Tạ Thành Văn vẫn là rất cho Lâm Chu Độ mặt mũi, xem chương trình kỳ đầu tiên, nhưng không may là, hắn lôi kéo Lâm Chu Độ cùng nhau xem.
Mắt thấy nghệ sĩ phía trước đã giới thiệu đến Lâm Chu Độ, lại còn xuất hiện loại từ ngữ "Tiểu sinh đang hot", Lâm Chu Độ đã sắp sụp đổ. Một buổi chiều bình thường bồi kim chủ, Lâm Chu Độ lại nghĩ tới nỗi sợ hãi nhiều năm trước bị mẹ cậu lôi kéo biểu diễn tiết mục cho họ hàng xem.
Cậu không biết mình tại sao lúc đối mặt với Tạ Thành Văn, luôn kinh sợ như vậy.
Tạ Thành Văn tựa hồ là người tính tình ôn hòa, thái độ đối với cậu cũng rất tốt. Lâm Chu Độ nhưng cũng không thể an tâm hưởng thụ, cậu thậm chí bắt đầu hâm mộ nữ minh tinh trước kia gặp được, có hậu đài liền bắt đầu vênh váo tự đắc lỗ mũi nhìn người, ở phim trường còn có thể gọi điện thoại ỏn ẻn bảo kim chủ mua bao. Lâm Chu Độ không biết mình làm sao lại giống như nhân viên ngày ngày sợ lãnh đạo trừ tiền lương.
Rốt cục phát tới thi hành nhiệm vụ, bọn họ ngay cả nhà cũng không có nhưng phải đi nấu cơm, chỉ có thể từng nhà đi tìm người mượn phòng bếp, sau nhiều lần bị cự tuyệt, người cùng tổ đều có chút nhụt chí, mắt thấy thời gian trôi qua một phần ba, bọn họ nhưng ngay cả bát cũng không có.
Lúc lại một lần nữa gõ cửa, Lục Triết Minh vừa định nói xin thôn dân cho bọn họ mượn phòng bếp và nguyên liệu nấu ăn quay chương trình, Lâm Chu Độ thong thả từ sau lưng xông tới: "Bác ơi, ăn cơm chưa?"
Đúng là sắp đến giờ cơm, thôn dân nói đang chuẩn bị nấu.
"Chúng cháu giúp bác nhé." Lâm Chu Độ nói liền tiến vào, "Đậu này rất tươi nha, cháu chọn giúp bác. Lục Triết Minh, cậu tới rửa sạch giỏ thức ăn, Y Y......"
Có người hỗ trợ nấu cơm, thôn dân tự nhiên vui vẻ nhàn hạ. Ở bên cạnh nhìn Lâm Chu Độ chọn đậu, hỏi bọn họ đây là đang làm nhiệm vụ gì, Lâm Chu Độ cười hì hì nói: "Nhiệm vụ của tổ chương trình cho, chính là nấu bữa ngon cho các bác."
Lục Triết Minh ở bên cạnh mở vòi nước rửa rau, nghe Lâm Chu Độ đầy miệng nói hươu nói vượn, chỉ dám run rẩy chuyên chú nhìn nước máy.
Có phòng bếp và nguyên liệu mọi cái đều dễ làm, Lâm Chu Độ xào xong rau còn bưng lên bàn, thôn dân để bọn họ cũng ngồi xuống ăn. Lâm Chu Độ khoát tay nói không cần, chỉ vào thức ăn còn thừa hỏi các bác còn cần không, nếu không cần cháu cho nhân viên làm việc mấy món cầm về.
Lục Triết Minh triệt để phục.
Hiệu ứng phụ đề ở bên cạnh ghi chú "666", "Chân nhân bất lộ tướng", khen Lâm Chu Độ. Lâm Chu Độ như vậy đương nhiên là tồn tại, từ mười mấy tuổi rời trường học, bắt đầu lăn lộn khắp phố phường, Lâm Chu Độ học được tay nghề thành thạo mà ở trong đám người đi ngang qua, cậu chưa bao giờ là kẻ ngốc, cậu chỉ là......
Trong thời gian rất dài ở quá khứ, cậu đã không cần, cũng không có cơ hội kia để biểu diễn một mặt này của cậu.
Nhìn thấy tổ thắng của Lâm Chu Độ vào ở biệt thự nông thôn, Tạ Thành Văn bình luận nói: "Món ăn cậu làm thoạt nhìn rất ngon."
Trong lòng Lâm Chu Độ căng thẳng, nói cho cùng hồi đó không nên vì giả bộ thanh thuần làm bộ với Tạ Thành Văn không biết nấu cơm, cậu ngược lại cũng phải ở trong chương trình giả bộ, lúc nấu cơm ra tay lẫn lộn, kết quả thay đổi quy trình, mắt thấy không nấu được cơm phải ngủ lộ thiên, đành phải ra tay. Vẫn may vừa nãy lúc xem chương trình đã chuẩn bị xong lấp liếm thế nào, nhanh chóng nói: "Đều là mấy món gia đình ba tháng gần đây luyện, tôi trước kia thật sự không biết làm."
Tạ Thành Văn nói: "Vậy không bằng......"
Lâm Chu Độ vội vàng nói: "Sau này nhất định làm cho ngài!"
Tạ Thành Văn dừng lại, qua vài giây mới nghẹn cười nói: "Đây là cậu nói, tôi nhớ kỹ."
Tạ Thành Văn nói tiếp, không bằng Lâm Chu Độ thu thập một chút, cùng hắn đi ra ngoài xem phim.
Xem chính là một bộ phim văn nghệ gần đây chiếu, cho điểm Douban (*) rất cao, phòng vé nhưng lại một đường rớt điên cuồng, Maoyang (**) dự tính phòng vé giảm lại giảm, Lâm Chu Độ lần này làm việc xong trở lại, phim xem mỗi ngày đã không có mấy lần.
((*) Douban: trang xem phim của TQ (dành cho phim điện ảnh)
(**) một trang web chuyên tính tỷ suất phòng vé của TQ)
Nhìn thấy phụ đề mở đầu Lâm Chu Độ biết ngay tại sao Tạ Thành Văn kéo cậu tới, người đầu tư là Tạ Thành Văn. Phim ngược lại rất đẹp, nhìn ra được là dùng tâm tư. Đạo diễn mặc dù không nổi danh còn bồi thường tiền, nhưng xử nữ quay thành như vậy, coi như là tài đáng để tạo.
"Thế nào?" Xem xong đi ra ngoài, Tạ Thành Văn vừa lái xe vừa hỏi Lâm Chu Độ.
Lâm Chu Độ đánh giá ưu khuyết điểm bộ phim một phen, đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức chuyển đề tài: "Tôi cảm thấy ngài đặc biệt có tình cảm. Bộ phim này vừa chính là không phải có thể đắt khách, hơn nữa giá vốn nhìn cũng không thấp, biết rõ phải lỗ vốn vẫn là tốn tiền đi ủng hộ, thị trường điện ảnh hiện tại lớn như vậy, nhưng phim hay ngược lại càng ngày càng ít, kỳ thực có đôi khi vẫn cần có người đứng ra, làm bộ phim không có hiệu quả và lợi ích."
Đèn giao thông phía trước chuyển đỏ, Tạ Thành Văn phanh xe, dừng lại, bọn họ cứ như vậy ngồi, chờ đèn đỏ chuyển xanh, an tĩnh tới có chút lúng túng.
"Tôi đầu tư cái này thật sự không phải để lỗ vốn." Tạ Thành Văn đột nhiên nói.
"......" Lâm Chu Độ thật không biết tiếp cái gì, cậu muốn nhảy xe.
"Lúc ấy xem kịch bản cảm thấy vẫn là rất không tệ, cũng không quá uyên thâm khó hiểu. Diễn viên mời cũng có tiếng tăm nhất định, mới đồng ý hạng mục điện ảnh này. Bất quá người xem hình như không thể nào hiểu." Tạ Thành Văn nói.
Lâm Chu Độ nghe Tạ Thành Văn giải thích với cậu, nghĩ đến mình vừa nãy phát biểu bệnh thần kinh, cảm giác mình vẫn là có thể cấp cứu chút: "Làm ăn mà, luôn có lỗ có lời. Vài ngày trước《Nhật ký phi xe》không phải hơn 2 tỷ phòng vé sao, tôi nhớ công ty chúng ta cũng có đầu tư."
Tạ Thành Văn nói: "Đúng vậy, ở bên trong xếp thứ 6 hay thứ 7 thì phải, lúc ấy không ai coi trọng, cũng không có quẳng quá nhiều tiền."
"......" Lâm Chu Độ không muốn nói chuyện.
Xe rốt cục lại khởi động, ban đêm đã phủ xuống, cảnh phố xá dọc đường sáng lên đèn neon đủ loại màu, tâm tình Lâm Chu Độ nhưng lại sầu muộn tới chỉ còn lại màu xám tro.
Mấy hôm nay cậu thường xuyên nghĩ, ông chủ rốt cục nhìn trúng cái gì của cậu, cậu hiện tại vẫn như cũ đang suy nghĩ vấn đề này, chẳng lẽ nhìn trúng bản lĩnh tán gẫu lúng túng của cậu à. Cậu mặc dù hạng 18, nhưng mà trao đổi với người bình thường vẫn là không có vấn đề gì, làm sao mỗi lần đáp lại Tạ Thành Văn, thì vĩnh viễn tự vạch áo cho người xem lưng chứ.
Lâm Chu Độ rốt cục nghĩ ra một câu nói không sai.
Cậu nói: "Tối nay muốn lên giường không?"