Cửa nhẹ nhàng mở ra, trên mặt Liên công công bóng loáng, chắc là toát không ít mồ hôi, quỳ xuống, lời ít ý nhiều mà đem chuyện nói lại một lần.
Hóa ra, Cầm phi sáng nay muốn uống cháo, ngẹ thiện phòng vội vàng vì nương bương chuẩn bị cháo thịt nạc trần bì mà nương nương bình thường vẫn thích.
Cầm phu ngửi mộ cái, nói một tiếng “ngấy”, liền để cho Thường Phong uống.
Không nghĩ tới, Thường Phong một lát sau lại cảm thấy bụng không thoải mái.
Thường Phong gần đây thường cảm giác bụng mình không tốt, nương nương cũng không để ý, liền để cho hắn đi nghỉ ngơi.
QUa hai giờ, lúc nương nương phái người đi gọi Thường Phong, thế nhưng lại phát hiện hắn chết ở trên giường.
Nghiêm Vân Trạch sắc mặt âm trầm, giận dữ.
Y hướng về phía Nghiêm Vân Khải nói, “Ngươi cảm thấy là chuyện gì xảy ra?”
Nghiêm Vân Khải suy tư một chút, “Thường Phong chết rất có thể là do cháo thịt nạc trần bì. Nwhng mà, cũng không thể loại bỏ những nguyên nhân khác. Thần cần mau chóng đến xem mới biết được.”
—
Cầm phi ngồi ở trên giường, đôi mắt rưng rưng.
Nghiêm Vân Trạch đi tới ngồi xuống bên người nàng ta, ôm nàng vào ngực, Cầm phi rốt cuộc không nhịn được nhẹ nhàng khóc thút thít.
Hoàng hậu ngồi trên ghế, đôi mắt rủ xuống, mặt không cảm giác.
Nghiêm Vân Khải k=ho khan một tiếng, mở miệng hỏi, “Mời Cầm phi đem chuyện nói một lần.”
Cầm phi khó thút thít trên vai Nghiêm Vân Khải xong, mới yếu ớt mở miệng, “Ta buổi sáng muốn uống cháo, liền kiêu Thường Phong đi phân phó Ngự thiện phòng đi nấu cháo cho ta. Không nghĩ tới…”
Vừa nói vừa nhẹ nhàng khóc thút thít.
Nghiêm Vân Khải cau mày.
Cứ hỏi theo phương pháp này, có hỏi đến tối cũng không hỏi được gì nên hồn.
Hắn suy nghĩ một chút lại nói, “Thường Phong hôm này còn ăn những gì?”
Cung nữ Tuệ Tâm nói, “Điểm tâm là chúng nô tì ăn chung, lúc sau cũng không ăn thêm cái gì nữa.”
Điểm tâm là ăn chung, vậy có thể không có vấn đề.
Nói như vậy, quả thực là do cháo thịt nạc trần bì bị hạ độc?
“Không biết cháo này đã qua tay những người nào?”
Tuệ Tâm nói. “Khởi bẩm Vương gia, vốn là nương nương muốn ăn cái gì đều phân phó Ngự thiện phòng đi làm, làm xong, người trong ngực thiện phòng sẽ đưa tới. Nhưng mà, từ khi Minh phi nương nương bị người bắt đi mười ngày trước, nương nương bắt đầu cực kỳ cẩn thận, đồ ăn đều là do ta cùng Thường Phong tự mình đi ngự thiện phòng mang về. Đồ ăn sau khi làm xong, chúng ta dùng ngân châm thử độc wor ngự thiện phòng, cũng nếm thử một chút, không có vấn đề mới cho nương nương ăn.”
Nghiêm Vân Khải có chút phiền não.
Chu đáo như vậy, vẫn bị hạ độc?
Nói nwh vậy, căn bản chỉ có thể có một khả năng.
Cháo này, chẳng lẽ là bị hạ độc trên đường Thường Phong trở về?
Chỉ tiếc, Thường Phong đã chết, căn bản không cách nào biết được hắn ở trên đường từng gặp phải người nào, xảy ra chuyện gì.
Mặc dù hy vọng không lớn, Nghiêm Vân Khải vẫn quyết định hỏi một lần, “Dụng cụ múc cháo là gì?”
“Đã sớm trả lại Ngự thiện phòng. Là Thường Phong tự mình trả.”
Ninh Vô Tâm cẩn thận kiểm tra xong thân thể Thường Phong, nói với Nghiêm Vân Khải, “Chắc chắn là chết bởi thạch tín. Không có dấu vết giãy dụa.”
Nghiêm Vân Khải nhíu chặt mày.
Cũng có nghĩa là hoàn toàn không có đầu mối.
Vụ án này, lại là không có đầu mối.
Nếu như Thường Phong không chết, hắn còn có thể hỏi được chút gì đó.
Nhưng cố ý, hắn đã chết.
Đáng may mắn là, Cầm phi chưa chết.
Thực sự là quá may mắn.
Cầm phi nếu không phải cảm thấy cháo ngấy, người chết chắc chắn chính là nàng?
Chính là đúng lúc đó, nàng lại cảm thấy cháo ngấy.
Thật sự là trùng hợp.
Người sắp đặt chuyện này rốt cuộc là người nào?
Từng bước từng bước cẩn thận như vậy, căn bản không lưu lại một chút dấu vết, hắn không biết nên hạ thủ từ đâu.
Hoàng hậu lạnh nhạt nói, “Khoảng thời gian này trogn cung rất loạn, Cầm phi cần phải cẩn thận mới được.”
Cầm phi vội vàng lộ mặt từ trong ngực hoàng đế ra, khom người với hoàng hậu, “Vâng. Thần thiếp tuân mệnh.”
Ninh Vô Tâm lạnh lùng nhìn mấy người, lại nhìn Nghiêm Vân Trạch một cái.
Làm hoàng đế, thật đúng là rất không dễ dàng a!
Nhiều vợ như vậy, tùy tiện chọc người nào mất hứng, nhất định sẽ có chuyện vô cùng kinh khủng phát sinh.
Nói thí dụ như, bây giờ.
Nghiêm Vân Trạch chống lại ánh mắt của Ninh Vô Tâm, tâm tình lập tức trở nên càng không tốt.
Người này… Đúng là khiến cho người ta thấy ghét.
Y không phải ngu ngốc, nếu muốn Nghiêm Vân Khải một lòng một dạ trung thành với mình, Ninh Vô Tâm là không thể giết.
Nhưng mà… Coi như không thể giết, cũng không thể để cho y sống tốt.
Ninh Vô Tâm vỗ vỗ quần áo, một bộ dáng cao lãnh.
Hoàng đế vốn đã nhìn mình không vừa mắt.
Cái tên có lòng dạ hẹp hòi đó, đợi nhất định sẽ ngáng chân mình.
Làm một hoàng đế cũng không dễ dàng, Vương gia dù sao cũng là của mình rồi, thôi không cần kích thích y nữa,
Hoàng hậu đột nhiên đứng lên nói, “Thần thiếp còn một số việc, lui xuống trước.”
Nghiêm Vân Trạch lạnh lùng nói, “Hậu cung gần đây quả thực không thể an ổn, hoàng hậu là người đứng đầu lục cung, cũng nên là chút chuyện trong bổn phận, tránh để cho người khác nói hoàng hậu vô năng.”
Sắc mặt hoàng hậu hơi tái nhợt.
Nàng quỳ trên đất, người có chút bất ổn, “Thần thiếp tội đáng chết vạn lần. Thần thiếp sẽ điều tra kỹ chuyện này.”
Ninh Vô Tâm nghĩ, lời này hoàng đế nói… quá nặng.
Coi như là hoàng hậu thống lĩnh hậu cung, nếu có người muốn hại người, cũng là khó lòng phòng bị.
Hoàng hậu là nguyên phối của hoàng thượng, nhưng đến bây giờ vẫn chưa mang bầu.
Trừ thân thể không tốt ra, hoàng thượng đối với hoàng hậu thật sự là… rất kém cỏi.
Nghiêm Vân Trạch nói, “Đi xuống đi.”
Hoàng hậu đứng đạy, biểu tình đã khôi phục thành đoan trang không chút gợn sóng, tạ ơn hoàng ân, xoay người lui ra.
Hoàng hậu vừa đi, Cầm phi càng không có chút câu nệ nào, ôm lấy eo Nghiêm Vân Trạch, không ngừng run rẩy.
Ninh Vô Tâm cúi đầu.
Y sợ mình nhìn tiếp nữa, sẽ muốn moi luôn ánh mắt mình ra.
Y quay đầu nhìn Nghiêm Vân Khải một chút.
Mắt mù quả nhiên có chỗ tốt của mắt mù.
Nghiêm Vân Khải nói, “Thần đệ không còn gì muốn hỏi nữa. Thần đệ tạm thời lui ra.”
Nghiêm Vân Trạch nhẹ nhàng vỗ sau lưng Cầm phi, nhưng thần sắc rất không kiên nhẫn, hướng về phía Nghiêm Vân Khải phất phất tay.
Nghiêm Vân Khải cùng Ninh Vô Tâm vội vàng lui ra.
==============
Hai người đi trên đường.
Ninh Vô Tâm thở dài nói, “Chuyện nhà hoàng đế thật thối nát a!”
Nghiêm Vân Khải vội vàng bịt miệng y lại, trên mặt nổi gân xanh, “Ngốc! Ngươi không muốn sống nữa à!”
Còn ngại hoàng đế không đủ ghét mình.
Ninh Vô Tâm nhìn xung quanh không có người nào, ôm lấy Nghiêm Vân Khải, thổi khí bên tai hắn, “Vẫn là ngươi tốt. Anh tuấn tiêu sái, thông minh lại có thể nhìn thấu suốt, còn rất có khí khái đàn ông.”
Cái “í í” cũng rất lớn.
Có điều thuộc tính thánh nhân cũng không tốt lắm.
Nếu như hơi háo sắc một tí, đó chính là hoàn mỹ.
Nghiêm Vân Khải bị y khen ngợi có chút lúng túng, nhưng cũng không nhịn được có chút cao hứng.
Cũng vừa định nói mấy câu khen Ninh Vô Tâm, hắn đã cảm thấy có hai phiến mềm mềm dán sát vào môi mình.
Mới vừa được người ta khen ngợi, cự tuyệt hình như có chút không tốt lắm.
Nghiêm Vân Khai cảm thấy mình hắn là nên ứng phó qua loa một chút.
Niệm Chi chắc sẽ không phải không biết nặng nhẹ, chung quanh chắc sẽ không có người đâu.
Vì vậy hắn hé miệng, rất nhanh hôn tới.
Sau đó, hắn cảm giác phía dưới của mình cũng bị sờ sờ.
Suy nghĩ của Nghiêm Bân Khải ngừng lại mọt chút, tiếp theo gân xanh nhày thình thịch ra ngoài.
Đối với người này, quả nhiên không thể phóng túng dù chỉ một chút!
Nghiêm Vân Khải bắt lấy đôi tay đang bận rộn phía dưới, trong lòng tức giận không thôi.
Đối với người này, quả nhiên không thể phóng túng dù chỉ một chút!
Hắn hít sâu một cái, “Chúng ta phải đi Ngự thiện phòng một chút.”
Ninh Vô Tâm xao xoa lòng bàn tay, trên mặt lộ ra nụ cười gian.
Lại… Kiếm được chút tiện nghi, còn ở bên ngoài nữa.
Y bắt đầu phát hiện, gần đây mình càng ngày càng thích là Nghiêm Vân Khải lúng túng, tức giận.
Dáng vẻ đỏ mặt của người này thật đáng yêu.
Ngự thiện phòng tổng cộng có hơn sáu trăm người, hoàn toàn không có cách nào điều tra từng bước một.
Trù ti có hai mươi bảy người, người quản ăn uống bình thường của hậu cung phi tần có hai mưới bốn người.
Công công quản lý Ngự thiện phòng tổng cộng có mười lăm người, trừ một Đại tổng quản, còn có mười bốn phó tổng quản.
Đêm đó Lưu công công và Phùng công công chính là hai phó tổng quản trong số đó.
Lúc này, người trong Ngje thiện phòng đã biết Cầm phi trúng độc, người người đều sợ hãi, chỉ sợ đem chuyện này bị vu vào người mình.
Thường Phong làm người không tệ, có không ít người cùng hắn giao hảo, tự nhiên cũng có người thật lòng khổ sở vì hắn.
Lúc Nghiêm Vân Khải đến, trong Ngự thiện phòng liền bao trùm trong màn sương buồn rầu bi thảm.
Hắn rất nhanh tìm được ngự trù Tần Uy nấu cháo cho Cầm phi buổi sáng.
Tần Uy nơm nớp lo sợ, không ngừng dập đầu, “Tiểu nhân vẫn nấu như bình thường. Cháo này nấu xong, ta còn nếm thử một miếng, không có vấn đề a. Sau đó liền kêu tiểu thái giám cầm đi.”
“Tiểu thái giám nào cầm?”
Tần Uy cau mày, “Nhiều người lui tới như vậy, đã sớm quên mất.’
Hắn lại gãi đầu một cái, “Có điều Thường Phong mỗi lần đều phải dùng ngân châm thử độc. Nếu không thử kiểm tra xem, hẳn là không phải do sự cố bên Ngự thiện phòng đâu.”
Thạch tín quả thực có thể dùng ngân châm đo lường được.
Thực sự không phải do lỗi bên Ngự thiện phòng?
Nghiêm Vân Khải cảm thấy mình lại bị ngăn ở một cái ngõ cụt.
Trên đường Thường Phong bưng cháo về Hoa Dương cung rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
==============
Mấy ngày kế tiếp, Nghiêm Vân Vân Khải cùng Ninh Vô Tâm luôn cân nhắc vụ án, thế nhưng hoàn toàn không có tiến triển.
Bọn họ cũng đến phòng Minh phi kiể tra một lần, tin chắc tuyệt đối không có cái gì có thể che giấu.
Đêm đó, có tất cả bốn cung nữ trông cửa phòng Minh phi.
Bốn người chia làm hai ban, mỗi hai giờ đổi một lần.
Người trông giữ từ canh hai đến canh tư, một người là Thanh Yến, một người là Hồng Ngọc.
Hai người này nói, các nàng một mực trông ở cửa, ngay cả nhà vệ sinh cũng chưa từng đi.
Nếu như không phải hai người này gây án, đưa Minh phi ra ngoài là chuyện không thể nào.
Chẳng lẽ, chính là Thanh Yến cùng Hồng Ngọc gây án sao?
Hành tung của những người đêm đó, Lưu Nghị Chiêu cũng biết đại khái.
Phát hiện thi thể là thị vệ Tống Liên Thanh, trước canh hai nghỉ ngơi ở trong phòng, sau canh hai thig liên tục tuần tra ở các nơi.
Tống Liên Thanh gặp phải Liên công công và Phùng công công luôn bận bịu dạ yến của hoàng thượng, chạy tới chạy lui khắp các nơi.
Tùy thị của Minh phi là Thanh Liên cùng Triệu Kinh sau canh hai mỗi người đều nghỉ ngơi trong phòng của mình.
Người trong cung Hoàng hậu, bao gồm Ngô công công chưởng quản hậu cung, cũng đều chìm vào giấc ngủ trước canh ba.
Nói như vậy, căn bản là ai cũng có cơ hội gây án.
Mỗi người cũng không có chứng mình mình không có ở nơi gây ra án mạng.
Nghiêm Vân Khải cảm thấy, tiếp tục như vậy nữa, vụ án này chỉ sợ không phá được.
Cái đầu của hắn cùng Ninh Vô Tâm đều sớm muộ gặp nguy hiểm.
Nhưng mà, Cầm phi nương nương còn chưa chết.
Nghiêm Vân Khải cho là, hung thủ nhất định sẽ ra tay lần nữa.
Hoa Dương cung trải qua chuyện này, đã như chim sợ cành cong.
Cầm phi từng giờ từng khắc đều có người bên cạnh.
Nàng muốn ăn đồ, tất nhiên phải phân một nửa cho cung nữ thái giám ăn thử.
Hoàn toàn không sao, nàng mới ăn vào.
Nghiêm Vân Khải nghĩ, đề phòng nghiêm mật như vậy, hung thủ người còn có thể ra tay thế nào đây?
============
Cuộc sống yên lặng trôi qua bốn ngày.
Từ sau khi Thường Phong chết, Hoa Dương cung mặc dù toàn phòng bị toàn diện, ngược lại cũng không có vụ án nào phát sinh.
Mọi người khẩn trương hơn, cũng suy nghĩ, tiếp tục như vậy, rốt cuộc còn có thể phát sinh vụ án hay không?
Câu trả lời, rất nhanh đã đến.
Ngày hôm nay, Nghiêm Vân Khải ăn xong bữa sáng, đang ở Ngự thiện phòng nghe hoàng đế khiển trách, Liên công công ở ngoài cửa nghe xong một tiểu thái giám hồi bẩm, ngây người hồi lâu, vội vàng gõ cửa.
Chỉ nghe thấy từ Ngự thiện phòng truyền ra thanh âm khó chịu của Nghiêm Vân Trạch, “Chuyện gì?”
Liên công công vội vàng đi vào, quỳ xuống, “Khởi bẩm vạn tuế, Liễu Chiêu nghi… trúng độc, đang nguy một sớm một chiều!”
Nghiêm Vân Khải cùng Nghiêm Vân Trạch cùng thất kinh.
Cái gì?!!
Làm sao lần này lại là Liễu Chiêu nghi?!
Không phải Cầm phi?!
