• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Mặc Ngôn mở cửa cho tất cả mọi người, Lâm Văn Kính tức giận nói: “Tại sao đêm qua ngươi thả hai người họ ra? Có người nào chết không? Có phải các ngươi cùng phe đúng không?”

Nghiêm Vân Khải nhìn gã, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi thương cảm cho gã.

Cho tới giờ hắn chưa từng bị ngu, cho nên không biết cảm giác khi ngu là gì.

Ngu dễ thương còn được, nhưng gã cứ cố tình ngu tự nhiên.

Nghiêm Vân Khải nói: “Hôm nay mời mọi người ra là muốn làm sáng tỏ tất cả mọi chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, để mọi người không nghi ngờ lẫn nhau, trong lòng có khúc mắc.”

Ngụy Thanh Trì hơi nghi ngờ nhìn hắn: “Vương gia nói đã tìm ra hung thủ, chẳng lẽ hung thủ là một người trong bốn chúng ta?”

Nghiêm Vân Khải cười nói: “Trước không nói đến hung thủ, chúng ta nói lại tình huống mấy ngày gần đây qua một lượt đã.”

Mọi người nhìn hắn rồi đưa mắt nhìn nhau một lượt, cuối cùng gật đầu đồng ý, đoàn người đến phòng chính ngồi.

Nghiêm Vân Khải nói: “Mọi người đã nghe qua tên tổ chức “Phệ Viêm” chưa?”

Ngụy Thanh Trì nói: “Nửa năm qua, chuyện về “Phệ Viêm” đã truyền khắp bốn nước, sao lại không biết?”

Nghiêm Vân Khải gật đầu nói: “Thủ lĩnh của Phệ Viêm ở Thuấn quốc luôn ẩn thân trong triều đình, trừ thuộc hạ bên người hắn ra thì không ai biết hắn là ai.”

Nghiêm Vân Khải đảo mắt nhìn mọi người một vòng: “Sau khi điều tra và kiểm chứng, ta biết được Tứ Nhận nằm trong số các ngươi.”

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt. Lý Thiếu Ngôn nói: “Chính là mười ba người nhận được mật lệnh đi cùng ngươi đến ngôi miếu đổ nát?”

Nghiêm Vân Khải thở dài: “Trên tay hắn nắm tính mạng của người ta yêu, ta cố gắng điều tra, hắn rốt cuộc phát cho ta một bức thư, bảo ta mang các ngươi đến ngôi miếu đổ, muốn chơi cùng ta một trò chơi giết người.”

Lâm Văn Kính vừa giận giữ vừa sợ hãi nói: “Tất cả mọi chuyện đều là trò chơi giết người của ngươi và Tứ Nhận?”

Nghiêm Vân Khải nhìn gã một cái: “Lấy năng lực của ta, đương nhiên không thể tập hợp tất cả các ngươi lại. Vì vậy, ta bẩm báo hoàng thượng, mong y định đoạt.”

Nghiêm Vân Trì nhẹ giọng nói: “Ý của hoàng thượng chắc chắn là giết chết tất cả chúng ta, tất cả.”

Nghiêm Vân Khải nói: “Không sai. Nhưng nếu tất cả các ngươi đều chết, người yêu của ta cũng không thể sống. Cho nên ta thuyết phục hoàng thượng, đưa các ngươi đến ngôi miếu đổ.”

Lâm Văn Kính giận giữ nói: “Quả nhiên là ngươi lừa chúng ta!” Gã gào to với mọi người: “Quả nhiên hắn có chuyện lớn lừa chúng ta! Các ngươi không tức giận sao?”

Nghiêm Vân Khải nhìn Lâm Văn Kính, mặt không gợn sóng, không có giải thích cũng không áy náy.

Mọi người lập tức không ai nói gì, trong lòng đều có chút không vui. Ngụy Thanh Trì nói: “Hành động này của vương gia không sai. Người sống trên đời, có thể giữ được mạng của mình và người nhà đã không hề dễ dàng. Huống chi…”

Phùng Xán tiếp tục nói: “Huống chi, nếu không nhờ vương gia, chỉ sợ những người còn lại như chúng ta đã chết từ sớm.”

Lâm Văn Kính giận đến không thốt được câu nào.

Nghiêm Vân Khải khẽ gật đầu: “Ta muốn nói từ ngày đầu tiên mọi người tới nơi này, sau đó sẽ tìm ra được hung thủ.”

Phùng Bách cúi đầu: “…”

Nghiêm Vân Khải nói: “Ngày đầu tiên chúng ta tỉnh lại, thấy được một hàng tiểu nhân bằng rơm, trong đó tiểu nhân bằng rơm của Triệu hầu gia bị hủy, sau đó chúng ta cũng tìm được thi thể của hắn, gương mặt bị hủy, bộ dáng không khác nhiều so với tiểu nhân bằng rươm. Sau đó, Lưu Hội xung phong đi nấu cơm cho chúng ta, trong lúc nhóm lửa lại xảy ra hỏa hoạn, thân thể của Lưu Hội bị nổ cho tan tành, không thể nhận rõ.”

Lý Thiếu Ngôn nói: “Không sai.”

Nghiêm Vân Khải nói: “Lúc ấy ta không nghĩ nhiều, hung thủ cũng không cho ta thời gian để nghĩ. Cho tới sau này ta mới hiểu ra, hắn cố ý làm thi thể như vậy.”

Ngụy Thanh Trì nói: “Nói vậy là sao?”

“Đừng vội. Nghe ta từ từ nói.” Nghiêm Vân Khải dùng tay ngăn hắn, “Thật ra, bên cạnh thi thể của Hầu gia, hung thủ có viết cho ta một phong thư. Trong thư hắn viết phân phối phòng ở cho ta, bảo ta làm theo.”

Phùng Xán nói: “Vương gia không thể không làm theo lời của Tứ Nhận.”

“Đúng vậy.” Nghiêm Vân Khải nói, “Sau đó phòng bếp nổ, chẳng những nổ chết Lưu Hội, còn có một mục đích khác, chính là để chúng ta nấu ăn bằng nguyên liệu ở phòng bếp sân phía tây.”

Ngụy Thanh Trì nói: “Kết quả mọi người đều bị đau bụng. chỉ còn ba người: ta, Phùng tướng quân và Vạn đại nhân.”

Nghiêm Vân Khải nói: “Không sai. Buổi tối hôm đó mọi người chạy qua chạy lại nhà xí, về phòng thì sốt đến mơ màng. Kết quả, đêm hôm đó Tôn Nghị bị giết, đầu không thấy. Đầu của hắn biến mất cũng có mục đích.”

Lý Thiếu Ngôn nói: “Làm mọi người đau bụng không chỉ có mục đích vậy thôi đúng không.”

Nghiêm Vân Khải gật đầu nói: “Tôn Nghị vừa chết, mọi người sẽ lập tức cảm thấy không an toàn, phải khóa kỹ cửa, sắp xếp người gác đêm. Những người khác cũng bệnh không nhẹ, nhiệm vụ gác đêm đương nhiên sẽ rơi vào tay Ngụy đô úy, Phùng Bách và Vạn đại nhận.”

Hắn dừng lại một chút, nói từng từ một thật rõ ràng: “Đây mới là mục đích chính để mọi người đau bụng.”

Lý Mặc Ngôn nhìn hắn: “Tiện cho việc giết người buổi tối?”

Nghiêm Vân Khải nói: “Không sai. Thịt trâu trong phòng bếp có vấn đề, nhưng ba người này đều không ăn thịt trâu. Kế hoạch này Tứ Nhận đã cố ý điều tra thói quen ăn uống của mọi người mới thực hiện. Hắn chính là người nằm trong ba người này.”

Phùng Bách cười lạnh một tiếng: “Là ta, không cần nói nữa.”

Nghiêm Vân Khải thản nhiên liếc hắn một cái: “Không phải ngươi.”

Phùng Bách ngẩng đầu.

Nghiêm Vân Khải nói: “Ba người này nhất định phải chăm sóc sinh hoạt của mọi người, phải nấu cháo nấu cơm. Vì vậy, hung thủ nhân cơ hội thả thuốc ngủ vào trong cháo.”

Ngụy Thanh Trì nói: “Chẳng trách đêm đó ta thực sự vô cùng buồn ngủ.”

Nghiêm Vân Khải nói: “Ngươi và Phùng Bách đều buồn ngủ, nhiệm vụ gác đêm có một người xung phong nhận việc.”

Ngụy Thanh Trì kinh ngạc nói: “Vạn đại nhân?”

Nghiêm Vân Khải nhìn chằm chằm Vạn Chính: “Không sai. Chính là Vạn đại nhân.”

Vạn Chính bị tất cả mọi người nhìn, thế nhưng biểu tình lại vô cùng bình tĩnh, hời hợt nói: “Cho dù ta gác đêm, cũng không thể chắc chắn ta là phạm nhân chứ. Ta gây án thế nào?”

Nghiêm Vân Khải nói: “Cái chết của Bành Triệu không cần nói nhiều. Đêm đó mọi người ngủ quá say, ngươi vặt đầu tiểu nhân bằng rơm của Bành Triệu xuống, sau đó đến phòng Bành Triệu giết chết hắn.”

Phùng Bách nói: “Còn Dương Nho? Lúc ta thay Vạn đại nhân gác đêm, Dương Nho còn chưa chết, tiểu nhân bằng rơm của Dương Nho cũng không có vấn đề. Vạn đại nhân làm thế nào ra khỏi phòng giết chết Dương Nho?”

Nghiêm Vân Khải nói: “Lúc ngươi thay Vạn Chính gác đêm, làm sao xác nhận được Dương Nho còn sống?”

Phùng Bách nói: “Mỗi cửa đều có một kẽ hở. Ta nhìn xuyên qua kẽ hở, rõ ràng thấy Dương đại nhân đang ngủ trên giường, mặt quay về phía chúng ta, lửa trong lò sưởi vẫn còn cháy nằm cách đó không xa, nhìn thấy rất rõ.”

Nghiêm Vân Khải thở dài: “Khi đó hắn đã chết rồi.”

Phùng Bách: “…”

Nghiêm Vân Khải nhìn họ Vạn: “Thứ ngươi thấy chẳng qua chỉ là đầu của hắn, thi thể đã sớm không còn. Dưới chăn chắc chắn không phải thi thể của hắn.”

Mọi người rốt cuộc yên lặng.

Ngụy Thanh Trì nói: “Giữa phòng Vạn Chính và Dương Nho chỉ cách nhau một gian, không được coi là quá xa, có thể trên tóc Dương Nho có buộc một sợi dây nối thẳng với phòng của Vạn Chính. Vạn Chính chỉ cần kéo đầu từ cửa sổ đến phòng mình là được.”

Lý Thiếu Ngôn bừng tỉnh nói: “Chẳng trách trong phòng Dương Nho tung tóe máu.”

Nghiêm Vân Khải nói: “Không sai, đó là lý do Tứ Nhận vẩy máu Dương Nho khắp phòng. Lửa trong lò sưởi cũng không sáng lắm, hắn lại cố gắng không vẩy máu xung quanh lò sưởi, hơn nữa người kiểm tra chỉ nhìn từ bên ngoài cửa một cái, sẽ không chú ý chi tiết, cho nên không ai thấy.”

Lý Thiếu Ngôn nói: “Mục đích của việc vẩy máu là muốn giấu giếm vết máu của đầu bị kéo qua cửa sổ.”

Nghiêm Vân Khải hừ nhẹ: “Muốn giấu một vài vết máu, cách tốt nhất đương nhiên phải giấu nó trong rất nhiều vết máu khác. Đáng tiếc là, cho dù có cố gắng giấu giếm thế nào, chỉ cần cẩn thận quan sát cũng sẽ phát hiện được dấu vết. Vết máu mà đầu bị kéo đi chậm hơn so với những vết máu khác một giờ, màu sắc cũng không giấu, đồng thời đè lên một vài vết máu khác, cuối cùng bị ta phát hiện.”

Phùng Xán nói: “Thì ra là như vậy.”

Nghiêm Vân Khải nói: “Khi đó, ta cũng biết tại sao ở những vụ án trước, thi thể nếu không bị gãy chân gãy tay thì cũng bị đốt trụi, hoặc là gãy đầu, không có cái nào được hoàn chỉnh. Bởi vì, nếu những thi thể khác đều nguyên vẹn, chỉ có thi thể của Dương Nho không hoàn chỉnh, chắc chắn sẽ khiến ta nghi ngờ.”

Phùng Xán lại nói: “Vậy còn tiểu nhân bằng rơm của Dương Nho? Tại sao đầu lại đột nhiên gãy?”

Nghiêm Vân Khải nói: “Biện pháp này không khó. Trước kia một vụ án ta từng phụ trách cũng có thủ pháp tương tự.”

Ninh Vô Tâm đột nhiên mở miệng nói: “Băng?”

Nghiêm Vân Khải nhìn y, ánh mắt không khỏi dịu dàng hơn: “Đúng thế. Đầu của tiểu nhân bằng rơm có thể chuyển động, một mặt là mặt cười, một mặt là mặt lo lắng, nhìn có vẻ quỷ dị, thật là chính là để khiến cho tiểu nhân bằng rơm của Dương Nho đột nhiên gãy đầu vào đêm hôm đó.”

Lý Mặc Ngôn cầm lên một tiểu nhân bằng rơm, kiểm tra một lượt: “Đầu được cắm trên thân bằng một cây tăm bằng trúc.”

Ngụy Thanh Trì bừng tỉnh: “Đêm đó, chỉ sợ tiểu nhân bằng rơm của Dương Nho chỉ được cắm tạm bằng một đoạn băng dài mỏng. Tiểu nhân kia vừa đến gần giá cắm nến sẽ lập tức tan chảy, đầu của tiểu nhân đương nhiên gãy khỏi thân thể.”

Nghiêm Vân Khải gật đầu, nhìn về phía Vạn Chính. Ánh mắt mọi người cùng dồn về phía gã, biểu cảm có phần quỷ dị.

Lâm Văn Kính nói: “Hóa ra ngươi là hung thủ!”

Vạn Chính đảo mắt nhìn mọi người, hời hợt nói: “Vương gia nói vậy đúng là cưỡng từ đoạt lý. Những vết máu kia cũng có thể là do hung thủ vô tình lưu lại lúc đang kéo lê thi thể, cũng không thể nói rõ lúc ấy Dương Nho đã bị giết hại, phân thây. Tiểu nhân bằng rơm kia càng là do vương gia suy đoán, không có chứng cớ.”

Nghiêm Vân Khải nhìn gã: “Vạn đại nhân, hôm nay ta dám tới đây đối chất với ngươi, đương nhiên là có chuẩn bị. Tối hôm qua ta luôn suy nghĩ một chuyện mà mãi chẳng nghĩ ra. Sau khi ngươi kéo đầu Dương Nho từ phòng hắn ra ngoài, làm thế nào để để đầu hắn vào trong giếng? Vụ án phát sinh vào buổi tối, mà đến buổi sáng hôm sau ngươi mới được thả ra khỏi phòng, sau đó thì mọi người đều tập trung ở một chỗ, ngươi cũng không không thể trắng trợn khoe khoang đến nỗi đến giếng giấu đầu. Ta đến giếng vào buổi trưa, lúc này đầu Dương Nho đã ở trong đó. Rốt cuộc ngươi bỏ đầu vào giếng lúc nào?”

Mặt Vạn Chính dần khó coi.

Nghiêm Vân Khải tiếp tục nói: “Cho nên, tối qua ta mới đến kiểm tra thi thể của Dương Nho lần nữa.”

Hắn quay đầu nói với mọi người: “Mọi người có đồng ý đi cùng ta tới phòng giữ xác để ta giải thích cặn kẽ?”

Mọi người vội vàng đáp lời, đứng dậy nhường Nghiêm Vân Khải đi trước.

Đi tới phòng giữ xác, nhìn khắp nơi là thân thể bị gãy chân tay, sắc mặt của mọi người đều hơi khó nhìn.

Nghiêm Vân Khải dẫn mọi người đến cạnh thi thể Bành Triệu và Tôn Nghị trước: “Mọi người hãy nhìn đầu của hai người và vết đao, thế nào?”

Ngụy Thanh Trì nói: “Vết đao rất khớp.”

Nghiêm Vân Khải lại mang mọi người đến trước thi thể Dương Nho: “Còn đây?”

Phùng Bách cầm đầu so sánh với cơ thể: “Vết đao miễn cưỡng khớp, không chắc chắn lắm.”

Nghiêm Vân Khải nói: “Đầu này bị đốt dưới đáy giếng, thịt bị đốt trọi nhưng mọi người hãy nhìn phần xương sống bị gãy của hai phần.”

Lý Thiếu Ngôn cẩn thận kiểm tra, cuối cùng bừng hiểu: “Kích thước phần xương sống ở đầu và phần xương sống bị gãy ở cơ thể khác nhau, đây căn bản không phải cùng một xương sống, đây không phải là đầu của Dương Nho.”

Nghiêm Vân Khải nói: “KHông sai. Đầu này căn bản không phải là đầu của Dương Nho. Đầu của hắn, chỉ sợ sau khi được kéo ra khỏi cửa sổ dã bị ném ra ngoài. Đó là một cái dốc, có thể nó đã lăn xuống dọc theo sườn núi, hoặc là được người thu dọn. Cái đầu mà mọi người thấy bây giờ đã được chuẩn bị sẵn từ ba ngày trước, là một đầu có hình dáng tương tự với Dương Nho. Mùa đông nên thi thể không dễ thối rữa, cho nên mới có thể để dưới đáy giếng ba ngày.

Hắn nhìn Ninh Vô Tâm một cái rồi nói: “Niệm Chi cũng bị bỏ thuốc, hôn mê bất tỉnh dưới đáy giếng với đầu người kia ba ngày. Dưới đáy giếng đó hình như có lối đi, lúc Tứ Nhận đến ném đầu của Tôn Nghị và Bành Triệu cũng thuận tiện chuốc thuốc Niệm Chi, để y không thể tỉnh lại. Đây cũng là nguyên nhân hắn muốn ta phải nhất định tìm được Niệm Chi trước trưa hôm qua.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Vạn Chính, mặt lộ vẻ đề phòng.

Lâm Văn Kính lẩm bẩm nói: “Hắn chính là Tứ Nhận…. Tứ Nhận danh tiếng lừng lẫy…”

Lý Mặc Ngôn nhìn Vạn Chính: “Ngươi còn gì để nói?”

Vạn Chính nhìn quanh một vòng, hừ lạnh một tiếng, sau đó nhấc bước ra ngoài. Ngụy Thanh Trì nói: “Đừng để hắn chạy!”

Mọi người vội vàng đuổi theo Vạn Chính ra ngoài sân, chỉ thấy gã quay lưng về phía mọi người, đứng ở ven hồ nhìn mặt hồ. Không trung đã có tuyết rơi, tản mác trên người mọi người, nhưng phong cảnh lại không hề đẹp.

Vạn Chính xoay đầu lại, nhìn Nghiêm Vân Khải, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Vương gia, ngươi biết không, khi ta còn bé thích nghiên cứu câu đố, người chết và những thứ kỳ quái. Nhưng mà ta thích giết người chứ không phải phá án.”

