“Đó là mười ngày trước, Cảnh sắc trong sân Hàn Lộ không tồi, nương nương bình thường thích một mình ở đó nhìn cảnh tuyết. Ta cùng Thanh Liên canh giữ ở bên ngoài, để một mình nương nương an tĩnh bên trong.
Không nghĩ tới, ngày đó nương nương ở trong đó lâu hơn mọi khi, qua một canh giờ rồi mà người còn chưa đi ra. Ta cùng Thanh Liên có chút buồn bực, cũng sợ nương nương bị lạnh quá, cho nên nhanh chóng vào xem.
Không nghĩ tới, vừa nhìn vào, chúng ta đều thất kinh. Nương nương vậy mà không thấy đâu. Sân Hàn Lộ ngoài một cửa chính còn có hai cửa hông. Chúng ta kinh hoàng, trước tiên không dám bẩm báo cho hoàng thượng, phái mọi người đi tìm khắp nơi.
Tìm xung quanh khá lâu cũng không tìm được. Chúng ta thấy sự tình không ổn, lúc này mới mau chóng báo lên. Hoàng thượng vừa nghe, giận giữ không thôi, phái người tìm từng sân từng hoa viên một trong hoàng cung.
Rốt cuộc, tìm đến mãi buổi tối, nương nương mới bị phát hiện bị vứt bỏ trong một viện tử đã hoang phế. Trên cánh tay của người còn bị rạch hơn mười vết thương, quỳ rạp trên mặt đất sắp hấp hối.
Chúng ta luống cuống, mau chóng mang nương nương về Uẩn Hoa cung. Hoàng thượng tự mình đế thăm hỏi, phái thái y đến trị liệu cho nương nương, tức giận không dứt, gần như muốn hạ lệnh xử tử chúng ta.
Cuối cùng, nhờ có Hoàng hậu nương nương cầu tình, nói rằng Minh phi nương nương bị bệnh, cũng muốn có người quen thuộc chiếu cố cho mình, chờ Minh phi nương nương khá hơn, rồi giết sau cũng không muộn. Hoàng thượng lúc này mới để lại mạng nhỏ cho chúng ta, chỉ chờ thân thể của nương nương tốt hơn, mới trừng phạt sau.”
Nói đến đây, Triệu Kinh yên lặng, trong mắt có chút nước mắt, nhưng không dám xoa.
Ninh Vô Tâm cảm thán trong lòng, thân là nô tài, tính mạng không phải của mình, cũng thực sự rất đáng thương.
Triệu Kinh tiếp tục nói.
“Chúng ta dốc lòng chiếu cô, nhưng nương nương hình như đã chịu kích thích rất lớn, vẫn luôn hô “quỷ tốt, đừng có giết ra!”, thần trí luôn không rõ ràng.
Vết thương trên thân thể nương nương rất nhanh đã lành, thế nhưng bóng ma trong lòng lại rất nghiêm trọng. Qua rất nhiều ngày, mới chậm rãi bình tĩnh hơn một chút, có thể đi ngủ.
Hoàng thượng hỏi nương nương ngày đó xảy ra chuyện gì, thế nhưng nương nương không nói nguyên do, vẫn luôn khóc, hô “đau”, “tiêu phi”, “quỷ tốt”.
Hoàng thượng lập tức phái người tra chuyện tình của Tiêu phi, lại phát hiện trong khoảng thời gian này ở trong cung đã sớm lục tục có người bắt đầu đồn đãi, buổi tối có người từng nghe thấy có âm thanh hô lên “tiêu phi nương nương”, “đoạn tử tuyệt tôn”.
Hoàng thượng tiếp tục tra, tra ra sân nương nương đang hấp hối chính là nơi Tiêu phi đã từng ở qua.”
Nói đến đây, thanh âm của Triệu Kinh đã có chút run rẩy.
Gã ngừng lại, cúi đầu không nói thêm lời nào nữa.
Ninh Vô tâm nhìn bốn phía xung quanh.
Mọi người tuy rằng không nói, thế nhưng trong lòng khẳng định cũng cho rằng đây là do oán linh của Tiêu phi nương nương làm ra, đến đây báo thù Nghiêm gia, đòi lấy hoàng mạch.
Sự tình đã qua lâu như vậy, vì sao đến bây giờ mới đến giết hoàng tử mới mang thai?
