Sáng hôm sau, Hình Sở Nhan cố ý đi học sớm để tránh mặt những người trong nhà. Lúc ra khỏi cửa, cô lại bắt gặp Nghiêm Nhất Thành đã đứng chờ từ khi nào.
Cả hai ngồi xe buýt đến trường, trên đường Hình Sở Nhan ăn được một phần tư chiếc bánh bao Nghiêm Nhất Thành mua cho, bởi vì chán ăn mà không thể ăn hết.
Nghiêm Nhất Thành ngồi gác tay trên thành cửa sổ, đưa mắt nhìn qua vết bầm đã mờ đi trên má Hình Sở Nhan. Từ trước Tết đến nay công việc làm thêm của anh bận rộn nên không có thời gian để ý nhiều, hiện giờ được tận mắt nhìn cô ở khoảng cách gần, anh mới nhận ra cô càng lúc càng gầy guộc xanh xao.
Hình Sở Nhan có làn da trắng tái thiếu sức sống, trên gương mặt lạnh nhạt vô cảm trước nay chỉ biết nở nụ cười cay đắng.
So với cô, Nghiêm Nhất Thành bên cạnh có sự đối lặp rõ rệt, làn da rám nắng khỏe mạnh, vóc dáng cao ráo, vai rộng có hơi đô con, ngũ quan sáng sủa, đặc biệt là nụ cười rạng rỡ ấm áp.
Ngồi xe được một lát, Hình Sở Nhan tranh thủ thời gian lấy vở ra hoàn thành bài tập vẫn chưa kịp làm tối qua. Nhưng khi nhìn vào trang vở trong tay, đầu óc Hình Sở Nhan hoàn toàn trống rỗng, chuyện gia đình dạo gần đây khiến cô mất tập trung, việc học cũng sa đà theo.
Nghiêm Nhất Thành lặng lẽ quan sát, thấy cô đột nhiên ngồi ngẩn người, anh liền lên tiếng hỏi: "Không biết làm sao?"
Hình Sở Nhan không chút lưỡng lự, gật đầu thừa nhận.
Nghiêm Nhất Thành chợt cầm lấy bút trong tay Hình Sở Nhan, tuy nhiên không phải thay cô làm bài mà hướng dẫn cụ thể, đồng thời giải thích hiện tượng và kết quả xúc tác của chất hóa học cho cô dễ hình dung. Tuy rằng Nghiêm Nhất Thành không ham học, nhưng các môn vận dụng lại rất rành rẽ.
Khi đến trường, Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan vẫn cư xử như trước đó. Riêng Hà Chấn Kiệt, bạn thân kiêm bạn làm thêm cùng quán với anh hôm qua đã biết chuyện. Tiếc rằng tra hỏi mãi cậu ta vẫn không thể moi được chút thông tin nào từ Nghiêm Nhất Thành về mối quan hệ giữa anh và Hình Sở Nhan.
Tiết đầu tiên của ngày học là môn Hoá, sau khi giáo viên giảng bài mới xong cho học sinh lên bảng giải bài tập giao ở tiết trước lấy điểm. Hình Sở Nhan là người nằm trong danh sách bốn người được gọi.
Nhờ có Nghiêm Nhất Thành chỉ dẫn trước đó, dù không được cầm theo vở nhưng Hình Sở Nhan lại nhớ rõ cách làm.
Giáo viên đứng phía sau quan sát, đợi đến khi cô làm xong, ông mới gật gù lên tiếng: "Có tiến bộ, cứ tiếp tục cố gắng. Mặc dù điểm thi học kỳ vừa rồi không tốt nhưng học kỳ này vẫn còn cơ hội gỡ lại."
Hình Sở Nhan không giải thích nhiều, chỉ gật nhẹ đầu, thấp giọng đáp: "Dạ vâng, cảm ơn thầy."
Ngồi ở cuối lớp, Nghiêm Nhất Thành dõi theo Hình Sở Nhan suốt buổi. Ban nãy do khoảng cách xa anh không thể nghe thầy giáo nói gì với cô, nhưng nhìn nét mặt phấn chấn hơn của cô lúc quay về chỗ, đoán chừng không có vấn đề gì xảy ra.
"Thành, ăn kẹo không?" Hà Chấn Kiệt ngồi cạnh tụ tập lén ăn vụng cùng hai ba nam sinh ngồi bàn trên, miệng nhai bánh chóp chép, tay lại nhét vài viên kẹo vào tay Nghiêm Nhất Thành.
Đang mãi để tâm đến Hình Sở Nhan, lúc tay bị nhét kẹo Nghiêm Nhất Thành định quăng ra, nhưng ý nghĩ thoáng chốc lướt qua đầu khiến anh khựng lại mất vài giây.
Nghiêm Nhất Thành ngồi xích về phía đầu bàn, dùng giọng gió gọi Hình Sở Nhan ngồi ở bàn thứ hai từ dưới lên ở dãy bên cạnh.
"Sở Nhan!"
Nghe gọi, Hình Sở Nhan xoay đầu về phía Nghiêm Nhất Thành. Anh không nói gì bỗng ném đồ tới, cô theo phản xạ giơ hai tay chộp lấy. Khi phát hiện được anh cho kẹo, cô bất giác cong môi cười.
Đáng nói, Nghiêm Nhất Thành không quan tâm, Hình Sở Nhan không để ý nhưng Hà Chấn Kiệt và những người ngồi xung quanh đều ngạc nhiên trố mắt.
Hình Sở Nhan ngày thường lầm lầm lì lì, nay vì một viên kẹo lại mỉm cười.
Nghiêm Nhất Thành hiếm khi giao du với con gái, nay lại chủ động cho Hình Sở Nhan kẹo.
Người "đứng gần trong cuộc" là Hà Chấn Kiệt qua nay vẫn chưa thể tiếp nhận thực tế. Hơn ai hết, Hà Chấn Kiệt chơi thân với Nghiêm Nhất Thành không phải ngày một ngày hai, không lý nào có chuyện anh hẹn hò với Hình Sở Nhan mà cậu ta không biết.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa thông suốt, Hà Chấn Kiệt hất vai Nghiêm Nhất Thành, trầm giọng hỏi: "Mày nói thật đi, mày lén lút hẹn hò với Sở Nhan phải không? Hôm qua mày đi cùng cô ấy thì tao đã nghi rồi, vậy mà còn dám nói bận kiếm tiền hơi đâu yêu đương?"
Nghiêm Nhất Thành quay đầu cười khinh một cái rồi lại xoay mặt đi. Hà Chấn Kiệt ngớ người trước hành động khiêu khích của anh, tuy nhiên vẫn tốt bụng khuyên nhủ: "Mà này, tốt xấu gì người ta cũng là con gái nhà giàu sống trong nhung lụa, chắc gì chịu thật lòng ở bên cạnh người chẳng có gì trong tay. Thích là một chuyện, đến với nhau lại là chuyện khác."
Ngừng một chút, Hà Chấn Kiệt nhỏ tiếng góp ý thêm: "Tao biết mày cảm mến Sở Nhan, nhưng đời tư gia đình cô ấy phức tạp ai chẳng biết. Cuộc sống mệt mỏi như vậy, e là Sở Nhan không có tâm trạng nhớ nhung yêu đương đâu."
Lời Hà Chấn Kiệt vừa dứt, Nghiêm Nhất Thành đã nhìn cậu ta bằng nửa con mắt như ám chỉ đối phương nhiều chuyện. Thậm chí khuỷu tay anh cũng đã giơ lên, chỉ cần Hà Chấn Kiệt dám mở miệng nói thêm nửa chữ về Hình Sở Nhan, miệng cậu ta chắc chắn sẽ đổ máu.