• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả người Ninh Vô Tâm đau nhức, đẩy đẩy cái người đang đè trên người mình ra, “Đứng lên, nặng quá…”

Thạch Cảnh Uẩn, à không, Nghiêm Vân Khải lật người để Ninh Vô Tâm nằm trên người mình, vẫn sống chết ôm lấy y, vùi đầu vào hõm vai y, tiếng buồn buồn, “Không buông. Buông ra ngươi lại chạy.”

Ninh Vô Tâm cười khổ, “Trong thành giới nghiêm, ta có thể đi đâu được?”

Giọng nói buồn buồn lại truyền tới từ hõm vai, “Nếu như không phải do giới nghiêm, ngươi thấy được ta đã chạy mất từ lâu rồi.”

Ninh Vô Tâm im lặng.

Lời này ngược lại không sai.

Qua một lúc lâu, giọng nói trầm thấp của Nghiêm Vân Khải vang lên “Ngươi cho là vì sao Đại Nguyệt thành lại giới nghiêm lâu như vậy?”

Ninh Vô Tâm ngây người, “Ngươi… Ngươi làm?”

“Nếu không bao vây để ngươi ở nơi này, làm sao mà ngươi nói chuyện với ta được.”

Ninh Vô Tâm triệt để câm nín.

Qua một lúc lâu y mới nhỏ giọng nói, “Ta rời đi cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi.”

Nghiêm Vân Khải uất ức nói, “Ngươi cho là tốt cho ta, nhưng ngươi có biết ta đau khổ như thế nào hay không.”

Mắt Ninh Vô Tâm cũng cay cay, đâu phải chỉ có một mình hắn đau khổ chứ?

Nghiêm Vân Khải ngẩng đầu nhìn y, thận trọng nói, “Nếu như ta nói cho ngươi biết, một năm sau ta có thể khiến ngươi đường đường chính chính làm nam thê của ta, vậy ngươi còn muốn rời đi không?”

Ninh Vô Tâm ngơ ngác, “Ở Tường quốc?”

“Ừ.”

“Sao có thể?”

“Chắc chắn có thể.”

Ninh Vô Tâm ngẩn người, đột nhiên nói, “Lúc trước ngươi bận bịu vì chuyện này?”

“Coi như là thế đi.” Hắn nhìn chăm chú vào Ninh Vô Tâm, “Một năm sau, có thể ở bên ngươi cả một đời, một đời một kiếp chỉ có chúng ta.”

Ninh Vô Tâm vẫn ngẩn ngơ.

Nghiêm Vân Khải bối rối nói, “Ngươi chấp nhận đi chứ. Nếu không ta không thể chịu nổi.”

Ninh Vô Tâm không dám nhìn hắn, trong lòng loạn cào cào.

Nghiêm Vân Khải thấy y không nói lời nào, bắt đầu oán hận, “Căn bản là ngươi vô tình vô nghĩa với ta. Cho dù ta có làm gì đi chăng nữa thì ngươi vẫn tìm ra được lý do để đi. Trước kia là bởi vì ta được tứ hôn, hiện tại ta nói với ngươi chúng ta có thể thành hôn, ngươi lại…”

Ninh Vô Tâm không nhịn được cắt lời hắn, “Có rất nhiều chuyện cần phải cân nhắc. Mọi chuyện không thể nghĩ đơn giản như vậy được.”

“Chuyện gì?”

Ninh Vô Tâm yên lặng một hồi mới nói, “Còn tiền đồ? Con nối dòng?”

Nghiêm Vân Khải trợn mắt nói, “Nếu không có ngươi thì ta chẳng muốn làm gì hết, nói gì tới tiền đồ? Nếu ngươi muốn có trẻ con, chúng ta có thể thu nuôi một ít, mười đứa tám đứa tùy ngươi.”

Nghiêm Vân Khải thấy y vẫn không nói lời nào, nói tiếp, “Một trăm đứa cũng tùy ngươi.”

Ninh Vô Tâm bật cười, “Có bệnh sao. Làm gì có ai nuôi nhiều như vậy.”

Nghiêm Vân Khải nói, “Nửa đời ngươi phải phiêu bạc, không có nơi ở cố định, vậy ở bên cạnh ta đi. Ta… không thể nào rời xa ngươi được.”

Vừa nói vừa tủi thân ôm y thật chặt.

Mắt Ninh Vô Tâm xót xót, không nhịn được cúi đầu nhìn hắn.

Nghiêm Vân Khải thấy y hơi xuôi xuôi, vội vàng nói, “Sau này cái gì ta cũng nghe ngươi, chuyện nhà ngươi định đoạt, vậy còn không được sao?”

Ninh Vô Tâm đã sớm động lòng với lời của hắn, nhưng lại không dám đáp ứng ngay lập tức, “Ta… Ngươi cho ta suy nghĩ lại một chút.”

Nghiêm Vân Khải biết bây giờ dù có nói gì đi nữa cũng vô ích, vì vậy nói. “Nếu cuối cùng ngươi vẫn muốn đi, vậy thì quấn ta vào hành lý của ngươi mang đi cùng. Mặc dù ta không biết gì ngoài phá án, nhưng biết làm ấm giường, còn có thể nói chuyện với ngươi.”

Nói xong, Nghiêm Vân Khải suy nghĩ một chút, quả thực mình không còn ưu điểm gì khác, liền nói cường điệu lần nữa, “Làm ấm giường rất chuyên nghiệp.”

Ninh Vô Tâm cười, “Ăn nhiều lại không biết kiếm tiền, ai muốn mang ngươi đi cùng chứ.”

Đó chỉ là nói đùa, nếu như hai người ở chung một chỗ, đương nhiên phải theo Nghiêm Vân Khải.

Y không thể không lo lắng đến sự nghiệp và chuyện hắn muốn làm.

Hai người tựa sát vào nhau, nói về chuyện hai tháng vừa rồi.

Nghiêm Vân Khải sau khi giả chết, không tới mười ngày liền phát hiện hành tung của Ninh Vô Tâm, nhưng bởi vì kế hoạch chưa hoàn thành, trong lòng vừa hận, nhưng cũng sợ dọa y chạy mất nên không dám lộ mặt.

Hắn biết hoàng đế tuyệt đối sẽ không tin chuyện hắn chết, đúng như dự đoán, mật thám của hoàng đế bắt đầu tìm hắn khắp mọi nơi.

Trong vụ án của Ngưu gia thôn, hắn vận dụng quan hệ của chính mình nên khiến mật thám của hoàng đế chú ý, rất nhanh liền tìm được hắn.

Lúc đó hắn vô cùng oán giận hoàng đế, sống chết không chịu bán mạng cho y nữa, còn nói Ninh Vô Tâm đi rồi, mình không muốn sống nữa.

Cuối cùng, hoàng đế mở điều kiện.

Nếu diệt trừ được bè đảng của thái hậu, y sẽ chiếu cáo thiên hạ cho phép cùng phái trong Tường quốc thành hôn, y còn đích thân hạ chỉ ban Ninh Vô Tâm làm nam thê của hắn.

Nghiêm Vân Khải sau khi suy tính, cảm thấy mặc dù hoàng đế có tâm cơ sâu nặng, nhưng có vẻ rất yêu mến tứ đệ của mình, chuyện đồng tính thông hôn đối với hoàng đế vốn có lợi chứ không hại, mới miễn cưỡng đáp ứng.

Mấy ngày nay, hắn vẫn ở biên giới Tuệ quốc làm vài chuyện, phải giúp đỡ giải quyết một số vấn đề.

Hắn phái người đi theo bảo vệ Ninh Vô Tâm, nghe nói y đi về hướng Đại Nguyệt quan, biết y muốn đến Chiêu quốc liền vội vàng chạy tới.

Trên đường tới, hắn nghe được tin Uông Chính Tân bị giết.

Vì vậy, hoàng đế thuận thời bảo hắn giải quyết vụ án, hắn cũng thuận dòng ra lệnh giới nghiêm Đại Nguyệt quan, không cho phép người nào ra vào.

Kết quả, ngay đêm mới đến kia đã gặp phải Ninh Vô Tâm đã uống say mèm.

Ninh Vô Tâm giật mình nói, “Ngươi… Ngươi gặp phải ta uống say?”

Nghiêm Vân Khải hơi ngẩn ra, phát hiện mình nói lỡ miệng, đành phải đỏ mặt gật đầu.

Khi đó hắn vẫn không có được Ninh Vô Tâm, trong lòng có chút khác thường, Ninh Vô Tâm lại có bộ dáng “thoải mái đến ăn ta đi”, hắn liền không nhịn được.

Ninh Vô Tâm cấu hắn, nói, “Người đêm đó là ngươi?”

Nghiêm Vân Khải gật đầu.

Ninh Vô Tâm suýt nữa bật khóc, “Ta… Ta còn tưởng…”

Nghiêm Vân Khải vội vàng hôn y, “Đừng khóc đừng khóc.”

Ninh Vô Tâm đánh hắn một phát, sau đó muốn đứng lên, “Ngươi sống một mình cả đời đi.”

Nghiêm Vân Khải vội vàng ôm lấy y, chọc chọc nửa người dưới, “Ngươi không muốn ta, chẳng lẽ cũng không cần nó sao? Đêm đó nó phục vụ tốt như thế.”

Khiến cho cái miệng nhỏ kia của ngươi kẹp chặt gần chết.

Ninh Vô Tâm lại tát hắn thêm phát nữa, Nghiêm Vân Khải đè y xuống làm phát nữa.

===

Lúc hai người mặc quần áo rời khỏi thư các thì đã là buổi tối.

Nghiêm Vân Khải nói, “Tối nay đến phòng ta ngủ.”

Ninh Vô Tâm lắc đầu, “Đang ở trong nhà người khác, ngươi kiềm chế một chút.”

Nghiêm Vân Khải nói, “Tiểu biệt thắng tân hôn, hai lần kia làm sao mà đủ? Ta không tin ngươi cũng cảm thấy đủ. Tối nay đến chỗ ta tiếp tục, chúng ta có thể thử sang tư thế mới…”

Ninh Vô Tâm cảm thấy mình không nghe nổi nữa.

Quả nhiên là y dạy hư hắn mất rồi.

Người yêu thuần khiết hay đỏ mặt của y đi đâu mất rồi?

Cái tên vô sỉ đang đứng trước mặt y bây giờ là ai?

Y nhìn hắn, “Còn vụ án? Ngươi không cần phá án sao?”

“Bây giờ đã là giờ nào rồi, phá án cũng không thể gấp ngay nhất thời được.”

Hai người mặc y phục xong xuôi, Ninh Vô Tâm đẩy cửa thư các, cảm thấy cảnh vật bên ngoài hình như hơi rối loạn, hình như còn có không ít tiếng ồn ào.

Nghiêm Vân Khải vẫy vẫy tay, tùy tòng đi theo lập tức đi tới.

Võ công của Lưu Nghị Chiêu dù sao cũng không quá cao, cho nên hắn cử gã về.

Hắn mượn bốn cao thủ từ chỗ hoàng đế, một tháng vừa rồi đều là bốn người họ bảo vệ hắn.

Tùy tùng lập tức nói, “Chuyện Đại Nguyệt quan căng thẳng, Tam thiếu gia và tứ thiếu gia của Uông phủ định mang người gấp gáp đến Đại Nguyệt quan thâu đêm, cho nên mới lộn xộn như vậy.”

Nghiêm Vân Khải suy tư một lát, chuyện này sợ rằng không hề đơn giản.

Hắn nói với Ninh Vô Tâm, “Đến Đại Nguyệt quan tra án với ta một chuyến, thế nào?”

Ninh Vô Tâm nhớ tới cuộc sống cùng phá án với hắn trước kia, trong lòng ngọt ngào, “Được.”

Nghiêm Vân Khải suy nghĩ nghiêm túc một lát, lại nói, “Chúng ta còn chưa thử làm trong quân trước, đến đó có thể thử một chút.”

Ninh Vô Tâm hừ lạnh một tiếng.

Y cảm thấy so với cái người bên cạnh mình này, y đã rất cao lãnh rồi.

=====

Lúc Ninh Vô Tâm và Nghiêm Vân Khải xuất hiện, Uông Chính Nhiên đang nhìn đám ngựa xung quanh.

Vừa nhìn thấy Ninh Vô Tâm, gã lập tức kích động lao đến, “Vô Thanh, ngươi đi đâu vậy? Ta phải đến Đại Nguyệt quan, muốn nói chào tạm biệt với ngươi mà,,,”

Sau đó, gã thấy Nghiêm Vân Khải ở sau lưng Ninh Vô Tâm.

Nghiêm Vân Khải nói từ tốn, “Chiều nay Dịch đại phu luôn ở cùng ta thảo luận một vài chuyện.”

Ninh Vô Tâm đỏ mặt.

Uống Chính Nhiên lập tức cảm thấy khó chịu.

Thấy hai người cùng xuất hiện, trong lòng gã đã bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Lúc này Nghiêm vân Khải lại nói vậy, Ninh Vô Tâm còn đỏ mặt, gã vừa nghĩ tới hai người ở cùng nhau lâu như vậy, trong lòng bắt đầu nhói đau.

Gã căm hận nhìn Nghiêm Vân Khải.

Nghiêm Vân Khải nói với Uông Chính Hiền, “Không biết ở biên ải xảy ra chuyện gì?”

Uông Chính Hiền vội vàng nói, “Khởi bẩm đại nhân, không biết là ai lan tin trong quân, nói cái chết của gia huynh là do gian tế của Chiêu quốc gây ra, cho nên thủ hạ dễ bị kích động, khiêu khích Chiêu quốc. Bên phía Chiêu quốc hình như cũng xảy ra chuyện, mắng lại chúng ta. Hôm nay cãi nhau quá ồn ào, có vài người không nhịn được xuất binh, đã chết mất mấy chục người.”

Nghiêm Vân Khải lập tức nhận rõ tình hình càng ngày càng nghiêm trọng.

Tình hình như vậy, rõ ràng là có người quấy phá từ bên trong, muốn làm cho chuyện ngoài biên ải càng ngày càng rắc rối.

Chiêu quốc là cố hương của hắn, Tường quốc là nhà của Ninh Vô Tâm.

Hắn thật lòng không hề muốn hai nước có xô xát.

Vì vậy hắn nói, “Ta đi cùng các ngươi.”

Uông Chính Nhiên và Uông Chính Nho ngẩn ra một lát mới đáp ứng.

Cho tới giờ vẫn chưa từng thấy quan văn nào chủ động yêu cầu đến biên ải, hôm nay coi như bọn họ gặp được lần đầu tiên.

Uông Chính Hiền nói, “Đại nhân muốn cưỡi ngựa hay ngồi xe?”

Nghiêm Vân Khải nhìn Ninh Vô Tâm một cái, lại nhìn về phía mông y.

Ninh Vô Tâm tức giận.

Nghiêm Vân Khải nói, “Hai bên giao chiến, nhất định sẽ có người bị thương. Dịch đại phu đi theo có thể chăm sóc cho người bệnh. Hay là như vậy đi, ta ngồi xe cùng Dịch đại phu, các ngươi đi trước.”

Ngực uông Chính Nhiên phập phồng, nói, “Dịch đại phu biết cưỡi ngựa, có thể cưỡi ngựa cùng đi. Nếu Thạch đại nhân không biết cưỡi ngựa, vậy thì đại nhân ngồi xe đi là được.”

Uông Chính Hiền giận dữ nói, “Hoang đường! Sao có thể nói chuyện với đại nhân như vậy!”

Nghiêm Vân Khải không nói lời nào, mỉm cười nhìn Ninh Vô Tâm, “Dịch đại phu nói gì đi? Có thể cưỡi ngựa được không?”

Ninh Vô Tâm tức điên.

===

Kết quả cuối cùng là Ninh Vô Tâm cùng ngồi xe ngựa với Nghiêm Vân Khải.

Nguyên nhân đầu tiên chính là Nghiêm Vân Khải là quan lớn, có quyền quyết định.

Nguyên nhân khác chính là Ninh Vô Tâm thật sự rất đau.

Mặt Ninh Vô Tâm lạnh tanh, không thèm nhìn đến cái tên vô sỉ bên cạnh.

Đá bên ngoài còn dễ nhìn hơn ngươi.

Tên vô sỉ kia ôm lấy y từ sau lưng, kéo y cùng nằm xuống đệm mềm.

Ban đầu chỉ là yên lặng ôm y, sau đó hai bàn tay không đứng đắn lại chậm rãi cởi vạt áo y ra.

Ninh Vô Tâm tức giận ngồi bật dậy, không nhịn nổi nữa nói, “Ngươi đủ chưa? Không cần suy nghĩ vụ án sao?”

Mình rốt cuộc theo cùng để làm gì? Làm ấm giường sao?

Nghiêm Vân Khải vội vàng trấn an y, “Vụ án này cũng không khó, chẳng qua chuyện biên ải cần phải xử lý cẩn thận mà thôi.”

Lại nói tiếp, “Ta… thực sự rất “muốn” ngươi.”

Vừa nói, hắn lại chặn môi Ninh Vô Tâm, buộc y ôm hôn hắn.

Người này tốt nhất đừng chạy, tốt nhất là đáp ứng ở lại bên cạnh hắn, nếu như hắn không nhìn thấy y nữa, hắn chỉ sợ sẽ hận y, nhốt y lại cả đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK