Lúc Nghiêm Nhất Thành chạy đến nơi, anh gấp đến mức chống xe chưa vững đã lao vào đám đông đang tụ tập.
Người nhảy cầu đã được cứu lên, những người xung quanh đều vây kín bàn tán ồn ào, có người chậc lưỡi ngán ngẫm: “Không hiểu tụi trẻ bây giờ nghĩ gì, mới thất tình đã đòi sống đòi chết, còn trẻ thế cơ mà.”
Khi Nghiêm Nhất Thành chen vào được bên trong đám đông, trái tim đang treo ngược của anh lập tức hạ xuống, bởi người nhảy cầu không phải Hình Sở Nhan.
Xác nhận nhầm người, Nghiêm Nhất Thành mới có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm. Anh quay người thoát khỏi đám đông, bĩnh tĩnh điều chỉnh lại cảm xúc.
Giữa lúc Nghiêm Nhất Thành đang dựng chiếc xe bị ngã trên đường lên, Hà Chấn Kiệt từ chân cầu đèo theo người đồng nghiệp “nhiệt tình” ban nãy ở quán chạy đến.
Tới chỗ Nghiêm Nhất Thành đang đứng, Hà Chấn Kiệt dừng xe lại, người đồng nghiệp kia phóng xuống chạy đi hóng hớt, còn cậu ta ngồi yên trên xe nhìn anh hoài nghi: “Sao thế? Đừng nói là mày nghĩ Sở Nhan đi tự tử vì bị mày giận?”
Nghiêm Nhất Thành đứng dựa người vào xe, vừa lấy điện thoại gọi cho Hình Sở Nhan vừa trầm mặc đắn đo: “Cũng không ngoại trừ khả năng.”
Hà Chấn Kiệt nhíu mày khó hiểu, vẻ mặt giống như bị chọc cho tức cười.
Song song cùng thời điểm, Hình Sở Nhan đã có mặt ở nhà của Trần Khiêm sau cuộc gọi của ông ta. Ngay khi cô vừa bước vào cửa chính, một cú tát dứt khoát vụt qua bên mặt cô đến choáng váng cả mặt mày.
Một câu hỏi han tử tế về cuộc sống của Hình Sở Nhan bao nhiêu ngày tháng lưu lạc bên ngoài cũng không có, câu đầu tiên thoát ra khỏi miệng Trần Khiêm lại chính là mắng chửi sỉ nhục: “Con ranh kia! Mày cố ý liên lạc với Vĩ Quang để nó trốn nhà đến đây giúp mày đúng không? Chẳng phải ngày bỏ đi mày mạnh miệng lắm sao, bây giờ mày lôi kéo Vĩ Quang vào, tức là mày muốn lôi kéo gia đình nó vào để chơi tao đúng không?”
Hình Sở Nhan lè lưỡi liếm khóe môi rỉ máu, cơn đau rát ở bên mặt đỏ ửng in hằn dấu tay vẫn âm ỉ. Cô chậm rãi đứng thẳng người sau cái đánh đến suýt ngã, nhìn thẳng vào Trần Khiêm cười khẩy đầy khinh thường: “Quả nhiên như tôi dự đoán, liên quan đến đồng tiền của ông, ông liền nhạy cảm hơn bao giờ hết. Nếu tôi trả lời phải thì sao? Là ông không tự tin vào năng lực bản thân có thể điều khiển mối quan hệ với bên nhà Vĩ Quang, hay là sợ tôi vào làm dâu nhà đó trả thù ngược lại ông?”
“Mày!”
Trần Khiêm sấn sổ vung tay cao, Hình Sở Nhan không những không né lại còn hiên ngang ngẩng cao đầu thách thức, giọng điệu vô cùng bỡn cợt: “Ông gọi tôi về đây nói có chuyện quan trọng, ra là chuyện liên quan đến đồng tiền của ông à? Ông nghĩ, tôi thèm tiền của ông sao? Tôi nói cho ông biết, ngay cả chảy chung một dòng máu với ông thì tôi đã không thèm, huống chi là những đồng tiền dơ bẩn của ông?”
Mặt mày Trần Khiêm đỏ bừng vì giận dữ, Hình Sở Nhan vẫn bình thản buông lời công kích: “Phải rồi, trong điện thoại tôi nghe ông ho nhiều lắm mà, sao giờ lại khỏe mạnh lớn tiếng mắng người thế kia? Tôi tưởng ông sắp chết nên về nhìn mặt lần cuối, hóa ra còn sống nhăn răng à? Vậy, khi nào ông thật sự chết thì hãy gọi cho tôi, còn không đừng có làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa.”
Bốp!
Tiếng “Vút” lướt trong không khí, một bạt tay đánh thẳng vào má Hình Sở Nhan với lực mạnh, chớp mắt đã khiến cô ngã nhào ra sàn nhà, cơn đau cũ vừa êm xuống lập tức nhói lên đau buốt.
Vô tình, chiếc kẹp Nghiêm Nhất Thành tặng vẫn luôn nằm trên tóc Hình Sở Nhan bị rơi xuống, Trần Khiêm nhìn thấy liền dùng chân mang dép đi trong nhà dẫm lên. Ông ta vừa dùng mũi chân nghiền nát chiếc kẹp, vừa lớn tiếng mắng chửi: “Súc sinh! Khốn nạn! Mất dạy! Thứ rẻ tiền như mày mà muốn đua đòi trở thành thiên nga sao? Mày không xứng!”1
Hình Sở Nhan nhìn chằm chằm vào chiếc kẹp bị vỡ nát dưới chân Trần Khiêm, sự vô cảm trong cô dần hóa phẫn nộ tột đỉnh. Ánh mắt Hình Sở Nhan chầm chậm chuyển từ chiếc kẹp trên sàn lên gương mặt của hung hăng của Trần Khiêm, bản tính người trong cô chỉ qua vài giây ngắn ngủi đã bị bản tính thú thay thế.
Trong chớp mắt, Hình Sở Nhan bật dậy đẩy mạnh Trần Khiêm khiến ông ta không phòng bị ngã ngửa ra sau, cô huơ tay chộp lấy bình hoa trên bàn tiếp khách đập mạnh xuống cạnh bàn tạo ra những vết vỡ văng tứ tung.
Ngay lúc này, Thạch Anh cùng người giúp việc nấp trong bếp nhận thấy sự tình nghiêm trọng liền vội vàng chạy ra. Bản thân Trần Khiêm sau cú ngã mạnh bất ngờ vẫn nằm ôm thắt lưng vật vã trên sàn, còn chưa khỏi hoảng hồn thì đã bắt gặp Hình Sở Nhan cầm bình thủy tinh vỡ với những mũi nhọn tiến về phía mình.
Hai mắt Hình Sở Nhan trợn trừng, mạch máu đỏ li ti trong con ngươi hiện lên, trên bàn tay đang cầm bình hoa của cô siết chặt nổi cả gân xanh, từng bước lạnh lùng đến gần Trần Khiêm.
Biết đã chọc điên Hình Sở Nhan, Thạch Anh cùng người giúp việc nhanh chóng đỡ thân hình nặng trịch của Trần Khiêm tránh xa.
Thế nhưng, giữa lúc ba người bọn họ đang “giúp đỡ” nhau, Hình Sở Nhan bất ngờ chuyển hướng lao thẳng lên cầu thang.
Ba người bên dưới sững sờ mất vài giây ngỡ ngàng, khi tinh thần minh mẫn một chút, Thạch Anh mới sực tỉnh hốt hoảng hét lên: “Anh Khôi! Con trai tôi!”
Mọi diễn biến khác xa với dự tính ban đầu, khi Trần Khiêm cùng Thạch Anh kéo lên tới phòng Anh Khôi, cậu nhóc vẫn nghiễm nhiên tựa đầu lên vai Hình Sở Nhan ngủ say. Một đứa trẻ non nớt vô tư vô nghĩ vẫn yên giấc dù ở sau gáy, những đầu nhọn của thủy tinh đang chĩa thẳng vào.
Thạch Anh vừa thấy con trai mình trên tay Hình Sở Nhan, cô ta sốc đến ngã khuỵu, mà Trần Khiêm hùng hùng hổ hổ vừa nãy hiện giờ tuyệt nhiên không dám mắng chửi thêm nửa chữ.
“Sở Nhan, mày đừng có làm bậy!”
Nghe thấy được giọng nói run rẩy của Trần Khiêm, Hình Sở Nhan từ tốn nở một nụ cười ẩn ý, thấp giọng khiêu khích: “Ông cấm được tôi sao?”
Nói rồi cô lại nhìn qua Anh Khôi một cái, khẽ chậc lưỡi: “Tôi chết một mình thì có hơi cô đơn, vậy nên tôi sẽ đưa đứa em trai đáng yêu này theo, cùng tôi làm ma phù hộ cho các người, thế nào? Thích không?”1
“Làm ơn...” Thạch Anh ngã bệt trên sàn hoảng loạn khóc lớn, dáng vẻ Trần Khiêm lúc này cũng đã bị dọa cho quay cuồng chóng mặt.
Hình Sở Nhan thong thả lướt mắt qua hai gương mặt trắng bệch của Trần Khiêm và Thạch Anh, cô từ tốn mỉm cười, sâu xa nhắc nhở: “Đừng quên, chính các người đã đẩy tôi vào con đường này. Hậu quả, cứ từ từ mà thưởng thức.”
Lời dứt, Hình Sở Nhan không chút chần chừ, tay cầm bình hoa vỡ đang đặt hờ ở sau gáy Anh Khôi vung lên dứt khoát đâm xuống.