Nghiêm Vân Khải sốt ruột nói, “Mời hoàng thượng mau chóng gọi Ninh thần y, cứu người quan trọng, chỉ sợ chờ ngự y chạy tới không kịp!”
Nghiêm Vân Trạch không muốn thiếu ân huệ nào của Ninh Vô Tâm, nhưng lúc này lại không có cách nào, nói với Liên công công, “Đi nhanh!”
Liên công công vội vàng chạy đi.
Nghiêm Vân tạch nói, “Người cùng ta mau đến xem!”
Nói xong, y kéo tay Nghiêm Vân Khải, lôi hắn đi ra Ngự thư phòng.
Đoàn người hấp tấp đi về phía nơi ở của Liễu chiêu nghi ở Nam Hoa viện.
Lúc đến, nơi đó đã vây quanh rất nhiều người, còn nghe được tiếng nữ nhân khóc.
Nghiêm Vân Trạch đến một cái, mọi người vội vàng ra quỳ xuống đón.
Chỉ thấy hoàng hậu, Cầm phi, còn có hai vị phi tần khác, Nhân phi cùng Tĩnh phi cũng đến.
Sau khi bái kiến xong, tất cả mọi người hết sức yên lặng, Nghiêm Vân Trạch chỉ nghe thấy từ trong nội thất truyền đến tiếng rên thống khổ của nữ nhân.
Y cảm thấy nổi nóng, vội vàng chạy vào trong.
Rồi thấy một nữ tử trẻ tuổi nằm trên giường, cung nữ hầu hạ xung quanh vừa thấy hoàng đế đến, vội vanfgq ùy xuống.
Nghiêm Vân Trạch đi tới, ngồi xuống bên cạnh Liễu chiêu nghi.
Chỉ thấy nàng đang ôm bụng, tianf thân đều là mồ hôi, tóc dán vào trên má, khóe miệng đã chảy ra chút bọt trắng, đang thống khổ lăn lộn.
Nghiêm Vân Khải có loại dự cảm vô cùng xấu.
Chuyện này… Ngàn vạn lần đừng nên là chuyện mà hắn đang nghĩ.
Bên ngoài lại truyền tới một trận xôn xao.
Không lâu lắm, một bạch y nam tử dung tư tuyệt đại đi vào, đi theo phía sau là Liên công công người đầy mồ hôi.
Ninh Công công vừa thấy được chuyện trước mắt, trước vội vàng quỳ lạy, sau đó đi về phía giường, lễ độ cung kính nói, “Vạn tueesm xin cho thảo dân kiểm tra thân thể Liễu chiêu nghi.”
Nói xong, y chờ Nghiêm Vân Trạch đứng dậy, không nói lời nào vạch miệng cùng mắt Liễu chiêu nghi.
Nghiêm Vân Khải từ từ đi tới bên người Ninh Vô tâm, nhẹ giọng nói một câu.
Ninh Vô Tâm vừa nghe, vội vàng mắt mạch cho nàng, tiếp liền ngẩn người tại đó, cái gì cũng không làm.
Nghiêm Vân Tạch nhìn Ninh Vô Tâm đang sững sờ, cả giận nói, “Có chuyện gì xảy ra?! Tại sao không tiếp tục xem?!”
Ninh Vô Tâm nhìn Nghiêm Vân Khải một cái, mặt không chút thay đổi nói, “Khởi bẩm vạn tuế, Liễu chiêu nghi đã có thai hơn hai tháng.”
Lời vừa nói ra, mọi người khiếp sợ ồ lên.
Liễu chiêu nghi lại có bầu?!
Làm sao không nghe nói a?!
Mọi người không ai nói, nhưng đồng thời nghĩ tới vị chiêu nghi bị uống rượu độc một trăm năm trước.
Lại là Tiêu phi làm ra sao?
Nghiêm Vân Trạch đầu tiên là ngây người, tiếp theo sắc mặt trầm xuống, trong lòng đau nhức, giận dữ nói, “Mang thai? Ngươi kiểm tra rõ chưa?! Tại sao không có ai bẩm báo?!”
Ninh Vô Tâm bình tĩnh nói, “ĐÚng là song mạch, không thể nghi ngờ.”
Sắc mặt Nghiêm vân Khải lúc này hết sức nghiêm nghị, u ám.
Lại thật sự mang thai.
Thật sự giống với chuyện mà hắn đã lo sợ.
Người mà địch nhân lúc đầu muốn giết, căn bản không phải Cầm phi, mà chính là Liễu chiêu nghi!
Mình, đã trúng kế giương đông kích tây của hắn.