Nghiêm Vân Khải: “…”

Mặt Vạn Chính đột nhiên lộ ra thần sắc oán giận: “Hơn nữa, ta cũng không có số mệnh tốt như ngươi,”

Nghiêm Vân Khải nói: “Tại sao ngươi lại biến thành người của tổ chức đó? Phụ thân ngươi là thân tín của hoàng thượng, ngươi hẳn không muốn đối nghịch với cha ngươi,”

Vạn Chính cười lạnh một tiếng: “Ta biến thành bộ dáng hôm nay quả thực phải cảm ơn phụ thân ta. Từ năm ta mười hai tuổi đã giúp lão bày mưu tính kế, trù tính giết người, củng cố địa vị của lão, chỉ để được lão xem trọng…”

Nghiêm Vân Khải chăm chú nhìn gã: “Lão ta chỉ đang lợi dụng ngươi…”

Vạn Chính cúi đầu: “Ta giúp lão làm nhiều chuyện giết người phóng hỏa như vậy, nhưng lão lại nói với thuộc hạ của mình là, toàn thân ta toàn là tội ác, chỉ có thể dùng trong bóng tối, vĩnh viễn không thể ra ra ngoài ánh sáng, vĩnh viễn cũng không làm được việc lớn. Những lời này còn cố tình bị ta nghe trộm được.”

Nghiêm Vân Khải thở dài một cái.

“Ta nhìn ngươi đã thấy hận. Ngươi giả bộ cái gì? Luôn có bộ dáng chính nhân quân tử. Bản chất của chúng ta không phải giống nhau sao? Tại sao ngươi lại đúng, còn ta thì sai?”

Nghiêm Vân Khải lắc đầu: “Ngươi đã sai ngay từ đầu rồi, cực kỳ sai.”

Mặt Vạn Chính đột nhiên trở nên điên cuồng: “Hôm nay đã đến tình trạng này, ai cũng đừng mong trốn! Lưu Thần! Giết tất cả bọn chúng!”

Mọi người còn đang mờ mịt, xung quanh đột nhiên truyền đến tiếng gió. Mọi người bình tĩnh nhìn lại, liền thấy một người bị bỏng khắp mặt, nhân vật vô cùng khủng bố không biết đã xuất hiện bên người Vạn Chính lúc nào. Quỷ dị hơn là, hai tròng mắt của hắn có màu đen.

Ninh Vô Tâm run rẩy: “Chính là y! Y đã dẫn ta tới! Y giết người rất lợi hại!”

Lời còn chưa dứt, Lưu Thần đã tới bên người Ninh Vô Tâm.

Vạn Chính điên cuồng kêu gào: “Xé một tay và một chân của Ninh Vô Tâm xuống! Ta muốn Nghiêm Vân Khải tận mắt nhìn người yêu của hắn chết!”

Nghiêm Vân Khải run lên, tim đập điên cuồng. Hắn biết Lưu Thần này tuyệt đối không phải người bình thường, trong thân thể y có sức mạnh như dã thú, có thể xé đứt thân thể của người sống. Sở dĩ Tứ Nhận có thể chơi trò chơi với hắn như vậy, dám trả lại Ninh Vô Tâm cho hắn cũng do đã có một người như Lưu Thần.

Đang lúc sợ hãi không biết làm gì, một con chim to đỏ rực như lửa đột nhiên yên lặng xuất hiện bên vai Lưu Thần, nghiêng đầu nhìn y.

Chú chim kia lớn chừng một đứa bé hai ba tuổi, trên người còn lông măng nên không phải là chim đã trưởng thành, trong miệng kêu lên một tiếng nho nhỏ.

Mọi người bao gồm cả Vạn Chính cũng ngây người chưa kịp phản ứng, đã thấy chim đỏ phác cánh, há mỏ phun một ngọn lửa hừng hực vào mặt Lưu Thần

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK