• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nhận được tiền bồi thường, Hình Nhu từng có ý định dọn ra ngoài, nhưng trong suốt khoảng thời gian trước đó ở nhà Nghiêm Nhất Thành, bà cùng bà ngoại anh như mẹ con mà tâm sự cùng nhau mỗi ngày, chia sẻ không ít chuyện vui buồn.

Vì cảm mến, bà ngoại Nghiêm Nhất Thành đã đề nghị giữ Hình Nhu lại, xem như trong nhà còn có người chăm sóc bà mỗi khi anh và Hình Sở Nhan phải bận việc học và việc riêng bên ngoài.

Đối với vấn đề này Nghiêm Nhất Thành không phản đối, riêng Hình Sở Nhan trước giờ vẫn luôn tỏ ra thờ ơ không xen vào quyết định của bà cháu anh về Hình Nhu.

Cứ như thế, thay vì ra ngoài mua nhà mới, Hình Nhu lại lấy số tiền đó sửa nhà cho bà cháu Nghiêm Nhất Thành, xem như để con gái mình gả vào nhà anh cũng có thể sống thoải mái, bớt một gánh nặng về tiền bạc.

Đối với Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan mà nói, bốn năm đại học là bốn năm trở mình mạnh mẽ nhất. Ngoài giờ đến trường, thời gian còn lại của cả hai đều tập trung lập nghiệp, dồn tiền tiết kiệm mà cả hai đã đi làm thêm để dành hồi cấp ba để hùn vốn với Cẩn Nam.

Trong vòng bốn năm, khi một chi nhánh đi vào hoạt động ổn định thì nhi nhánh khác tiếp tục được mở ra, từng bước chậm rãi an toàn giúp Nghiêm Nhất Thành thu hồi vốn và kiếm lãi như dự tính.
. Đọc‎ 𝙩r𝓾𝐲ện‎ 𝙩ại‎ +‎ 𝑻r𝗨𝘮‎ 𝑻r𝓾𝐲𝖊n.𝑣n‎ +


Buổi chiều của một ngày cuối tuần giữa tháng hè oi bức, Cẩn Nam vẫn miệt mài theo dõi nhân viên sắp xếp nội thất quán ăn trong chuỗi chi nhánh sắp khai trương.

Cẩn Nam đã sớm bước qua độ tuổi ba mươi, việc lập gia thất vẫn luôn bị người nhà thúc giục từng ngày.

Đã từng có một quãng thời gian dài, Cẩn Nam suy nghĩ rất nhiều về lý do bản thân luôn lưỡng lự trong các mối quan hệ. Cho đến ngày lễ Tình nhân vừa rồi vào tháng hai, khi nhìn thấy Hà Chấn Kiệt công khai bạn gái trên mạng xã hội, anh ta cũng có thể dứt khoát từ bỏ ý nghĩ không có kết quả.

Chỉ là, từ đó đến nay Cẩn Nam đi xem mắt nhiều người theo sắp xếp của gia đình vẫn chưa có kết quả khả quan. Anh ta muốn tìm một người vợ dịu dàng trầm tĩnh, có học thức nhưng khiêm tốn và có ngoại hình thanh thoát ưa nhìn. Tiếc rằng trên đời này có cái này sẽ thiếu cái kia, thêm việc kén chọn khiến Cẩn Nam mải chưa tìm được người ưng ý.

Đang tập trung giám sát nhân viên bỗng nhận được điện thoại từ mẹ, phản ứng đầu tiên của Cẩn Nam lại là thở dài ngán ngẫm. Ngay khi vừa bắt máy, giọng nói của mẹ anh ta đã ào ạt truyền tới.

"Có rồi có rồi, luật sư, hai mươi tám tuổi, học thức cao, gia đình có điều kiện, đẹp, cao, nhẹ nhàng thanh lịch, ok không?"

Cẩn Nam bóp ấn đường, miễn cưỡng hỏi lại: "Cao bao nhiêu? Tóc dài hay ngắn?"

"Một mét tám bảy, tóc dài."



Tiếng trả lời vừa vang bên tai Cẩn Nam không phải giọng của mẹ mà là một giọng nam, anh ta giật mình hạ điện thoại nhìn vào màn hình. Bỗng nhiên, một bàn tay từ phía sau lưng thò tới giành lấy điện thoại trên tay anh ta.

Cẩn Nam theo phản xạ quay người lại nhìn, thoáng chốc kinh ngạc đến sững người.

Cậu nam sinh từng thấp hơn Cẩn Nam nửa cái đầu, nay lại vượt qua anh ta nửa cái đầu. Không chỉ về chiều cao mà về chiều ngang, thân thể của người trước mặt năm xưa vừa vặn hơi gầy giờ đã đô con gấp rưỡi.

Cẩn Nam ngạc nhiên há hốc, nét mặt cũng có phần kỳ thị nhìn chằm chằm vào người đối diện.

Giày da bóng loáng, quần âu phẳng phiu, áo sơ mi đóng thùng nhưng lại không cài tận ba nút trên cùng, giữa ngực là một hình xăm lớn màu đen, tay áo xắn lên đến gần khuỷu tay, đuôi tóc mullet còn dài hơn cả cổ áo sơ mi, đuôi chân mày cắt đoạn, hai bên đeo đầy hoa tai.

Nhìn thế nào Cẩn Nam cũng không thể chấp nhận nổi bộ dạng hiện tại của Hà Chấn Kiệt, anh ta ôm trán ngồi chổm xuống đất, không muốn nhìn cũng không muốn tiếp chuyện.

Trái lại, Hà Chấn Kiệt nở nụ cười tươi rói ngồi chổm xuống đối diện, kéo tay Cẩn Nam ra khỏi mặt anh ta, mong chờ hỏi: "Anh sao vậy? Gặp lại tôi vui quá nên không đứng vững rồi à?"

"Mợ nó!" Cẩn Nam gắt gỏng hất tay Hà Chấn Kiệt ra khỏi tay mình, chướng mắt đến phát cáu: "Cậu đi du học hay đi ăn chơi?"

Hà Chấn Kiệt bày ra vẻ mặt vô tội tự nhìn lại bản thân, sau đó còn điềm nhiên hỏi lại: "Sao? Tôi bây giờ không đẹp à?"

Giữa hai đầu chân mày của Cẩn Nam cau chặt, biểu cảm ghét bỏ đầy phũ phàng: "Thấy mà phát gớm, cút cho khuất mắt tôi!"

Nét mặt vui vẻ thoải mái của Hà Chấn Kiệt thoáng chốc đanh lại, thậm chí pha lẫn sự hụt hẫng. Trông thấy thái độ không chút thiện cảm lại liên tục xua đuổi của Cẩn Nam, Hà Cẩn Kiệt khẽ cười nhạt, chậm chạp đứng dậy.

Cẩn Nam hừ lạnh, vừa mới chớp mắt một cái hai bên đầu bỗng bị giữ chặt, còn chưa kịp định hình thì gương mặt của Hà Chấn Kiệt đã áp tới sát trước mắt.

Đáng nói, đôi môi bị va đập vừa rồi của Cẩn Nam giờ đây mới truyền tới cảm giác đau lẫn tê.1

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK