản bác được.
(Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Trần Cảnh Tồn trước kia, từng cảm thấy Tạ Thành Văn lãng mạn. Không phải kiểu lãng mạn sẽ cố tình xếp nến, ở dưới lầu tặng hoa hồng, mà là rõ ràng có thể có sự lựa chọn tốt hơn, nhưng chạy trốn cật lực không lấy lòng. Tiền bồi thường ban đầu ngược lại không có gì, dù sao chút tiền kia nhà hắn vẫn có, nhưng áp lực tâm lý lại vô cùng lớn, cho dù người trong nhà không nói gì, loại cảm giác thất bại này đều sẽ làm cho người ta nghẹt thở tới muốn về. Trần Cảnh Tồn hồi đó vẫn chưa ở Phù Đồ, giới ca hát cũng còn đang sản xuất ca khúc lưu hành cuối cùng, Trần Cảnh Tồn ký với không ít ca sĩ show tuyển chọn, thừa dịp nhân khí khắp nơi nhận diễn thương nghiệp, kiếm được đầy chậu đầy bát. Nhìn dáng vẻ khổ sở kia của Tạ Thành Văn, quả thực cảm thấy không thể hiểu, hắn đối với nghề này không suy nghĩ nhiều như vậy, thuần túy bởi vì bản thân có sở trường giao thiệp còn có thể thuận tiện tán gái kiếm tiền, giới giải trí một người diễn a hoàn còn xinh đẹp hơn mỹ nữ đời thường. Nhưng y sau đó dần dần hiểu Tạ Thành Văn, Tạ Thành Văn chính là thích tạo mộng.
Nhưng sự lãng mạn của con người tới cuối cùng, vậy mà biến thành một loại vô tình. Trần Cảnh Tồn không tin Tạ Thành Văn không nhìn ra, Lâm Chu Độ có bao nhiêu thích Tạ Thành Văn, y lại càng không tin Tạ Thành Văn đối với câu chuyện ma thưởng thức y kể kia, một câu cũng không tin.
"Trong lòng cậu tự rõ ràng, cậu có muốn núi Phú Sĩ hay không." Trần Cảnh Tồn trước khi đi nói với Tạ Thành Văn, "Nếu như cậu thật sự vĩ đại như cậu nói, từ ban đầu, cậu không nên để tôi nhắc tới cậu với Lâm Chu Độ. Cậu cái tên mù, hèn nhát, ngu ngốc này."
Sau đó trước khi Tạ Thành Văn bảo mình cút, Trần Cảnh Tồn nhanh chóng đóng cửa tự mình cút.