Câu này quả nhiên không sai, mặc dù Lâm Chu Độ vẫn như cũ hối hận.
Cậu không biết mình sau này lui khỏi giới có thể làm gì, nhưng cậu biết mình nhất định không thể mở cửa hàng Taobao.
Cậu giống như một chủ quán Taobao cực không hiền hậu, đối mặt với không hài lòng của Tạ Thành Văn,, để có thể làm cho khách hàng không trả lại hàng, mạnh mẽ tặng lại cho khách hàng món quà nhỏ, cũng không quản người ta có cần hay không. Tại một đêm vừa xem xong phim văn nghệ lãng mạn như vậy, hóng gió rơi lệ, nhìn sao nhìn trăng từ hàn huyên thi từ ca phú tới triết học nhân sinh, chọn cái nào cũng tốt hơn đề nghị mà Lâm Chu Độ đề xuất, cậu tại sao cứ phải để mình đau lưng chứ?
Lâm Chu Độ trở mình dậy, nhìn vết đỏ trên da ngây ngốc. Tạ Thành Văn tối nay có chút kỳ quái, hắn dường như thật sự không nóng lòng vật tẫn kỳ dụng (*) thu hồi vốn, tốn thời gian rất dài để ôm. Duỗi đầu chôn ở vị trí hõm vai Lâm Chu Độ, bàn tay ấm áp chậm chạp mà quét qua lưng, làm cho Lâm Chu Độ thậm chí cảm thấy có chút...... Triền miên.
((*) vật tẫn kỳ dụng: Lợi dụng triệt để những gì đã có)
Dường như cửa sổ không có đóng kỹ, nghĩ tới từ này, trong lòng Lâm Chu Độ run lên, lạnh tới trên cánh tay nổi lên một mảnh da gà.
"Ngăn kéo bên phải." Tạ Thành Văn thấy cậu ngồi dậy, chậm rãi nói: "Quà bắt đầu làm việc cho cậu."
Tư tưởng của ông chủ quả thực quá thực tế, giống như cho gái gọi tiền vậy. Lâm Chu Độ nghiêng người kéo ngăn kéo ra, là một cái đồng hồ, hơn nữa nhìn có chút quen mắt.
"Sau này đeo real nhiều." Tạ Thành Văn nói tới rất uyển chuyển, nhưng Lâm Chu Độ rất ngơ.
"Đồng hồ của tôi không phải fake!" Lâm Chu Độ có chút tức giận, ở trong lòng điên cuồng chửi Tạ Thành Văn miệt thị cậu, đồng hồ điện tử mới mấy trăm đồng, cậu còn chưa nghèo tới mức này, "Tôi ở cửa hàng Thiên Miêu mua cái G-shock này!"
(Thiên Miêu (tên tiếng Anh là Tmall): Năm 2012 trang mua sắm online Taobao của TQ đổi tên thành Thiên Miêu (Tmall))
"Cái này không phải fake." Tạ Thành Văn nói, "Patek Philippe không phải real."
Lâm Chu Độ ngớ ra 1 giây: "Tôi từng đeo?"
"Đeo trong chương trình," Tạ Thành Văn ngồi dậy, lấy đồng hồ ra, đeo lên cổ tay Lâm Chu Độ, "Cậu lúc rửa rau lộ ra."
Cái đồng hồ kia bất quá là Lâm Chu Độ tình cờ ở trong cửa hàng nhỏ thấy đẹp mua, chưa từng nghĩ tới có phải hàng mô phỏng gì hay không. Nếu thật sự có người nhìn ra giống như Tạ Thành Văn, vậy cậu ngược lại thật sự lúng túng. Bất quá trước đó, trước tiên phải có người xem chương trình.
Lâm Chu Độ nghĩ tới đây, lại cầm điện thoại muốn tìm kiếm rating lượt xem, kết quả tìm kiếm vẫn chưa hiện ra, Tạ Thành Văn đã giúp cậu lấy ra: "Đừng lo, hôm nay chủ nhật, rating lượt xem thứ 2 mới ra."
Lâm Chu Độ lúng ta lúng túng mà đáp lời, cậu lại nhìn thấy ngón tay Tạ Thành Văn, cái tay ôm cậu, đeo cái đồng hồ giá trị không rẻ.
Cậu nghĩ, Tạ Thành Văn khả năng thật sự rất thích cậu.
Lâm Chu Độ nằm xuống, cảm giác lạnh của kim loại dần dần bị nhiệt độ cảm hóa, cậu dần dần thích ứng.
"Cám ơn." Lâm Chu Độ nói khẽ. Tạ Thành Văn không có trả lời, khả năng đã ngủ.
Lâm Chu Độ cũng chuẩn bị ngủ, phía bên ngoài cửa sổ là một mảnh bóng tối, ngày hôm qua đã qua đi, cậu muốn ngày mai mới sẽ tỉnh lại.
Thiệu Tinh Hà biết ở dạ tiệc từ thiện nên hào phóng khéo léo, mà không phải mặt cứng tới giống như người chết. Nhưng ai gặp phải tình huống như vậy cũng sẽ không biểu hiện tốt hơn cô.
Cô ngồi ở bên cạnh Lâm Chu Độ.
Mấy tháng trước thì phải, cô lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Chu Độ. Không biết làm sao, thợ trang điểm mà nhật trình sắp xếp lại đụng phải xe, Lâm Chu Độ và Thiệu Tinh Hà ở cùng một phòng hóa trang hai mặt nhìn nhau. Thiệu Tinh Hà đương nhiên mang theo thợ trang điểm đi, còn nói với Lâm Chu Độ một câu: "Hiểu một chút, lịch trình của tôi rất gấp, anh hẳn cũng không có công việc quan trọng gì đi?"
Lâm Chu Độ không có phản ứng gì, thậm chí không có chỉ trích Thiệu Tinh Hà một câu, còn cười nói với Thiệu Tinh Hà câu đi thong thả. Thiệu Tinh Hà cũng không coi là chuyện gì, lúc quay đầu lại nói với người đại diện, mới bị phủ đầu một trận cuồng mắng.
"Ông trời của tôi ơi." Âm thanh người đại diện nghe ra sắp sụp đổ, "Tôi cho rằng thu tài khoản weibo của cô thì không có chuyện gì, sớm biết còn không bằng để cô ở trên mạng buông thả bản thân oán giận netizen. Cô trêu chọc Lâm Chu Độ, cô đi chọc cậu ta?!"
Thiệu Tinh Hà bị mắng cũng nổi trận lôi đình: "Tôi sai rồi tôi sai rồi! Trở về tôi nói xin lỗi được rồi chứ!"
Người đại diện càng thở dài: "Chờ cô có cơ hội xin lỗi hẵng nói...... Tạ tổng để ý cậu ta chặt lắm, cô sau này cách cậu ta xa một chút."
Thiệu Tinh Hà bị ân cần dạy bảo hồi lâu, còn nhận được tài liệu EQ bảo cô nàng chuyên tâm đọc, cho dù lúc trước luôn gây rắc rối nháo ra tin tức, người đại diện cũng không đối xử với cô như vậy. Cô xem xong đầu đều đau, từ nay về sau đối với cái tên Lâm Chu Độ này quá nhạy cảm, nhìn thấy cũng phải run rẩy.
Cô còn nghe không ít bát quái về Lâm Chu Độ.
Đều nói cậu là người của Tạ tổng, lời đồn này giống như virut lan tràn trong giới. 10 năm trước Lâm Chu Độ được tìm kiếm ngôi sao từ truyền đơn quảng cáo khai quật, sau khi diễn một bộ phim thần tượng rất tầm thường một đêm trở nên nổi tiếng, được Tạ tổng nhìn trúng ký vào công ty. Nhưng Tạ tổng cũng rất kỳ quái, sở thích của hắn tựa hồ cũng không có mang đến cho Lâm Chu Độ bao nhiêu lợi ích, Lâm Chu Độ những năm này không thiếu phim diễn, nhưng thủy chung không có tài nguyên gì quá tốt, người debut cùng thời gian với Lâm Chu Độ, hoặc là đã sớm một bước lên trời ở hạng nhất, hoặc là mai danh ẩn tích về nhà kiếm tiền. Lâm Chu Độ là sự tồn tại kỳ quái, chẳng hot cũng không tới mức không ai biết, không có scandal, hình tượng tốt đẹp. Chim hoàng yến dù gì cũng sẽ được nhốt vào trong lồng chim hoa mỹ, được chủ nhân mang ra khoe khoang, Tạ tổng lại biến Lâm Chu Độ thành bóng dáng hư vô, giấu ở trong góc âm u của vương quốc to lớn Phù Đồ này.
Đoán không chắc mới nguy hiểm nhất, người đại diện nói với Thiệu Tinh Hà như vậy.
"Nói trắng ra chính là không có chứng cứ." Thiệu Tinh Hà có chút cạn lời, cùng với nửa tin nửa ngờ.
"Cô thật là kéo đổ cô rồi." Người đại diện thật sự đối với Thiệu Tinh Hà không ôm trông chờ nữa, "Cô nghĩ chút, có thể ở Phù Đồ lăn lộn 10 năm không có bất kỳ tin tức tiêu cực nào, đây có thể là người bình thường?"
Thiệu Tinh Hà ăn ngay nói thật: "Minh tinh khét cũng không có tin tức tiêu cực, bởi vì không có ai quan tâm bọn họ."
Người đại diện: "Phim mới của cô sắp khai máy rồi đi? Tôi cảm thấy diễn phim không nhất định phải đọc lời thoại, tôi vẫn là trước tiên bỏ độc câm cô đi."
Không tin là chuyện gì, bị người đại diện uy hiếp nếu như lại trêu chọc Lâm Chu Độ, thì sẽ đem tài nguyên quảng cáo đang bàn bạc cho người khác là chuyện lớn. Thiệu Tinh Hà cũng không muốn đi chọc giận Lâm Chu Độ, cô đang ở thời kỳ biến động thay đổi team và công ty, ngoài miệng tiện và đầu óc không tốt, ưu điểm lớn nhất của cô cũng chính là trái tim sự nghiệp này. Nhưng trời cao có đôi khi chính là đúng lúc như vậy, bọn họ lại gặp mặt. Bàn dạ tiệc này cư nhiên là dựa theo công ty để chia, nếu không Thiệu Tinh Hà mới không thể nào ngồi chung một chỗ với loại có địa vị Lâm Chu Độ đây.
Camera chẳng biết tại sao, cứ quay bên này. Thiệu Tinh Hà không chịu nổi tịch mịch, lại không muốn nói với Lâm Chu Độ lời gì ngu xuẩn, liền ra sức bắt chuyện tán gẫu với người khác. Cô nhìn thấy Tạ tổng ngồi ở bàn chủ bên cạnh bọn họ, không biết có phải ám hiệu tâm lý của người đại diện nổi lên tác dụng hay không, Thiệu Tinh Hà luôn cảm thấy Tạ tổng nhìn về phía bàn bọn họ.
Đấu giá từ thiện đã bắt đầu, Thiệu Tinh Hà giữ vững vẻ đẹp truyền thống và phẩm đức thiện lương của mình, nhiệt liệt vỗ tay, tích cực hỗ động, sau đó tuyệt không đào móc một cái. Tạ Thành Văn thì là kiểu vô cùng hào phóng, không bao lâu đã lấy được một bức mỹ nhân đời Thanh, còn đấu giá được giá tiền cao nhất cho tới lúc này.
Thiệu Tinh Hà không tránh khỏi theo người khác trêu đùa sự giàu có của Tạ tổng, bầu không khí đến, cô không nghĩ nhiều như vậy, quay đầu trêu ghẹo với người bên cạnh nói: "Không biết bức mỹ nhân của Tạ tổng sẽ tặng cho vị mỹ nhân nào a."
Giữa ánh sáng điện hỏa thạch, dư quang của Thiệu Tinh Hà liếc thấy nụ cười của Lâm Chu Độ, mặc dù vẫn chưa hiểu nguyên do, nhưng cô biết mình khả năng lại gây họa rồi.
Lâm Chu Độ cười nói: "Đúng vậy, không biết tặng cho vị mỹ nhân nào."