Y có chút hối hận.
Nếu như y mặt dày mày dạn đợi bên cạnh hắn, ít nhất bây giờ không cần khó chịu như vậy.
Ninh Vô Tâm lau lau khóe mắt.
Thời gian… Hẳn có thể chữa khỏi mọi vết thương đi.
Bọn y bây giờ, chỉ là phiền toái của đối phương, vẫn là nhớ nhung nhau thì tốt hơn.
Y bắt đầu tưởng tượng cảnh mình gặp lại Nghiêm Vân Khải nhiều năm sau, mình bị hắn tức giận đè lại, cảnh tượng bị “chà đạp” thế này thế kia, trong lòng cảm thấy sảng khoái.
“Vương gia… Chúng ta là không thể…”
“Khốn kiếp! Ta muốn “làm” ngươi đó!”
Quần áo trên người bị xé ra một cách thô bạo, Ninh Vô Tâm co rúm trong góc giường, kéo chặt lấy ga giường, “Vương gia… Ta không muốn…”
Nghiêm Vân Khải nhào tới…
Ninh Vô Tâm nhắm mắt lại, đỏ mặt.
Trước là tư thế này….
Lại dùng một tư thế khác….
Sau đổi sang tư thế nữa…
Thoải mái quá…
Ninh Vô Tâm hài lòng quệt khóe môi một cái.
Không có người thật, đoạn thời gian này y chính là dựa vào tưởng tượng để sống qua ngày.
Quả nhiên, ý tưởng lúc trước là đúng.
Không thể qua cả đời, ít nhất cũng được sung sướng trước một lần.
Y bây giờ cũng được coi là người có kinh nghiệm rồi, nói tới nói lui đều cảm thấy sống lưng thẳng hơn rất nhiều.
Ngay cả tưởng tượng cũng có một đối tượng ảo tưởng thật sự.
Tưởng tượng xong, trong lòng Ninh Vô Tâm đã bình tĩnh lại, tiếp tục đánh xe.
Y cũng không biết mình muốn đến nơi nào.
Y sẽ tuyệt đối không thừa nhận, mình muốn đến Chiêu quốc mà Nghiêm vân Khải đã nhắc tới trước đây rất nhiều lần.
Nơi đó nam tử có thể lập gia đình với nhau a.
Rốt cuộc người ở đó có bộ dáng như thế nào nhỉ?
Đánh xe chạy rất lâu, mặc dù trên đường cảnh sắc như tranh vẽ, Ninh Vô Tâm cũng bắt đầu cảm thấy trống vắng.
Y lau lau trán, mấy chuyện như ý dâm cũng không khác với việc ăn cơm cho lắm, chỉ có thể no được một lúc.
Y bắt đầu vòng ý dâm kế tiếp.
Cảnh tượng lần này là cảnh gặp nhau ở quán rượu ba năm sau.
Gió thổi màn trúc, tóc dài của hai người tung bay, yên lặng không nói.
Mặt Nghiêm Vân Khải tràn đầy căm hận, lại cố gắng kiềm chế, “Niệm Chi, ngươi thật là ác độc…”
Ninh Vô Tâm muốn khóc lã chã, “Vương gia, chúng ta là không thể…”
“Khốn kiếp! Ta chính là muốn làm ngươi!”
Nghiêm vân Khải kéo Ninh Vô Tâm vào phòng, hung hăng đóng cửa lại.
Quần áo trên người bị xé ra thô bạo, Ninh Vô Tâm co rúm trong một góc phòng, kéo chặt quần áo, “Vương gia, không muốn…”
Nghiêm Vân Khải nhào tới…
Không gian để phát huy trong phòng tương đối lớn, còn có người khác đi qua đi lại, có một loại cảm giác vụng trộm.
Mắt Ninh Vô Tâm đăm đăm, tư thế lần này… Phải suy nghĩ thật kỹ…
Xe ngựa đi không lâu, Ninh Vô Tâm đột nhiên ngừng xe ngựa lại, nhảy xuống xe.
Chỗ trước mặt cách mười mấy bước có một tiểu cô nương ngồi dưới đất, ước chừng mười hai mười ba tuổi, trên người mặc quần áo bằng vải thô, đang ngồi dưới đất thở hổn hển, nắm lấy mắt cá chân của mình.
Khuôn mặt nàng thanh tú khả ái, thế nhưng bây giờ lại tái nhợt, trên mặt chảy đầy mồ hôi, vừa nhìn thấy Ninh Vô Tâm tới, vội vàng hô lên, “Cứu mạng…”
Ninh Vô Tâm tới bên cạnh này, đẩy tay nàng ra, quả nhiên thấy chỗ mắt cá chân có hai lỗ nhỏ, còn đang chảy máu, xung quanh vết thương hơi sưng, màu hơi tím, thì ra là bị rắn cắn, đã trúng độc.
Tiểu nữ hài đã bắt đầu rơi lệ, nắm chặt lấy quần áo Ninh Vô Tâm, “Công tử cứu ta…”
Độc rắn còn chưa sâu, có thể cứu.
Ninh Vô tâm không nói lời nào, ôm ngang cô bé lên.
Tiểu nữ hài khẩn trương kêu to, “Gùi lưng của ta…”
Ninh Vô Tâm cúi đầu nhìn một cái, đúng là có một cái gùi bằng trúc trên mặt đất, bên trong hình như là rau dại.
Y ôm tiểu cô nương, ngồi xổm xuống, cầm cái gùi lên, ôm ngang nàng đến trong xe ngựa mình.
Đây là lần đầu tiên cô bé ngồi trong xe ngựa cho nên có chút mất tự nhiên, nhưng do mắt cá chân rất đau nên luôn run rẩy.
Ninh Vô Tâm cầm ra một cây dao nhỏ, nhẹ giọng nói, “Chịu đựng. Ta mạo phạm rồi.”
Nói xong, y kéo quần cô bé lên đến đầu gối, cắt thành một vết thương ở chỗ bị cắn, tiểu cô nương lập tức bị đau đến rên lên một tiếng.
Ninh Vô Tâm đẩy tay cô bé đang giữ ra khỏi mắt cá chân, không ngừng bóp cho máu trào ra khỏi miệng vết thương.
Máu chảy ra đang từ màu đỏ sẫm dần dần chuyển thành màu đỏ tươi.
Ninh Vô Tâm kéo quần cô bé xuống, nói: “Nhà ngươi ở chỗ nào?”
Cô bé chỉ ra ngoài cửa xe, “Gần đây là Ngưu gia thôn, nhà ta ở chỗ đó.”
Ninh Vô Tâm gật đầu một cái, “Ngươi dẫn đường đi.”
Y còn phải tiếp tục xử lý vết thương cho cô bé này, không mang về tận nhà thì không được.
Cô bé chỉ đường, mặc dù vết thương vô cùng đau đớn, thế nhưng an tâm hơn rất nhiều, vô cùng cảm kích đối với vị ân nhân cứu mạng này.
Nàng liếc nhìn nam nhân đang đánh xe một cái, mặt đỏ lên.
Thật anh tuấn a…
Năm này nàng đã mười bốn tuổ, vừa rồi bị y kéo mắt cá chân, thật ra thì vô cùng ngượng ngùng.
Nàng hiếu kỳ nói, “Ta họ Triệu, gọi là Mộng Liên, không biết ân công xưng hô thế nào?”
Ninh Vô Tâm đánh xe ngựa, cũng không quay đầu lại, “Ta họ… Nghiêm.”
Tiểu cô nương nói, “Nghiêm? Đó là họ của vua a.”
Mặt Ninh Vô Tâm tối lại, đúng là họ đó chính là họ vua.
Nếu đó không phải họ vua, tên khốn kia chưa chắc đã bị tứ hôn, mình còn có thể vui vẻ ở bên hắn một lúc.
“Nghiêm ân công, ngươi muốn đi nơi nào?”
Ninh Vô Tâm không nói, “…”
Nhiều vấn đề quá, đúng là một cô bé hoạt bát hồn nhiên.
Mộng Liên thấy y không nói lời nào, le lưỡi một cái.
Người này có vẻ không thích người khác hỏi thăm chuyện của y, mình cũng không nên hỏi thêm nữa.
Hai người im lặng đi đường, không lâu lắm liền đi tới một thôn nhỏ.
Lúc này đã là chạng vạng tối, thôn nhỏ trong ánh nắng chiều hiện ra vô cùng yên tĩnh, ống khói nhà nhà đều bốc lên khói, đã sắp đến giờ ăn cơm.
Ninh Vô Tâm đánh xe ngựa vào trong thôn, dọc đường đi không ít người đưa mắt nhìn theo.
Loại xe ngựa như thế này chỉ có thể thấy được trong thành, bên trong là người nào đây?
Mộng Liên mặc dù đau đùi dữ dội, thế nhưng trong lòng vẫn rất tự hào, không nhịn được thò đầu ra ngoài khoe khoang, “Tam thúc! Ngươi còn chưa ăn cơm sao?”
Nam tử được gọi là tam thúc vốn đang ngồi ngoài cửa nhìn, vừa nhìn thấy Mộng Liên thò đầu ra khỏi xe ngựa, kinh ngạc đến mức miệng không khép lại được.
Mấy đứa bé chạy theo sau xe ngựa, “Tên nói dối ngồi xe ngựa! Tên nói dối ngồi xe ngựa!”
Mộng Liên đỏ mặt nổi nóng, rụt đầu vào trong, nói quanh co, “Cái đó… Tên nói dối… không phải nói ta.”
Mấy thằng nhóc chết bằm! Đợi lát nữa ta cho các ngươi đẹp mặt!
Không lâu lắm, xe ngựa dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ.
Ninh Vô Tâm xuống xe ngựa, nhìn về phía đằng sau xe một chút, hơi nhướng mày.
Quả nhiên… Một đám người đang vây quanh…
Một đám trẻ con, mấy hán tử trong thôn, mấy đại thẩm, cô nương đang núp cách đó không xa, còn có người không ngừng đi tới.
Có người vừa chạy tới vừa kêu, “Xảy ra chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Mọi người vừa nhìn thấy tướng mạo của Ninh Vô Tâm, lập tức phát ra một tiếng tán thán vô cùng kinh ngạc.
Ninh Vô Tâm nhẹ giọng nói, “Mộng Liên cô nương bị thương, không biết vị kia có thể giúp nàng gọi người nhà tới được không?”
Mấy người chưa đợi y nói xong đã sớm vọt vào trong nhà, “Mẹ Tiểu Liên ơi, con gái của ngươi bị thương, mau ra xem một chút.”
Nói xong, mấy người ba chân bốn cẳng tiến lên, đỡ Mộng Liên xuống xe ngựa, đưa vào trong sân.
Một phụ nhân trung niên vội vàng chạy ra, tay áo đang xắn, hình như bận nấu cơm, phía sau còn đi theo một thiếu niên mặt mũi thanh tú, im lặng không lên tiếng.
Thiếu niên nhìn Ninh Vô Tâm một cái, không nói lời nào, cùng mọi người đỡ Mộng Liên vào trong phòng.
Ninh Vô Tâm nói với phụ nhân mặt đang đầy hoảng sợ, “Cô nương bị trúng độc rắn, vẫn có thể cứu được. Ta vốn là đại phu, bây giờ liền chữa bệnh cho nàng. Giúp ta chuẩn bị một cây nến và nhiều nước vào đây.”
Phụ nhân vừa mới nghe bị trúng độc rắn, hoảng sợ đến rơi nước mắt, sau đó lại nghe được có thể chữa khỏi, vội vàng cố kìm nước mắt, không ngừng gật đầu, đứng dậy chuẩn bị.
Ninh Vô Tâm đeo hòm thuốc và mang hành lý vào trong sân, lơ đãng đánh giá xung quanh, chỉ thấy sân mặc dù khá nhỏ, cũng hết sức mộc mạc nhưng vẫn được coi là sạch sẽ, hơn mười con gà được nuôi trong chuồng, bên trong còn nuôi thêm bốn con lợn mập mạp.
Ninh Vô Tâm thầm nghĩ, một nơi như vậy, có gia đình, có nhiều gia súc cũng coi như rất tốt.
Y đi theo Mộng Liên bị mang vào phòng nhỏ, xoay người nói với mọi người, “Còn xin mọi người đợi bên ngoài cửa, không nên đi vào. Bệnh nhân cần yên lặng.”
Mọi người vội vàng nói được, chờ Ninh Vô Tâm vào phòng, cũng chờ bên ngoài cừa ngó vào.
Trong phòng chỉ còn lại thiếu niên trầm mặc kia, Mộng Liên và Ninh Vô Tâm.
Ninh Vô Tâm nhẹ nhàng kéo quần Mộng Liên lên một chút, thiếu niên trầm mặc lập tức lơ đãng di chuyển, chặn lại ánh mắt của mọi người ngoài cửa.
Lúc này, phụ nhân trung niên tiến vào, trong tay có một cây nến và một thùng nước.
Ninh Vô Tâm nhận lấy, nói với thiếu niên và phụ nhân trung niên, “Giữ chặt nàng lại.”
Thiếu niên cùng phụ nhân vội vàng đáp ứng.
Mộng Liên kinh ngạc nhìn, chỉ thấy mẫu thân giữ chặt nửa người trên mình lại, ca ca thì nắm chặt phần chân, còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì đã cảm thấy vết thương đau đớn kịch liệt, không nhịn được kêu to.
Ninh Vô Tâm không chút do dự đưa cây nến đốt trên miệng vết thương, đốt trong chốc lát, tiêu trừ hết độc tính còn sót lại trong miệng vết thương.
Mắt phụ nhân trung niên không ngừng chảy ra nước mắt, ôm thật chặt con gái mình, không ngừng an ủi.
Lửa đốt xong, Ninh vô Tâm rửa lại vết thương cho nàng một chút, lấy thuốc phỏng trong hòm thuốc thoa lên, lại lấy một nửa hạt sen mài thành bột phấn, vẩy vào miệng vết thương, sau đó băng bó lại.
Y lấy ra một bình thuốc nhỏ trong hòm thuốc, đổ ra hơn mười viên, phân phó nói, “Buổi sáng một lần, buổi chiều một lần, uống hết thuốc thì sẽ hết độc rắn, May mắn là phát hiện sớm, nếu không ngay cả ta cũng không có biện pháp.”
Phụ nhân trung niên muốn quỳ xuống cảm ơn, được Ninh Vô Tâm kéo lại.
Thiếu niên trầm mặc vẫn không nói lời nào, để Mộng Liên nằm trên giường, vén tốt chăn cho nàng.
Mộng Liên lôi kéo quần áo của ca ca, đau đến khóc bứt rứt không ngừng.
Thiếu niên ngồi bên người nàng, vuốt đầu nàng.
Mọi người ngoài phòng châu đầu ghé tai, bàn luận sôi nổi.
Một người mạnh dạn hỏi: “Thần y là người nơi nào? Tại sao lại đi ngang qua nơi của chúng ta?”
Lại có âm thanh khác, “Nọc rắn không phải là nên dùng rượu thuốc xoa sao? Tại sao lại dùng lửa đốt kì quái như vậy?”
Một phụ nhân trung niên cười nói, “Không biết thần y năm nay bao nhiêu tuổi? Đã có hôn phối hay chưa?”
Xung quanh liền truyền tới một trận cười, “Bà mối Trương, người ta nhất định đã cưới gả, bả bớt hỏi tùy tiện chút đi.”
Ninh Vô Tâm không nói lời nào, chỉ nói với mẫu thân của Mộng Liên, “Tuyệt đối không để nàng uống rượu, chỉ cần uống thuốc là sẽ khỏe thôi.”
Triệu mẫu vội vàng gật đầu đáp ứng.
Mọi người thấy Ninh Vô Tâm không nói lời nào, chỉ nói hắn trời sinh đã cao ngạo.
Có mấy người thức thời, xem đủ náo nhiệt rồi thì bắt đầu tản đi.
Còn có một vài người vẫn đứng ở cửa, tiếp tục xem.
Ninh Vô Tâm nhìn sắc trời, có chút khó xử.
Bây giờ y lại lên đường đã không còn kịp nữa, xung quanh đây lại không có quán trọ, chuyện này phải làm sao đây?
Triệu mẫu nhìn sắc mặt y, vội vàng nói, “Sắc trời đã tối, nếu thần y không ngại, mong rằng tối nay ở lại nhà ta một đêm, để chúng ta khoản đãi thần y môt phen, cũng bày tỏ được lòng biết ơn của chúng ta.”
Ninh Vô Tâm suy nghĩ một chút, “Như vậy, đa tạ.”
Cứu con gái của nàng, đổi lại là ở nhờ một đêm, cũng tính là công bằng.
Triệu mẫu nghe vậy, vội vàng đi thu dọn phòng.
Ngoài phòng, một thanh niên nói với thiếu niên trầm mặc, “Tên câm, Cửu thúc ngày mai sẽ mang gia súc vào thành đi bán. Ngươi đưa heo cho ông ấy chưa?”
Thiếu niên nhìn gã, hừ nhẹ một tiếng, “Giá mà ông ta cho ta không công bằng.”
Thanh niên cười nói, “Vậy thì có thể làm gì? Ổng không thích ngươi, ngươi cũng không có biện pháp. Ngươi bảo tiểu muội ngươi gả cho ổng làm vợ lẽ, sau đó thì chuyện gì cũng dễ làm.”
Mấy người ngoài phòng cười ồ lên.
Mặt thiếu niên trầm lại, lập tức đứng lên, Mộng Liên vội vàng kéo hắn lại, nhẹ giọng nói, “Đừng để ý gã! Một gã lưu manh, ngươi tranh cãi với hắn làm chi?”
Thiếu niên ngồi xuống lần nữa, mặc kệ mấy người ngoài cửa nói cái gì cũng không đáp lời.
Ninh Vô Tâm mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim ngồi, không nói lời nào.
Gia đình này họ Triệu, ở Ngưu gia thôn có thể là một nhà đơn độc, trong nhà hình như không có nam nhân làm gia chưởng, bị người khác bắt nạt là chuyện vô cùng bình thường.
Chuyện của người khác, chỉ cần không ảnh hưởng đến mình, từ trước đến giờ y đều mặc kệ, không giống với tên ngu ngốc nào đó.
Y than nhẹ một tiếng, tên ngốc kia, bây giờ không có mình, không biết trải qua như thế nào?
Qua một hồi, người bên ngoài phòng cuối cùng cũng rời đi.
Triệu mẫu đã thu dọn xong phòng, vội vàng mời Ninh Vô Tâm qua, để y ở chỗ này tối nay.
Sau đó, nàng nhanh chóng đi nấu cơm tối.
====================
Để khoản đãi vị khách quý này, Triệu mẫu bảo nhi tử của mình là Mộng Thanh thịt một con gà, hầm một nồi cháo gà ngon.
Trong nhà chắc hẳn đã lâu chưa từng ăn thịt, Mộng Liên không ngừng nuốt nước miếng, nhưng không dám hạ đũa.
Con gà này rõ ràng là để lại cho khách quý, không có phần của nàng.
Mộng Thanh cúi thấp đầu ăn cơm, chỉ ăn cải xanh xung quanh, không động đũa đến cháo gà.
Triệu mẫu luôn miệng nói, “Nhà chúng ta quả thực không còn gì khác. Mong thần y chớ chê!”
Ninh Vô Tâm nhìn Mộng Liên đang vô cùng muốn ăn nhưng không dám hạ đũa, dùng muỗng lớn múc một bát cháo gà đưa đến trước mặt nàng, “Bị thương nên bồi bổ.”
Rồi nói với Triệu mẫu, “Các ngươi cũng ăn đi, nếu không ta cũng không dám ăn.”
Triệu mẫu từ chối một hồi, cuối cùng múc cháo gà vào bát từng người, ăn cơm.
Mộng Liên mặt đầy cảm kích, rơi nước mắt nhìn Ninh Vô Tâm, người này đẹp mắt như vậy, lại dịu dàng như vậy, thật là làm cho lòng người run rẩy.
Mộng Thanh nhẹ giọng nói chậm, “Cháo gà ở trong bát, không có trên mặt người ta.”
Mặt Mộng Liên đỏ lên, hung hăng đạp vào chân Mộng Thanh ở dưới bàn.
Triệu mẫu hàn huyên với Ninh Vô Tâm một lúc, sau đó nói với Mông Thanh, “Tối nay ngươi vẫn là đến nhà Cửu thúc một chuyến đi, quyết định giá luôn của bốn con heo kia. Một tháng hắn mới tới trong thành một lần, lương thực dự trữ trong nhà dùng hết rồi, nếu như chúng ta lại không bán, sau này liền không có cái ăn.”
Mộng Thanh gật đầu một cái.
Mộng Liên oán giận nói, “Tên Cửu thúc đó, quả thực hiếp người quá đáng. Một cân thịt heo hắn cho người khác mười lăm văn, cho chúng ta chỉ có mười hai văn. Heo nhà chúng ta lớn như vậy, hắn nuốt được bao nhiêu tiền a.”
Triệu mẫu thở dài nói, “Hắn có phương pháp, nếu như chúng ta tự mình bán, phí đi đường, còn chưa nhất định có thể bán được mười hai văn.”
Mộng Thanh không nói lời nào, hồi lâu sau mới nói, “Tối nay ta đi hỏi một chút.”
Ninh Vô Tâm im lặng không lên tiếng.
Cửu thúc này, rõ ràng là ăn hiếp nhà họ cô nhi quả mẫu.
Nhìn bộ dáng này của Triệu Mộng Thanh, có vẻ cũng vô cùng cố chấp, nói chuyện làm việc nhất định cũng không khiến người khác ưa thích mới đưa đến kết quả như vậy.
Mấy người yên lặng cơm nước xong, Triệu mẫu vội vàng thu thập bát đũa, Triệu Mộng Thanh cũng ra cửa.
Ninh Vô Tâm trở lại phòng của mình, trong phòng mặc dù rất đơn sơ, nhưng so với khách sạn mà mình từng ở rất lâu thì có không khí gia đình hơn.
Y nằm trên giường, không nhịn được nhớ tới người đã từng muốn cho y một ngôi nhà.
Vừa nghĩ tới hắn, mặt Ninh Vô Tâm bắt đầu ửng đỏ, từ từ nắm tay vói vào phía dưới.
Mấy ngày nay, một mình một người vào buổi tối, trong đầu y luôn nghĩ đến Nghiêm Vân Khải, làm chuyện này đã không biết là lần thứ mấy rồi.
Ninh Vô Tâm nằm trên giường, nhịn xuống thanh âm sắp bật ra khỏi miệng, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Lúc sắp “đến”, Ninh Vô Tâm cắn chặt răng, nhưng không ngời ngoài phòng lại đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, hình như là cửa trong sân bị sập mạnh.
Ninh Vô Tâm giật mình một cái, bị dọa cho hết hồn, phía dưới lập tức không còn cảm giác.
Sao vậy… chuyện gì xảy ra?
Y sờ phía dưới một cái, hình như nó bị dọa sợ, đáng thương rụt lại.
Ninh Vô Tâm tủi thân.
Sau đó, y nghe bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện, “Thằng nhóc đốn mạt, nói luôn là có bán hay không, nếu nói lằng nhằng nữa thì mười văn một cân. Còn nói đến cha, nếu không phải năm đó…”
Thanh âm từ từ nhỏ xuống, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng mấy người đang khuyên giải, an ủi.
Ninh Vô Tâm thở dài.
Một cân thịt heo, chỉ sợ lại lôi chuyện cũ của mấy chục năm trước ra.
Y bĩu môi một cái, sửa sang lại “huynh đệ” của mình, đi ngủ.
Không biết tên ngốc kia sau khi mình đi có muốn mình hay không, có “giải quyết” vào buổi tối hay không?
==============
Sáng sớm hôm sau, Ninh Vô Tâm sửa sang lại hành lý của mình, nói cáo từ với ba người Triệu gia.
Mộng Thanh đã khôi phục lại bình tĩnh, vẫn là bộ dáng ít nói, ngược lại Mộng Liên vẫn lưu luyến không ngớt.
Triệu mẫu thiên ân vạn tạ tiễn y ra cửa.
Mấy người đang nói lời từ biệt, lại thấy một đoàn người chạy vào, không nói lời nào đấm đá Mộng Thanh một trận, vừa đánh vừa mắng, “Trói đưa lên quan!”
Triệu mẫu cùng Mộng Liên đầu tiên là ngẩn ra, sau đó Mộng Liên lập tức thanh tỉnh, hung hăng lôi mấy người đang đánh ca ca mình ra, “Các ngươi muốn làm gì! Ca ca ta phạm phải chuyện gì!!”
Triệu mẫu đã bắt đầu khóc thút thít quỳ sụp xuống đất.
Một người quay đầu, hung tợn nói với Mộng Liên, “Phạm phải chuyện gì? Ca ca ngươi giết người! Cửu thúc chết rồi!”