• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Vịt

Trần Cảnh Tồn rất nhanh đã đi. Y không đi, Lâm Chu Độ cũng không có cách nào, cũng không thể biến ra con dấu của Phù Đồ ép Trần Cảnh Tồn tới đóng. Hợp đồng đến kỳ là chuyện Lâm Chu Độ đã sớm nhớ, nhưng hẹn của Phù Đồ, cậu đến kỳ không chỉ một lần, lần nào cũng gia hạn, đây đối với Lâm Chu Độ cũng trở thành chuyện đương nhiên. Cậu là một người không được tính là có lý tưởng hào hùng, cũng không đủ lý trí bình tĩnh. Thành danh ban đầu đối với Lâm Chu Độ mà nói, giống như rượu mà Phương Hữu rót cho nữ diễn viên kia, một chén lại một chén mà uống, tác dụng chậm 10 phần, uống tới đầu cậu chóang, 10 năm sau, cậu đều ở Phù Đồ tỉnh rượu, cậu quen cuộc sống như vậy, cậu không nghĩ tới Tạ Thành Văn sẽ bảo cậu cút.

Điện thoại của Tạ Thành Văn thủy chung không gọi được, cũng không biết người này rốt cục có phải tới sao Hỏa rồi hay không, hoàn toàn mất tín hiệu. Lâm Chu Độ lần đầu tiên phát hiện Tạ Thành Văn trốn tránh thực tế như vậy, cho rằng để Trần Cảnh Tồn tới truyền đạt, mình có thể thừa nhận?

Nhưng phim vẫn phải quay, cảnh tiếp là tới phiên mình. Trước khi giao di động cho trợ lý, Lâm Chu Độ nghĩ, gọi thêm cuộc cuối cùng, nếu vẫn không có tác dụng, bay về cầm dao ép Tạ Thành Văn gia hạn.

Cậu gọi cho Tạ Kỳ.

Tạ Kỳ bên kia vẫn là buổi sáng, rất kinh ngạc: "Chú vậy mà biết gọi số quốc tế."

"......" Về chuyện tên ngốc nào đó không biết, Lâm Chu Độ không quá muốn hỏi, "Ba cháu ở đâu?"

"Ông ấy ở nhà đó, còn nuôi hoa của cháu chết rồi." Tạ Kỳ hình như lật người dậy, "Chú sao thế? Cãi nhau với ba cháu? Chia tay?"

Lâm Chu Độ không trả lời.

Tạ Kỳ nhưng rất hiểu đức hạnh của ba mình, "Cháu đã nói với chú, chú không cần phối hợp với ông ấy, ông ấy chính là thích tự biên tự diễn phim khổ tình, coi mình đoạt giải Oscar. Chú để ông ấy bình thường một chút là ổn."

Đứa nhỏ này rốt cuộc học đâu ra, Lâm Chu Độ thật sự không cách nào đánh giá những lời đó, lại nói với Tạ Kỳ: "Cháu nói với ba cháu......"

"Cháu không muốn đi."

"Cháu mới không muốn!!!" Tạ Kỳ rống to với điện thoại, tức giận mà cúp đường dài quốc tế, "Cháu thèm vào! Hai tên ngôi sao phim!"

Sắp quay rồi, Lâm Chu Độ chuyển tâm tình, lại biến thành người trong phim.

Hôm nay quay chính là cảnh đêm, đợi tuyết rất lâu rơi xuống, cảnh sát nhân dân Lâm Chu Độ bị giội đầy đầu đầy mặt huyết tương, ở trong đống tuyết đuổi theo hung thủ. Chờ quay xong, huyết tương ở trên mặt cậu đều sắp thành mẩu băng. Hiểu Văn lập tức cầm túi chườm nóng đến, Lâm Chu Độ run lẩy bẩy, điện thoại giao tới đều sắp cầm không vững, Hiểu Văn nói với cậu: "Bạn anh sắp đến Phù Đồ rồi."

"Cái gì?" Lâm Chu Độ hỏi, "Bạn tôi?"

Trên ngón cái của cậu đều là máu dính nhớp, không mở khóa điện thoại được, đành phải nhập mật mã vào, xe bảo mẫu đang lái về, màn hình chiếu sáng trên mặt Lâm Chu Độ, Lâm Chu Độ nhìn thấy tin tức mới nhất của bạn cậu.

Tiền Nhạc Thiên tuyên bố ký với Phù Đồ.

"Sao không quyên chút cho tôi chứ, ông đây không phải hi vọng sao?"

Còn có lần trước ở KTV, Tiền Nhạc Thiên nói với cậu, cậu thật tốt, chỉ cần quay phim, cái gì khác cũng không cần bận tâm, Tạ tổng đối với cậu là chân ái á.

Vậy sao? Là chân ái sao?

Lâm Chu Độ không biết nữa. Cậu giống như bị lạnh tới tỉnh táo lại, triệt để mà lạnh xuống, giống như bị Amoniac lỏng đóng băng. Cậu nghĩ, là kim chủ Tạ Thành Văn này quá tốt, khiến cậu không có một chút áp đặt, quên mất mình thượng vị thế nào, quên mất cậu ban đầu chạy tới gõ cửa Tạ tiên sinh thế nào.

Cuối cùng, cậu bất quá là leo giường Tạ Thành Văn. Cậu có thể, người khác cũng có thể. Bạn cậu cũng có thể. Người khác khả năng còn không càn rỡ như vậy, muốn nhiều hơn như vậy.

Lâm Chu Độ mang theo đầy oán khí và hận ý về khách sạn, cậu thậm chí không tắm, trước hết liên lạc với Tiền Nhạc Thiên.

Kết quả 3h sáng, Tiền Nhạc Thiên vậy mà còn đang ăn.

"Cậu cái đầu heo này!" Lâm Chu Độ cảm giác đủ loại phiền muộn của mình đều đút cho tên ngốc Tiền Nhạc Thiên này, cậu vừa nãy thật sự bị lạnh u mê, vậy mà cảm thấy Tạ Thành Văn có thể coi trọng Tiền Nhạc Thiên, "Sao cậu còn không giảm cân! Tại sao cậu vào Phù Đồ không nói với tôi!"

"Cậu muốn tôi trả lời vấn đề nào trước hả?" Tiền Nhạc Thiên bị Lâm Chu Độ chất vấn tới có chút mông lung.

Lâm Chu Độ cố gắng bình tâm tĩnh khí: "Cái phía sau. Cái trước thì thôi, tôi thấy cậu không giảm được câu."

"Đây là kinh hỉ á!" Tiền Nhạc Thiên nói, "Thế nào, sau này tôi sẽ làm đồng nghiệp của cậu rồi. Phù Đồ đã đáp ứng tôi, có thể làm đĩa nhạc cho tôi, ông đây sẽ quay phim làm âm nhạc 2 cái không bỏ lỡ!"

Thật là chỗ nào thương Tiền Nhạc Thiên liền đâm tới chỗ đó, Lâm Chu Độ nói: "Làm cái rắm, tôi không gia hạn nữa."

"Cái gì gọi là không gia hạn nữa?" Tên bạn vô liêm sỉ Tiền Nhạc Thiên rốt cục ngừng nhai, "Điều kiện hiện tại của cậu, Phù Đồ van xin cậu gia hạn chứ?"

Lâm Chu Độ sao biết vì sao, cậu tức không có chỗ đánh. Cậu nghĩ tới nghĩ lui, vẫn như cũ chỉ có một kết luận đó.

"Tạ tổng khả năng chê tôi gần 30 rồi, nên đổi bạn giường mới."

"Đúng thế," Tiền Nhạc Thiên nhưng căn bản không muốn an ủi và phản bác, "Cậu đều hoa tàn ít bướm rồi, ngày ngày còn ở bên ngoài quay phim, người ta vứt bỏ cậu là nên."

"Con mẹ nó cậu......"

"Cậu tin sao?" Tiền Nhạc Thiên căn bản không để cho Lâm Chu Độ chửi ra miệng, "Cậu thật sự tin sao? Cậu gọi điện tới đây, rốt cuộc là muốn hỏi cái gì?"

Lâm Chu Độ không nói ra miệng.

Rõ ràng chuyện hoàn toàn không khả năng, cậu lại không thể không để ý, không thể không đoán mò, giống như ruồi nhặt không đầu, giống như chim sợ cành cong. Bởi vì mấy đáp án cậu sợ kia, cậu sợ nhìn thẳng, quan hệ của cậu và Tạ Thành Văn tới cùng là gì.

Tiền Nhạc Thiên thở dài, hắn rốt cục nói ít lời hay: "Tôi biết tên ngốc cậu đã nhiều năm như vậy, cậu chính là cái gì cũng không chịu nghĩ theo hướng tốt, vậy còn có đáp án gì. Cậu có thể đổi góc độ không?""

"Góc độ gì?" Lâm Chu Độ không rõ.

"Con mẹ nó cậu không phải góc độ của vịt." Tiền Nhạc Thiên nói, "Người ta là góc độ yêu cậu. Tôi nói Tạ tổng là yêu cậu thật, cậu cái tên khuyết tật trí tuệ không phân biệt được Manchester United và Manchester City này!"

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Lâm Chu Độ rốt cục đi tắm, cậu ngâm mình trong bồn tắm, nghĩ nếu như đây là một đề mục, mà cái giả thiết kia của Tiền Nhạc Thiên thành lập.

Nếu như nguyên nhân làm quyết định này không phải bởi vì ghét, mà là bởi vì thích......

Để cho cậu thành lập phòng làm việc cá nhân, nhưng đồng thời còn có thể có giao thiệp hợp tác của Phù Đồ.

Không liên hệ với cậu, kỳ thực chính là vì cưỡng ép chia tay.

Vì cái gì chứ?

Ánh sáng phòng tắm quá mạnh, Lâm Chu Độ nhắm mắt lại.

Lâm Chu Độ nhớ tới buổi tối đầu tiên, lời Tạ Thành Văn nói với cậu. Thứ người này nghĩ còn xa hơn Lâm Chu Độ, hắn nói với Lâm Chu Độ không cần quay quá nhiều chương trình giải trí, bảo Lâm Chu Độ chuyên chú vào công việc chính. Hắn quan tâm tiền đồ của Lâm Chu Độ, hơn nữa không phải để ý nhiệt độ ngắn ngủi.

Mà Lâm Chu Độ hiện tại, trên con đường ánh sáng tiền đồ, quả bom hẹn giờ lớn nhất, chính là bản thân Tạ Thành Văn.

Thiệu Tinh Hà sẽ biết, Phương Hữu sẽ biết, Tống Y sẽ biết, nếu như tiếp tục, càng nhiều người sẽ biết. Một khi bị truyền thông chụp được, kiếp diễn viên của Lâm Chu Độ chính là tuyên cáo tử hình, cậu là nghệ sĩ của Phù Đồ, Tạ Thành Văn là ông chủ của Phù Đồ, nghĩ đã biết sẽ bị miêu tả sinh động thành bộ dạng thế nào, Lâm Chu Độ thậm chí không có chỗ trống để phản bác, đó là sự thật, bọn họ chính là bắt đầu như vậy.

Tạ Thành Văn lựa chọn dỡ bỏ bom hẹn giờ.

Lâm Chu Độ quá mức tham lam, cậu cái gì cũng muốn, muốn làm diễn viên, muốn người yêu, không được lựa chọn. Cho nên Tạ Thành Văn làm giúp cậu.

Lâm Chu Độ từ trong bồn tắm ra ngoài, phía sau cậu là một bể máu loãng.

Cậu gửi tin nhắn cho Trần Cảnh Tồn.

"Tôi đồng ý không gia hạn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK