Quả thật, từ trước đến nay Hình Sở Nhan đã quá để tâm đến việc trả thù nhà họ Trần mà quên đi việc phải trân trọng hạnh phúc đang có. Thậm chí cô đã từng ngây ngô nghĩ rằng Nghiêm Nhất Thành sẽ hiểu và thông cảm, nhưng qua phản ứng của anh lúc nói ra mọi chuyện, cô cũng đã nhận ra anh không dễ chấp nhận chuyện cô rời đi.
Hình Sở Nhan cũng đã cho rằng, bốn năm hay bảy năm yêu xa đều chưa phải vấn đề lớn nhất, mà vấn đề nằm ở giai đoạn mở đầu và kết thúc của mối quan hệ yêu xa.
Nếu ngay mở đầu đã phải kết thúc, Hình Sở Nhan không còn đủ dũng khí để làm theo ý mình.
Hoặc là buông bỏ hận thù để bình yên ở bên cạnh Nghiêm Nhất Thành, hoặc là chấp nhận đánh đổi tình cảm của anh để tiếp tục kế hoạch đặt ra với nhà họ Trần. Một trong hai, Hình Sở Nhan chỉ có thể đưa ra một lựa chọn duy nhất.
Đã nửa đêm, bà ngoại Nghiêm Nhất Thành ngủ không thẳng giấc, ra vào vài lần vẫn thấy Hình Sở Nhan ngồi ở bậc thềm trước nhà chờ anh. Bà khẽ thở dài một tiếng, buộc phải lên tiếng nhắc: "Con đi ngủ trước đi, đợi mai nó bình tĩnh lại rồi nói chuyện sau."
Hình Sở Nhan bỗng gục đầu về trước, đôi vai run lên bần bật, tiếng nức nở thi thoảng lại xen giữa không gian tĩnh lặng. Cô mất khống chế cảm xúc oà khóc, nghẹn ngào lắc đầu: "Con không muốn ngủ, con chỉ muốn Nhất Thành thôi..."
Bà ngoại anh lần nữa không nhịn được mà thở dài, trong sự việc lần này bà muốn để cả hai tự bàn bạc quyết định. Bởi chuyện tình cảm là của Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan, tương lai của thứ gọi là "gia đình" cũng là thuộc về cả hai.
"Nghiêm Nhất Thành, nếu cậu dám buông tay mình dù chỉ một lần, mình chắc chắn cậu sẽ mất mình vĩnh viễn về sau."
Nằm trên sofa trong phòng Hà Chấn Kiệt, trong lúc Nghiêm Nhất Thành ngủ quên, lời nói của Hình Sở Nhan chợt thoáng qua khiến anh giật mình tỉnh dậy.
Nghiêm Nhất Thành chậm chạp ngồi lên, nhìn qua phía Hà Chấn Kiệt vẫn đang ngồi trước máy tính, uể oải hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Hà Chấn Kiệt nhìn số giờ hiển thị ở góc màn hình máy tính, lên tiếng đáp: "Hơn mười hai giờ."
Nói rồi Hà Chấn Kiệt xoay đầu quan sát Nghiêm Nhất Thành, thấy anh đứng dậy định ra về, cậu ta liền nhanh chóng nhắc nhở: "Nè, mày đừng tự làm phức tạp vấn đề. Mày là bạn trai Sở Nhan chẳng lẽ không nhận ra suy nghĩ của cô ấy rất đơn giản sao? Nếu Sở Nhan thật sự là người biết tính toán cho tương lai, liệu cô ấy sẽ cam chịu, tìm đường chết để giải thoát khi bị chèn ép giống như ngày trước à?"
Bắt gặp dáng vẻ tập trung lắng nghe của Nghiêm Nhất Thành, Hà Chấn Kiệt thận trọng đề cập thêm: "Nói như vậy cũng không phải chê đầu óc của Sở Nhan, có những chuyện cô ấy làm rất được việc đấy chứ. Có điều mày không nhận ra sao?"
Nghiêm Nhất Thành khẽ nhíu mày khó hiểu, nóng vội hỏi ngược lại: "Nhận ra cái gì?"
"Sở Nhan ngày trước rất được nhưng càng ở bên mày, cô ấy lại càng sinh ra tính ỷ lại. Cho dù Sở Nhan làm chuyện tốt hay chuyện xấu mày đều ủng hộ, có sai thì chỉ cần nũng nịu vài câu mày đã bỏ qua. Lâu dần thành thói quen, cô ấy cũng dần hành động theo cảm xúc, muốn gì tự ý làm nấy vì biết đã có mày hậu thuẫn. Nếu có muốn trách, phải trách chính bản thân mày đã chiều hư Sở Nhan."
Câu trước vừa dứt, Hà Chấn Kiệt còn tự tin bổ sung thêm một câu chắc nịch: "Tao dám lấy nhan sắc này ra cá cược, chỉ cần mày đẩy Sở Nhan ra khỏi phạm vi bao bọc của mày, chưa đến mười hai tiếng cô ấy cũng không trụ nổi đâu, huống chi là mỗi người sống mỗi đất nước."
Nghe Hà Chấn Kiệt nói, Nghiêm Nhất Thành không hề phủ nhận, bởi những gì cậu ta nói đều là sự thật.
Nghiêm Nhất Thành biết rõ Hình Sở Nhan rất xem trọng mình, nhưng khi nghe cô đề cập đến chuyện theo nhà họ Trần ra nước ngoài để chờ ngày trả thù, anh không thể không tức.
Con người của Hình Sở Nhan thật sự suy nghĩ rất đơn thuần nhưng lại thích tỏ vẻ nguy hiểm. Thậm chí như Hà Chấn Kiệt nói, cô luôn hành động theo cảm tính nhất thời, lại thường nhìn đời một cách phiến diện.
Chính vì vậy, muốn Nghiêm Nhất Thành buông tay để mặc Hình Sở Nhan tùy ý, anh tuyệt đối không làm được.
Hơn nữa, nếu không răn đe tư tưởng sai lệch của Hình Sở Nhan, chẳng khác nào Nghiêm Nhất Thành đang tiếp tay phá hủy tương lai của cô.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi |||||
Rời khỏi nhà Hà Chấn Kiệt, Nghiêm Nhất Thành quay về nhà mình bằng xe ôm, đến đầu ngõ lớn anh xuống đi bộ vào trong.
Ngay khi Nghiêm Nhất Thành sắp rẽ vào hẻm, ánh đèn pha ô tô từ trong rọi ra khiến anh chói mắt phải lùi bước nép gọn một bên.
Chiếc xe 7 chỗ màu đen chạy ngang qua, thấp thoáng trong tiếng động cơ bỗng vang lên âm thanh va đập, Nghiêm Nhất Thành đưa mắt nhìn nhưng chỉ thấy cửa sổ xe toàn một màu đen.
Tuy nhiên Nghiêm Nhất Thành không để ý quá nhiều, trong lòng anh vẫn đang nôn nóng về nhà vì biết Hình Sở Nhan vẫn đang chờ cửa.
Chỉ là không ngờ khi chiếc xe kia vừa lướt qua, tiếng hô hoán từ trong con hẻm vang lên càng lúc càng lớn. Hàng loạt tiếng bước chân vội vã dẫm trên mặt đất, chẳng mấy chốc từ bà ngoại Nghiêm Nhất Thành đến hàng xóm già trẻ đã xuất hiện trước mắt anh.
Giữa lúc Nghiêm Nhất Thành còn đang ngớ người hoang mang, những giọng nói gấp gáp đã đua nhau thốt lên: "Sở Nhan bị nhà nội nó bắt đi rồi!"