Không gia hạn cũng tốt, chia tay với Tạ Thành Văn cũng tốt, cuộc sống vẫn như cũ, phim cũng vẫn phải quay, thậm chí người bên cạnh cũng không có thay đổi gì, Hiểu Văn vẫn như cũ làm trợ lý của Lâm Chu Độ, đăng ký công ty cũng là cô đang làm. Tống Y vẫn là tìm được cơ hội là xin nghỉ, dù sao một nhãn hiệu sân ga, dễ dàng là có tiền cầm, Lâm Chu Độ đuổi theo Tống Y, lề mà lề mề, ân cần dạy bảo, thật vất vả khuyên được Tống Y an tâm quay phim, Lâm Chu Độ lại xin nghỉ trước.
Thông báo của Khưu Văn Lễ tới bất ngờ không kịp đề phòng, hắn bảo Lâm Chu Độ tới thử vai.
Tin tức kia thật sự vô cùng kinh động, Lâm Chu Độ tới lúc chạy đến hiện trường, cũng không quá dám tin: "Là sao?""
"Không sao hết." Khưu Văn Lễ có chút hài lòng nhìn dáng vẻ Lâm Chu Độ thay trang phục phim, "Đoạn diễn vừa nãy của cậu không tệ."
"Tôi chỉ là không nghĩ tới," Lâm Chu Độ còn có chút lúng túng bất an, "Đột nhiên tìm tôi. Tôi cho rằng không có phim nữa."
"Tôi cũng không nghĩ tới như vậy." Khưu Văn Lễ nói, "Không nghĩ tới cậu còn sẽ độc lập ra ngoài. Kỳ thực tôi không phải xem chương trình giải trí trước, là xem phim điện ảnh, vai số 2 cậu diễn, cực kỳ đặc sắc, phim điện ảnh chi phí nhỏ kia có thể hot, cậu có công lao rất lớn."
Đột nhiên được Khưu Văn Lễ khen, Lâm Chu Độ có chút luống cuống, nếu như vậy, Khưu Văn Lễ tại sao lúc trước một mực không đề cập tới?
"Tôi trước đó do dự rất lâu, mọi mặt của cậu không tệ, có kỹ thuật diễn còn nổi tiếng, hiện tại lại rất hot, tìm cậu rất có bảo đảm." Khưu Văn Lễ nói, "Nhưng tôi thật sự không muốn dùng cậu."
Lâm Chu Độ đang cúi đầu lắng nghe đạo diễn lớn dạy bảo, một câu này khiến cậu không cách nào không kinh ngạc, cậu ngẩng đầu: "Tại sao?"
Khưu Văn Lễ lại hỏi ngược lại Lâm Chu Độ trước: "Cậu cảm thấy Tạ Thành Văn người này thế nào?"
Khưu Văn Lễ lúc trước cũng đã hỏi vấn đề tương tự, tỷ như diễn viên nào đó, hoặc là đạo diễn. Lâm Chu Độ không biết cách nhìn của Khưu Văn Lễ, cũng chưa từng tỏ vẻ thiên hướng của mình trước, đều là cho câu trả lời mơ hồ: "Vẫn ổn đi", "Không hiểu rõ lắm", "Chưa từng tiếp xúc", "Chỉ xem qua mấy tác phẩm". Sau đó Khưu Văn Lễ làm người chủ đạo, bắt đầu tán gẫu các loại chuyện với cậu.
Lần này Lâm Chu Độ lại nói: "Tôi cảm thấy hắn rất tốt."
"Thôi dẹp đi!" Khưu Văn Lễ dường như rất không đồng ý, châm một điếu thuốc, bắt đầu tán gẫu với Lâm Chu Độ, "Tôi cũng chính là không vạch mặt bên ngoài với cậu ta mà thôi. Cậu ta chính là......"
Khưu Văn Lễ hắn, không biết làm sao tìm tới một danh từ nghĩa xấu hình dung Tạ Thành Văn: "Tôi đã sớm không chịu được cậu ta, cậu ta sau này phê bình tôi không chỉ 1-2 lần, ngày nào cũng nói tôi quay phim càng ngày càng dung tục. Tôi nói với cậu ta, tôi vốn chính là quay phim thương mại, nếu không phải Bến Đò tục tằng hồi đó của tôi, còn không cứu được công ty cậu ta đấy."
"Là hắn cứu anh trước." Lâm Chu Độ không nhịn được.
"Phải." Khưu Văn Lễ cũng không phủ nhận, "Nhưng hắn nói với tôi, thương mại và dung tục là hai việc khác nhau, quay phim đại chúng thích, không phải là phải đón ý hùa theo tất cả thưởng thức của đại chúng. Mẹ kiếp nỏi nhảm nhiều như vậy, máy quay phim ở đấy, cậu ta đi mà quay! Tôi cũng không phải phú nhị đại cậu ta, tôi phải ăn cơm. Hơn nữa cậu ta có tư cách gì nói với tôi phim dung tục hay không, cũng không nghĩ cậu ta ban đầu là làm gì."
"Hắn làm gì?" Lâm Chu Độ thật sự không biết phương diện này của Tạ Thành Văn, chẳng lẽ là buôn lậu thuốc phiện?
"Cậu biết cậu ta ban đầu tiếp xúc với nghề điện ảnh thế nào không?" Khưu Văn Lễ hứng thú, ngồi bắt đầu huyên thuyên với Lâm Chu Độ, "Tôi lúc ấy vẫn chưa bắt đầu quay phim, ở tổ phim làm nhiếp ảnh gia. Tạ Thành Văn ở tập đoàn của nhà cậu ta hiểu rõ nghiệp vụ, mỗi công ty đều phải đi một đoạn thời gian, hiểu rõ công việc. Khi đó cậu ta vừa lúc tới công ty quảng cáo, việc đầu tiên là, đến tổ phim, phụ trách hướng về phía máy giám sát xem quảng cáo thực nhập (*) tôi chụp có đủ rõ ràng hay không. Nếu như tôi không cẩn thận chắn mất logo, cậu ta sẽ yêu cầu chụp lại, sẽ phụ trách với thương nhân tài trợ. Tôi hồi đó ngày ngày bị cậu ta quơ tay múa chân, nhưng không có cách nào, tiền chính là đại gia. Nhưng lúc kết thúc, cậu ta chạy tới nói với tôi, cậu ta cảm thấy quay phim rất có ý tứ."
((*) quảng cáo thực nhập: nghĩa là giữa các cảnh quay phim sẽ có quảng cáo sản phẩm của nhà tài trợ trá hình. Ví dụ như Coca tài trợ một bộ phim thì diễn viên sẽ uống coca và khi uống sẽ để lộ logo coca ra)
"Cậu ta đương nhiên cảm thấy có ý tứ, cậu ta người này chính là trải qua quá thuận lợi, trước kia theo khuôn phép cũ, sớm học xong đại học, vừa tốt nghiệp trong nhà đã sắp xếp xem mắt kết hôn, lập tức lại phải thừa kế gia nghiệp. Ai không muốn cuộc sống như thế, cậu ta lại đột nhiên giống như tỉnh ngủ, nói rất không có ý nghĩa, không muốn tiếp tục. Người nhà cậu ta vậy mà cũng kệ cậu ta, cậu thật sự cho rằng cậu ta tay trắng dựng nghiệp đơn đả độc đấu, chút tiền này đối với cậu ta mà nói tính là cái gì, dù sao cậu ta không muốn chơi nữa tùy thời có thể rút lui. Cho nên cậu ta có thể cao cao tại thượng chỉ trích tôi không đủ chuyên tâm quay phim, tôi nghĩ quá nhiều."
Lâm Chu Độ chỉ nghe.
Tạ Thành Văn cũng nói với cậu nguồn gốc muốn quay phim, khi đó Lâm Chu Độ tán gẫu với hắn, nói sớm nhất xem phim là ở trên bãi đất trống trong thôn, một cái máy chiếu mơ hồ, đã nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác. Tạ Thành Văn cũng kể lại câu chuyện của hắn, nói, hồi đó bởi vì công việc phải ở tổ phim, bộ phim cuối cùng của một ngày nào đó là qua tà dương, mọi người đều chờ tà dương xuống, chỉ có thời gian ngắn như vậy, không có cơ hội NG. Quang cầu khổng lồ từ chân trời rơi xuống, Tạ Thành Văn nhìn thấy khuôn mặt diễn viên chính, nhìn thấy bảng ánh sáng, nhìn thấy microphone thu âm, nhìn diễn viên phụ treo cáp treo, đếm ngược chuẩn bị từ chỗ cao tập kích tới. Màn hình giám sát nhỏ như vậy, chỉ có thể nhìn thấy diễn viên chính, nhưng con mắt hắn có thể đuổi kịp hết thảy, mới quay xong một bộ phim.
"Không có vốn, giống như không có nguồn nước và ánh mặt trời, hạt giống không cách nào nảy mầm, đây là hiện thực tàn khốc. Nhưng trước đó, đầu tiên phải ở trong lòng người vùi hạt giống. Mà lãng mạn là hạt giống." Tạ Thành Văn nói.
Khưu Văn Lễ nói không đúng. Tạ Thành Văn không phải là không biết tầm quan trọng của tiền, hắn quay phim cũng không phải vì lỗ vốn, chỉ là hắn luôn nhìn một vài thứ quan trọng hơn. Khưu Văn Lễ có lẽ cũng không sai, Tạ Thành Văn luôn có chút ngốc, thương mại và mị tục, đôi khi chính là không phân biệt rõ ràng. Giống như Lâm Chu Độ có thể hot, tác phẩm cố nhiên là một phần, nhưng cậu không phải đơn thuần dựa vào phim, cũng không biết mua bao nhiêu @ và tin độc quyền truyền thông.
"Sau đó làm ầm với cậu ta, bởi vì 2 diễn viên, tôi chọn cái người có thương nhân tài trợ, cậu ta lại làm ầm ĩ với tôi." Khưu Văn Lễ nói, "Cuối cùng tôi nói với cậu ta, sau này phàm là diễn viên của Phù Đồ, đừng nghĩ diễn phim của tôi. Cậu ta không nhìn được dung tục, vậy thì đừng đến tìm đạo diễn dung tục tôi đây."
"Anh nói cái gì?" Rõ ràng nghe thấy, Lâm Chu Độ lại hỏi.
"Tôi nói tôi không cần diễn viên của công ty Tạ Thành Văn." Khưu Văn Lễ lại lặp lại một lần, "Đệt, nghĩ tí thôi đã tức."
Vậy cái câu "Phim mới của Khưu Văn Lễ đang chuẩn bị" ban đầu, rốt cuộc là có ý gì?
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Lâm Chu Độ ban đầu cho rằng, là bởi vì Tạ Thành Văn và Khưu Văn Lễ là bạn, là đối tượng từng hợp tác, hắn có cửa có thể để Lâm Chu Độ nhận được phim của Khưu Văn Lễ. Nhưng cách nói của Khưu Văn Lễ, hoàn toàn đang lao băng băng ở con đường hướng ngược lại.
Tạ Thành Văn không hề đồng ý chỗ Khưu Văn Lễ, nhưng Khưu Văn Lễ luôn là một trong những đạo diễn đứng đầu trong nghề. Phim của hắn sẽ không cao siêu quá ít người biết, cũng không biến thành sản phẩm tiêu thụ nhanh trên dây chuyền sản xuất, là sự lựa chọn tối ưu của Lâm Chu Độ giai đoạn hiện tại. Lúc Khưu Văn Lễ đối với thăm dò của Lâm Chu Độ không phản ứng chút nào, Lâm Chu Độ từng cảm thấy, câu kia của Tạ Thành Văn chỉ là bọt xà phòng, dù sao hắn cũng không có hứa hẹn gì.
Bệnh thần kinh kia, hắn đã sớm nghĩ xong rồi.
"Kết quả cậu vừa lúc từ Phù Đồ rời đi." Khưu Văn Lễ còn đang nói, "Lúc trước còn nghe nói tin đồn cậu và Tạ Thành Văn có ái muội, dọa tôi giật mình......"
"Tôi với anh ta không có ái muội." Lâm Chu Độ nói, cậu có chút hưng phấn, một chút đáng tiếc, nhưng không có hối hận, cậu đứng lên, đá ghế quá một bên.
"Tôi với anh ta có một chân."