Nghiêm Vân Khải lạnh nhạt gật đầu, trong lòng có loại cảm giác không thích hợp, nhưng vẫn không nắm rõ được hắn cảm thấy không thích hợp chỗ nào.
Đột nhiên, hắn nhớ tới một chuyện, nhãn thần lạnh lẽo, “Nếu như ta nhớ không lầm, tần phi trong cung hoài thai tựa hồ không chỉ có một mình Minh phi?”
Liên công công cũng cả kinh, lập tức nói, “Cầm phi nương nương ở Hoa Dương cung cũng đã mang thai năm tháng.”
Nghiêm Vân Khải nhíu mày, “Chỗ Cầm phi nương nương gần đây không có chuyện gì ngoài ý muốn chứ?”
Liên công công vội nói, “Vẫn chưa từng.”
Nói xong, gã hành đại lễ, “Vương gia chớ trách, lão nô hiện tại lập tức đi bẩm báo hoàng thượng. Trong khoảng thời gian này đặc biệt chú ý an toàn của Cầm phi nương nương.”
Nghiêm Vân Khải đáp ứng, do dự một chút, dặn nói, “Ngoại trừ buổi tối phải cho cung nữ ngủ bên cạnh ra, nhất thiết phải chú ý những gì nương nương ăn.”
Liên Trung thưa lại, vội vàng xin cáo lui.
Trong bụng Cầm phi nương nương là cốt nhục thứ hai của hoàng thượng, nếu như chết đi, hoàng thượng nhất định vô cùng nổi giận, thương tâm tuyệt vọng.
Nghiêm Vân Khải quay đầu nói với mọi người, “Các ngươi lui ra đi, nếu như nhớ tới chuyện gì, lập tức tới nói cho ta biết.”
Mọi người nghe xong, hành đại lễ, nối đuôi nhau lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại Nghiêm Vân Khải cùng Ninh Vô Tâm.
Ninh Vô Tâm nhìn đôi lông mày nhíu chặt của Nghiêm Vân Khải, nhẹ giọng nói, “Có phải vương gia có điều gì bất an hay không?”
Nghiêm Vân Khải suy nghĩ hồi lâu mới nói, “Ta nghĩ hình như mình đã quên mất cái gì đó, nhưng lại không nghĩ ra được mình đã quên cái gì.”
Ninh Vô Tâm nói, “Thi thể Minh phi nương nương vẫn chưa khám nghệm cẩn thận. Nói không chừng sau khi xem lại, sẽ có đầu mối mới.”
Nghiêm Vân Khải gật đầu.
Ninh Vô Tâm lại nhẹ giọng nói, “Vương gia có tin chuyện oán linh hay không?”
Nghiêm Vân Khải nửa ngày không nói lời nào, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
Chuyện quỷ thần, đối với hắn mà nói quá mức mơ hồ.
Trong sử có bao nhiêu người, đều là mượn danh nghĩa của quỷ hồn để đạt được mục đích của mình.
Ngay cả năm đó Vân phi và đại hoàng tử chết, cũng rất có thể là có người giả danh chuyện Tiêu phi mà giết chết hai người đó.
Nghiêm Khánh Chiêu đã chết nhiều hoàng tử hoàng nữ như vậy, không phải cũng còn một người hoàng tử cuối cùng kế thừa ngôi vua?
Nếu thực sự là Tiêu phi báo thù, tại sao không giết nốt luôn người cuối cùng kia đi?!
Tiêu phi đối với vị hoàng tử cuối cùng kia cũng rất tốt, còn để cho hắn làm hoàng đế hơn ba mươi năm!
Nói đên bây giờ, càng là nghìn mặt vạn chữ.
Hiện tại Minh phi đã chết, đại hoàng tử trong bụng cũng chết theo, không biết có bao nhiêu người đang ngầm vui vẻ!
Không nói đến lục đục trong cung, ngay cả ngoài cung, thế lực đứng sau Minh phi há có thể từ bỏ ý đồ?
Những thế lực khác sẽ hả hê cỡ nào!
Nghiêm Vân Khải nhíu mày.
Hắn ghét nhất là tranh đấu triều đình.
Thế nhưng cái chết của Minh phi, không thể tránh được liên lụy đến nhiều thứ như vậy.
Nghĩ như vậy, hắn có chút phiền muộn.
Ninh vô Tâm nhẹ nhàng vuốt ve cổ hắn, chậm rãi dùng phương pháp xoa bóp ấn sau gáy hắn.
Nghiêm Vân Khải hít sâu một hơi, cầm tay Ninh vô Tâm.
Chính mình, không phải là đại nhân vật gì cả.
Hắn, chỉ là một người xử án.
Hiện tại vô luận tình huống phức tạp thế nào, nhiệm vụ của hắn, chính là vạch trần bí mật, tìm ra hung thủ.
Chuyện triều đình tranh đấu làm cho người khác phiền lòng, đều là chuyện phiền phức của hoàng đế, không có quan hệ gì với hắn.
Người, nhất định phải biết địa vị cùng bổn phận của chính mình.
Nghĩ quá nhiều, sẽ dễ bị mất phương hướng.
Nghĩ tới đây, Nghiêm Vân Khải nói với Ninh Vô Tâm, “Chúng ta đi xem thi thể, sau đó đi xung quanh ôn tuyền Hàn Lộ xem xem, nhìn xem có thể phát hiện ra được đầu mối nào hay không.”
Ninh Vô Tâm đỡ lấy hắn, “Được.”
============
Ninh Vô Tâm cẩn thận kiểm tra xong nữ thi, lại đối chứng với tư liệu năm Thiên Khải thứ bốn mà Ngô Thiện Nhân Ngô công công- chưởng quản hậu cung dâng lên, nói lại tình hình cho Nghiêm Vân Khải.
“Căn cứ vào năm Thiên Khải thứ bốn, trên tư liệu ghi Minh phi tiến cung có một cái bớt đặc biệt trên thân thể, có thể xác nhận nữa thi này là Minh phi không thể nghi ngờ. Trên hai cánh tay có tổng cộng mười hai vết thương, căn cứ vào tình huống chữa trị, đích thật là khoảng mười ngày trước bị thương.”
Nghiêm Vân Khải gật đầu.
Ninh Vô Tâm có chút do dự nói, “Ta cảm giác thi thể Minh phi có chút quái. Thời gian Minh phi chết, hắn là vào khoảng từ canh hai đến canh tư tối hôm qua. Tới bây giờ ta còn chưa từng thấy qua thi thể bị ngâm trong ôn tuyền hai giờ là như thế nào, thế nhưng Minh phi ngâm trong nước có nhiệt độ cao như vậy, chắc chắn thi thể không thể cứng ngắc như tối hôm qua.”
Nghiêm Vân Khải nhướng mày, “Ý của ngươi là?”
“Ta nghĩ Minh phi bị giết ở nơi khác, sau đó mới bị kéo đến ôn tuyền. Trong ôn tuyền, trên mặt của nàng mới bị nhiều đao như vậy. Như vậy cũng giải thích được vì sao máu lưu lại trong ôn tuyền không nhiều, là bởi vì trước đó nàng ta đã chết, máu đã bắt đầu đông lại.”
Nghiêm Vân Khải gật đầu lần nữa.
Bị giết ở nơi khác sau đó mới bị mang đến ôn tuyền, cái này chứng tỏ ngoài hung thủ ra còn có đồng bọn?
Hai người đến sân Hàn Lộ lần nữa.
Tối qua người đến sân viện Hàn Lộ không ít, trong viện có các dấu chân nông sâu khác nhau.
Ôn tuyền nước chảy róc rách, đã không còn nữ thi, cảnh sắc thoạt nhìn trông bình thản hơn rất nhiều.
Chỉ có điều, một nơi tốt đẹp như vậy, người dám đến sau này hẳn là ít đi rất nhiều.
Ninh Vô Tâm tỉ mỉ kiểm tra một phen, “Hung thủ này có thủ pháp vô cùng sạch sẽ, không lưu lại đầu mối nào rõ ràng. Trên vách ôn tuyền có một vết máu,hẳn là lúc rạch mặt Minh phi nên lưu lại vết tích.”
Nghiêm Vân Khải suy nghĩ một chút, “Xem ra án tử của Minh phi, tình hình chắc là phải hơn thế này(?).”
Hiện tại cái cần điều tra chính là hành tung của mọi người tối qua.
Cái này, để Lưu Nghị Chiêu làm là được.
Thời gian sớm đã qua chính ngọ.
Bụng hai người đều hơi đói.
Ninh Vô Tâm quyết định tự mình nấu cho Nghiêm Vân Khải ăn.
Hai người ăn trước một chút lót bụng cho đỡ đói, sau đó phân phó Lưu Nghị Chiêu đi điều tra hành tung của mỗi người từ canh hai đến canh tư tối qua, Ninh Vô Tâm đến tiểu trù phòng trong Ti Hoa cung, rất nhanh làm cho Nghiêm Vân Khải vài món.
Mỗi lần Ninh Vô Tâm tự mình xuống bếp, Nghiêm Vân Khải đều cảm thấy giống như đang bay trên mây.
Hắn trước đây có đôi khi cũng sẽ tưởng tượng thê tử tương lai của mình có bộ dáng gì, trong đó điều thứ nhất chính là, thường làm cơm cho hắn.
Thê tử biết làm cơm, khiến hắn có cảm giác có gia đình, cũng cảm giác đặc biệt hiền lành.
Hắn sau khi lắp bắp nói xong sự cảm kích cùng thụ sủng nhược kinh của mình xong, hai người liền khanh khanh ta ta, anh bón em em bón anh ăn xong bữa trưa, mà độ buồn ói trong đó, thực sự khiến cho người khác không đành lòng nhìn thẳng.
Ăn uống no đủ, lại bởi tối qua vất vả cực nhọc cộng thêm sử dụng não quá độ, kết quả là Nghiêm Vân Khải mệt rã rời.
Vì vậy, sự tình lập tức hướng về phương hướng một người không thể vãn hồi, hai người tựa vào nhau, cùng ngủ trưa trên giường.
Ngủ trưa không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Rất nhiều người đều ngủ trưa.
Thế nhưng, Nghiêm Vân Trạch không cho là thế.
Chính xác mà nói, lúc Nghiêm Vân Trạch tay chân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ của đệ đệ mình ra, muốn thừa dịp hắn ngủ say đến xem hắn thì, y triệt để sợ ngây người.
Trên giường, dĩ nhiên có hai người.
Người nằm cùng tứ đệ có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, là một nam tử, lại không phải chính y.
Nghiêm Vân Trạch giương mắt đờ đẫn nhìn hai người một hồi lâu.
Bao Từ theo phía sau quả thực muốn tự vẫn luôn cho rồi.
Cậu sớm đã biết Vương gia đã ngủ cùng thần y.
Thế nhưng, hoàng thượng nói muốn thừa dịp vương gia ngủ đến xem hắn, cậu làm sao dám nói không?
Hiện tại… nên làm cái gì bây giờ?
Vì sao sắc mặt hoàng thượng kém cỏi như vậy?
Nghiêm Vân Trạch sau khi kinh ngạc đến ngây người, tiếp theo đó chính là nổi giận.
Y đã cảm giác được người trong thân thể Nghiêm Vân Khải đã sớm không phải tứ đệ mà mình quen thuộc, nhưng chính y cũng không muốn thân thể của tứ đệ chạm vào một người khác.
Trên mặt y mây đen chằng chịt, trong không khí lưu động một loại không khí âm lãnh lại xơ xác.
Ninh Vô Tâm chậm rãi mởi mắt, lập tức ngốc lăng một chút.
A… Trong phòng hình như… có thêm một người?
Người đứng ở chỗ đó nhìn không chuyển mắt, giống như muốn dùng ánh mắt giết chết chính mình, chính là đương kim hoàng đế?
Y nhìn hoàng đế, ngón tay vân vê ngực Nghiêm Vân Khải.
Nghiêm Vân Khải lẩm bẩm một tiếng, kéo đầu Ninh Vô Tâm xuống, đem miệng mình dán lên, hôn môi chụt chụt, “Niệm Chi… Lúc nào rồi…”
Hắn chậm rãi câu lấy lưỡi Ninh Vô Tâm, liếm mút ẩm ướt từ miệng y.
Niệm Chi… Hương vị quả thực rất tuyệt…
Ninh Vô Tâm có chút hồ đồ, y đối với tình huống hiện tại không phải không thể phản ứng, thế nhưng lại không biết mình nên phản ứng thế nào.
Hơn nữa, y chưa từng cự tuyệt cái hôn của người này.
Y như phản xạ có điều kiện mà vươn đầu lưỡi, chậm rãi hôn trở lại, thế nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía hoàng đế và Bao Từ đã hóa đá.
Sau đó, y thả lỏng tâm tình, làm cũng làm rồi, chết thì chết đi.
Chết, cũng muốn chết trên người người này.
Vì vậy, y bắt đầu câu dẫn lưỡi Nghiêm Vân Khải, càng lúc càng hôn thỏa thích.
Nghiêm Vân Trạch nhìn hai người vậy mà không coi ai ra gì, càng hôn càng mãnh liệt, đột nhiên quát lớn một tiếng, “Các ngươi đủ rồi!”
Ngữ khí hổn hển, vậy mà tràn ngập ủy khuất.
Nghiêm Vân Khải nghe được thanh âm, phát ngốc,ngay lập tức vô cùng hoảng sợ, kéo theo Ninh Vô Tâm lăn xuống chân giường, quỳ trên mặt đất.
Đầu của hắn toát mồ hôi lạnh.
Hoàng đế thế nào tới đây?!
Thế nào lại đột nhiên xuất hiện trong phòng của mình?!
Người này hiện tại vô cùng quái dị, hắn hiện tại hoàn toàn không thể đoán trước tâm tư của hoàng đế.
Nếu người này muốn tính mạng của hai người họ, chẳng qua chỉ mất một câu nói.
Chính hắn nếu đắc tội y, chắc chắn sẽ không bị xử tử.
Thế nhưng, Niệm Chi thì…
Hắn xiết chặt nắm tay, quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ tới hậu quả.
Nghiêm Vân Trạch bước thong thả qua lại, hoàn toàn không thể bình tĩnh trở lại.
Bao nhiêu năm tâm tư của y đối với tứ đệ, bởi vì sợ hãi người khác nhàn thoại, sợ ảnh hưởng đến thân phận của mình, để thái hậu nắm được nhược điểm mà không dám vượt qua giới hạn, hai người kia lại dám làm được như vậy?!!
Vậy những năm trước đến tột cùng y đã làm những gì!
Bao Từ đã muốn chết.
Vì cái lông gì… Cậu hiện tại phải đứng ở chỗ này.
Vì cái lông gì… Cậu lại lo lắng, muốn đến theo?!
Ông trời ơi… Để con chết đi… Hiện tại chết luôn đi…
Nghiêm Vân Trạch ngồi xuống, “Các ngươi đi ra ngoài cho ta!”
Lời này, là chỉ Bao Từ và Ninh Vô Tâm.
Nghiêm Vân Khải nhéo nhéo tay Ninh Vô Tâm, ý bảo y ra ngoài.
Hắn hiện tại lo lắng nhất chính là hoàng đế giận chó đánh mèo đến Ninh Vô Tâm.
Ninh Vô Tâm không ở đây, cái gì cũng dễ làm.
Ninh Vô Tâm cũng vô cùng lo lắng.
Tính cách y vốn vô câu vô thúc, thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, không có gì vướng bận.
Nhân sinh chỉ cần tận hứng, chết lúc nào, y không coi là chuyện gì to tát.
Thế nhưng, những ngày cùng người kia chỉ mới vừa bắt đầu.
Trong lòng rất luyến tiếc…
Y nhẹ nhàng nắm tay Nghiêm Vân Khải, đứng lên cúi đầu rời khỏi phòng, đóng cửa phòng lại.
Nghiêm Vân Trạch dùng nhãn thần âm lãnh nhìn chằm chằm Nghiêm Vân Khải, “Ngươi và tên Ninh Vô Tâm kia là quan hệ đó?”
Không được! Tuyệt đối không được!
“Phải…” Không muốn nói phải cũng không được. Hoàng đế không giống hắn, là một người mù.
“Ta phải bắt hắn giết đi! Hắn đáng chết!” Nghiêm Vân Trạch rống to.
Ta còn chưa có hôn qua tứ đệ!
Hắn tính cái gì!
Ngươi tính cái gì!
Trong lòng Nghiêm Vân Khải lập tức hoảng loạn.
Làm sao bây giờ?!
Trả lời không tốt, Niệm Chi chỉ sợ là phải rơi đầu xuống đất!
Nghiêm Vân Khải bình tĩnh một chút tâm thần, hiện tại đã gần tới tuyệt lộ, không ngả bài không được, “Hoàng thượng, nói vậy ngươi đã cảm giác được. Ta… không phải tứ đệ của ngươi.”
Nghiêm Vân Trạch ngẩn ngơ.
Y tuy rằng đã có cảm giác như vậy, thế nhưng khi thực sự nghe hắn nói vậy, chính y cũng không nén được khiếp sợ.
Y vừa đau lòng vừa nổi giận, buột miệng, “Hóa ra ngươi thực sự không phải Vân Khải, là ngươi chiếm thân thể em ấy! Ngươi rốt cuộc là ai?! Dùng vu thuật nào! Vân Khải rốt cuộc đã chạy đi đâu?!”
Thanh âm y khàn khàn, hoàn toàn không thể khống chế được tâm tình của mình.
Vân Khải đâu?!
Rốt cuộc ở nơi nào?!
Nỗi sợ hãi vô biên tràn ra trong lòng.
Vân Khải chân chính… đã chết rồi sao?!
Nghiêm Vân Khải nhắm mắt lại.
Hoàng đế, quả nhiên đã cảm nhận được.
Hiện tại hắn ngả bài, tuy rằng vô cùng hung hiểm, thế nhưng không phải là không có lối ra.
Bản thân hắn, nên vì tương lai của chính mình và Niệm Chi mà cầu sinh.
Hắn trấn định nói, “Hoàng thượng, chuyện tình trên thế gian này, vốn có rất nhiều việc kỳ lạ. Vân Khải chân chính ở nơi nào, ta cũng không biết. Nếu ngươi thực sự mong nhớ Vương gia chân chính, vì sao không đi tìm thử xem? Duyên phận trời định, nếu Vân Khải chân chính thực sự là trời đã định là của ngươi, nói vậy sẽ không cách ngươi quá xa.”
Nghiêm Vân Trạch ngẩn ra, trong lòng lập tức hiện lên thân ảnh của một người.
Duyên phận… trời định?
Vân Khải nếu thực sự là của y, xác thực… sẽ không cách y quá xa.
Nghiêm Vân Trạch bắt đầu ngẩn ra.
Đầu Nghiêm Vân Khải toát mồ hôi lạnh.
Hiện tại tâm tư hoàng thượng khó đoán, không cẩn thận, chính hắn cùng Niệm Chi sẽ chết không có đất chôn.
Đang lúc yên lặng, một loạt tiếng chân gấp gáp truyền đến, một người đứng ở cửa, sau đó là thanh âm lo lắng của Liên công công, “Khởi bẩm hoàng thượng, Cầm phi nương nương bị hạ độc! Thỉnh hoàng thượng ra chỉ!”
Ánh mắt Nghiêm Vân Trạch thoáng nghiêm nghị.
Y bây giờ còn có chuyện vô cùng quan trọng cần xử lý.
Có một ai đó, ở một nơi bí mật nào đó, muốn đem con cháu y đuổi tận giết tuyệt!
Y nhìn Nghiêm Vân Khải đang quỳ trên mặt đất, hai mắt không hề có chút tiêu cự.
Y đã nghe xong Liên Trung thuật qua án kiện của Lý Phụng Tiên.
Sau khi nghe xong, y cũng từng rất kinh ngạc.
Người trước mắt này, đích thực là một kỳ tài xử án, với y mà nói, người này tương lai rất hữu dụng.
Y bước đi qua lại trong phòng thong thả một hồi, trầm tư một lát, cuối cùng thở dài một hơi.
Cái nhỏ không nhẫn nại sẽ làm hỏng mưu lớn.
Việc đã đến nước này, y phải tận lực cứu vãn tình hình về hướng có lợi nhất cho mình.
Nghiêm Vân Khải căng thẳng trong lòng.
Kiểu này của hoàng đế, nói vậy đã có quyết định.
Chỉ nghe Nghiêm Vân Trạch chậm rãi nói, “Ngươi kết thúc vụ án này thật tốt cho ta, đem tất cả những chuyện trước kia nói rõ cho ta, một chút cũng không thể giấu giếm, sau này tận trung với ta, ta tha cho ngươi tội chết.”
Trong tứ quốc những người có thể xử án, căn bản không có mấy người.
Trong lòng hắn, kỳ thực đã chọn ra được ba người.
Huynh đệ tương luyến, so với nam nam tương luyến càng khó có có người chấp nhận hơn.
Chuyện này kết thúc, bản thân y phải dốc toàn lực đi tìm người kia.
Nghiêm Vân Khải hít sâu một hơi, “Vậy… Niệm Chi…”
Sắc mặc Nghiêm Vân Trạch âm trầm, “Ngươi đừng cò kè mặc cả với ta! Còn dám nhắc tới tên hắn! Giải quyết án tử xong, ta sẽ cân nhắc tha tội chết cho hắn!”
Trong lòng Nghiêm Vân Khải nặng trĩu.
Án tử này, hắn phải dùng toàn lực ứng phó.